Trong lòng Lộ Hướng Đông hiểu rõ, lúc này hắn không thể đứng dậy nói chuyện với con, thì sau này hắn sẽ không còn cơ hội bày tỏ tình cảm với con trai mình nữa.
Hắn nghe thấy bước chân Lộ Tu Triệt từ trước mặt hắn đi ngang qua, hắn vội vàng kêu nó lại, "Tiểu Triệt…"
Lộ Tu Triệt vờ như không nghe thấy gì, nắm tay Thanh Ti tiếp tục bước đi.
Sau khi Thanh Ti nghe thấy thì quay đầu nhìn lại.
Lộ Hướng Đông đuổi theo, "Tiểu Triệt, con đợi đã."
Thanh Ti lắc lắc cánh tay Lộ Tu Triệt, "Chú ấy đang kêu anh kìa."
Lộ Tu Triệt cúi đầu cười, "Không có, em nghe nhầm rồi."
Thanh Ti lắc đầu, "Nhưng… chú ấy chặn chúng ta lại rồi."
Lộ Hướng Đông nhìn Lộ Tu Triệt, khóe môi cử động, giọng nói mang theo chút run rẩy, "Tiểu Triệt, ba là ba của con, ba đến đón con về nhà."
Xa cách nhiều ngày, lúc này khi đối diện nhìn con trai, Lộ Hướng Đông rất muốn ôm lấy nó.
Nhưng khi hắn nhìn vào ánh mắt lạ lẫm lạnh lùng của Lộ Tu Triệt, hắn đã giang rộng đôi tay nhưng lại không dám tiến đến ôm lấy.
Thanh Ti ngẩng đầu lền nhìn người này, rồi nhìn người kia, cô bé cảm thấy không khí thật kỳ lạ.
Đột nhiên cô bé nhìn thấy ở nơi không xa Du Dực đang vẫy tay với mình. Thanh Ti lập tức rút tay ta khỏi tay Lộ Tu Triệt, vui vẻ chạy qua.
"ba ơi…" Thanh Ti nhào vào lòng Du Dực.
Du Dực cúi người bế con gái lên, hôm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, “Đói rồi phải không?"
Thanh Ti xoa xoa cái bụng nhỏ, "Dạ, hơi đói."
Du Dực lấy một thanh sô cô la từ trong túi ra, "Nào, ăn một thanh sô cô la trước đi."
Cục trưởng Thái ở bên cạnh nhìn thấy tất cả. Dáng vẻ người ba vô cùng tuyệt vời của Du Dực khiến ông ta cảm thấy như không hề quen biết người đàn ông này vậy.
Với người ngoài, với người nhà, hoàn toàn là hai diện mạo khác nhau, sự dịu dàng kia, khi nói chuyện với con gái, đều chẳng nỡ nói to dù chỉ một chút xíu.
Lại nghĩ đến tất cả những gì Du Dực làm với Lộ Hướng Đông, cục trưởng Thái nuốt nước bọt, người này chắc không phải bị tâm thần phân liệt đó chứ?
Thanh Ti hỏi, "ba ơi khi nào chúng ta về nhà vậy?"
Du Dực cho thanh Ti ăn hai miếng sô cô la, lại nhìn sang hướng ba con nhà họ Lộ, anh nói, "Đợi thêm một lát nữa có được không, ba biết con đói bụng, nhưng chúng ta ráng chịu thêm chút nữa nhé."
Thanh Ti ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ, được…"
Đột nhiên cục trưởng Thái cảm thấy cơ thể mình chợt lạnh, ông ta ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy Du Dực đang nhìn ông ta.
Cục trưởng Thái rùng mình, vô ý thức kẹp chặt mông, sợ rằng Du Dực sẽ đá ông ta một cái, "À… cục trưởng Du, anh… anh có chuyện gì sao?"
Du Dực nói, "Ở tầng 5 trung tâm thương mại đều là các quán ăn, phiền cục trưởng Thái mua giúp con gái tôi vài món."
Cục trưởng Thái thở phào, mua đồ ăn, không thành vấn đề, có thể rời khỏi chỗ này, thả lỏng hơi thở, quả thật chẳng thể tốt hơn được nữa, "Được được, việc này tuyệt đối không thành vấn đề, tôi đi ngay. Không biết, cô bé thích ăn gì?"
Du Dực nói, "Mua vài món con nít có thể ăn, dễ tiêu hóa."
Anh không nỡ để con gái đói bụng, nhưng lúc này cũng không thể bỏ mặc Lộ Tu Triệt ở lại đây không lo, nên chỉ có thể mua ít đồ lót dạ trước.
Cục trưởng Thái gật đầu, "Được thôi không vấn đề gì, giờ tôi đi ngay, nhất định sẽ sớm quay lại."
Ông ta vội vàng chạy lên lầu, tốc độ nhanh đến nỗi không giống như người ở độ tuổi này nên có.
Còn về phía ba con nhà họ Lộ, mặc kệ Lộ Hướng Đông có nói gì, Lộ Tu Triệt vẫn im lặng, lạnh lùng nhìn hắn, không để lộ bất kỳ phản ứng nào.
Nó càng không nói, Lộ Hướng Đông càng cảm thấy hoảng loạn.