Trong đầu Hạ Như Sương nhớ tới một người, không phải vạn bất đắc dĩ thì cô ta cũng không muốn dùng đến lựa chọn cuối cùng này.
Cô ta cắn răng, chờ một chút, có lẽ... vẫn còn cách khác để xoay chuyển tình thế. Cô ta liếc xéo nhìn hai mẹ con nhà họ Du, có lẽ trước mắt cứ phải lợi dụng bọn họ một chút đã, cứ để bọn họ ở phía trước quấy rối một chút, thu hút chú ý của đám người Hạ An Lan.
Hạ Như Sương nói: "Ngày mai là Tết Trung thu, là ngày tốt để cả nhà đoàn viên. Giờ chuẩn bị một chút lễ vật tặng cho nhà họ Hạ, chúng ta không thể để mất thể diện được."
Bà Du nói: "Như Sương, cái này con cứ yên tâm. Mẹ nhất định sẽ chuẩn bị chu đáo quà cho thông gia, bọn họ nhất định sẽ rất hài lòng."
Hạ Như Sương chế nhạo, thứ nhà họ Hạ thích thì có gì mà họ còn không có chứ? Cho dù bà lấy cả núi vàng đem ra, người ta cũng chẳng thèm để tâm đâu. Nhưng Hạ Như Sương cũng lười tranh cãi với bọn họ.
Anh trai Du Dực do dự một chút, hỏi: "Mẹ, hay là... chờ cha về đã rồi tính?"
Tới nhà họ Hạ, nếu chỉ có mẹ con bọn họ thì thật là không hay cho lắm. Hơn nữa, như vậy chẳng phải cho người nhà họ Hạ thấy trong nhà họ Du hiện giờ đang mâu thuẫn gay gắt hay sao. Thêm nữa, nếu để người ngoài biết được, cha gã đã ngần ấy tuổi mà vẫn còn ở ngoài nuôi vợ bé sinh con riêng thì mặt mũi bọn họ càng thêm xấu xí.
Mặt bà Du trong nháy mắt liền trầm xuống, bà biết ý tứ của đứa con cả của mình. Nhưng khi nghĩ đến chuyện chồng mình đã lừa dối mình nhiều năm như vậy, bà liền vô cùng thống hận.Thế nhưng, chuyện này liên quan đến vận mệnh sau này của nhà họ Du, ngay lúc này bà cũng không biết có nên tìm ông ta về hay không nữa.
Hạ Như Sương châm chọc nói: "Tìm ông ta về làm gì? Để thêm mất mặt xấu hổ hay sao? Mấy người nghĩ người nhà họ Hạ còn không biết đến chuyện xấu này của nhà họ Du hay sao? Hạ An Lan là loại người nào chứ, dám ra vẻ khôn ngoan trước mặt anh ta thì chỉ tổ rước thêm thiệt thòi thôi."
Hạ Như Sương nói người khác nhưng chẳng xem lại bản thân, chẳng phải chính cô ta là người vẫn cố tỏ vẻ trước mặt Hạ An Lan lúc trước hay sao?
Hạ Như Sương nói chuyện cả buổi, khiến sắc mặt mẹ con nhà họ Du trở nên khó coi. Nhưng chính họ cũng biết rõ, những lời Hạ Như Sương nói đều là thực. Nhà họ Hạ... chỉ sợ là cái gì cũng biết cả rồi.
Hai người thở dài một tiếng, trong lòng càng thêm thống hận ông Du. Giờ phút này ông Du thực sự giống như đã tách khỏi gia đình này, ông sống ở bên ngoài cùng vợ bé, chẳng thèm quan tâm tới vợ cả và đứa con lớn nữa.
Bà Du oán hận nói: "Lão già chết tiệt kia không biết làm gì bên ngoài mà bị con hồ ly tinh kia mê hoặc, không nói một lời liền đem cổ phần công ty giao cho nó. Con trai, chẵng lẽ chuyện này không có cách nào giải quyết sao, nhiều cổ phần như thế mà…?
Anh trai Du Dực đạp bàn, nói: "Cổ phần công ty đã sang tên cho ả đàn bà kia, giờ có giết cô ta cũng không lấy cổ phần về được, ngược lại còn càng thêm phiền toái. Nói đến chuyện đó, đều là do ông già, ông ta đúng là hồ đồ quá mà."
Mấy ngày này anh trai Du Dực đều bận rộn vì chuyện này, gã muốn đem cổ phần công ty lấy về, nhưng chuyện cổ phần công ty thay đổi cũng không phải chuyện riêng của nhà gã, không phải nói muốn lấy về là lấy về được. Không phải gã không nghĩ tới mấy biện pháp cực đoan, nhưng mà ông già gã sớm đã tính toán chu đáo đề phòng mẹ con gã. Ả đàn bà kia đã sớm tìm luật sự lập sẵn di chúc, nếu cô ta gặp phải bất cứ chuyện gì không may thì số cổ phần công ty này sẽ được tự động sang tên cho đứa con của cô ta. Đợi nó qua 18 tuổi thì sẽ lập tức có quyền sử dụng số cổ phần này.
Hạ Như Sương châm biếm: "Ai nói là không có biện pháp!"
Mẹ con nhà họ Du cùng kêu lên hỏi: "Biện pháp gì?"
Hạ Như Sương: "Báo cảnh sát!"
"Báo cảnh sát? Cảnh sát sẽ quản chuyện này sao?"