Lúc trước hắn chưa chuẩn bị kỹ để gặp Lộ Tu Triệt, nhưng bây giờ bị Du Dực đá một cú, ép hắn không thể không gặp mặt con trai.
Lộ Hướng Đông đè xuống cảm giác bất an trong lòng, hắn nói, "Tiểu Triệt, ba biết sai rồi, thật đó. Trước đây ba không nên bỏ con ở nhà lâu như vậy, không nên không gọi điện thoại cho con, càng không nên… không nên, dẫn cô ấy về nhà vào buổi sáng hôm ấy, xin lỗi, trước đây ba quá hồ đồ rồi... "
Lộ Hướng Đông vươn tay ra muốn kéo tay Lộ Tu Triệt, nhưng nó đã lùi về sau một bước.
Nhìn thấy cánh tay cứng ngắc vươn ra, Lộ Hướng Đông cảm thấy khó xử, càng thấy thất vọng, hắn không biết phải nói thế nào mới có thể vãn hồi tất cả.
"Tiểu Triệt, về nhà với ba đi nhé? ba xin con, ba thề với con, sau này tuyệt đối sẽ không bao giờ đối xử với con như thế nữa."
Lộ Tu Triệt cười đầy mỉa mai, nghiêng người, đi ngang qua người hắn.
Cậu nhìn thấy ba ruột trước mặt mình, cảm thấy khá buồn nôn ghê tởm.
Trong đầu chỉ toàn cảnh tượng ông ta dẫn theo người phụ nữ kia xuất hiện trước mặt cậu vào buổi sáng hôm đó.
Lộ Hướng Đông vội vàng đuổi theo ngăn Lộ Tu Triệt lại, "Tiểu Triệt, Tiểu Triệt… con đợi đã, con nói chuyện với ba có được không? ba biết ba trước đây đã làm sai quá nhiều, làm tổn thương con, nhưng sau này ba sẽ sửa. Con cho ba thêm một cơ hội nữa được không?"
"Cơ hội? Hờ… tôi nhớ đây không phải lần đầu tiên ông nói với tôi như vậy đúng không?" Vẻ mặt Lộ Tu Triệt đầy mỉa mai. Trước hôm 29, ông ta cũng từng nói qua những lời như vậy, nhưng thực tế thì sao, lời ông ta nói, ông ta chưa bao giờ làm được. Cái thứ niềm tin này, Lộ Hướng Đông đã phung phí hết rồi.
Lộ Hướng Đông bị nói thế thì cảm thấy mất hết cả mặt mũi, bởi vì đúng là hắn không chỉ nói một lần, nhưng đó là quá khứ, lần đầu tiên hắn đã không làm được, nhất là vào ngày 29 Tất niên, hắn không trở về nhà.
"Ba… ba… lần này sẽ không như vậy nữa, thật đó. Lần này ba đã ý thức được sai lầm của bản thân. ba đảm bảo, ba thề với con, sau này sẽ không như thế nữa. Nếu ba còn khốn nạn như thế, thì bà sẽ… ba sẽ…" Lộ Hướng Đông ấp úng mãi một hồi, cũng không biết nói gì.
Lộ Tu Triệt tỏ ra bực bội, "Ông đi đi, dù sao bây giờ ông cũng không thiếu gì đứa con như tôi, sự sống chết của tôi cũng không còn liên quan gì đến ông nữa."
Tim Lộ Hướng Đông thắt lại, vội vàng lên tiếng, "Tiểu Triệt, Tiểu Triệt, sao con có thể nói như thế, con là người quan trọng nhất của ba."
"Quan trọng nhất? Hờ… đừng nói đùa nữa được không? Bất kỳ ả đàn bàn nào trước đây của ông cũng đều quan trọng hơn tôi. Bây giờ, người tình đầu của ông càng quan trọng hơn tôi." Lộ Tu Triệt trải qua một đoạn thời gian này, cũng xem như đã nhìn rõ được ba của mình. Cậu không còn ôm bất kỳ hy vọng, bất kỳ ảo tưởng gì nữa.
"Không có, không có. Tiểu Triệt, trong lòng ba, con thật sự là người quan trọng nhất, không ai quan trọng hơn con. Trước đây ba làm như thế, chỉ là vì… là vì cảm thấy… ba là ba ruột của con, cho dù ba có làm thế nào… con, con cũng sẽ không hề tức giận, cho nên ba mới dám làm như thế. Nhưng bây giờ ba đã nhận được bài học thích đáng rồi."
Cuối cùng Lộ Hướng Đông đã nói ra lời trong lòng, hắn dám phớt lờ Lộ Tu Triệt, không ngoài việc cảm thấy nó là con trai mình, cho dù mình có quá đáng thế nào, thì việc hắn là ba ruột của Lộ Tu Triệt cũng sẽ không thay đổi, phận làm con cũng không thể tức giận ba ruột của mình được.
Huống chi, Lộ Tu Triệt vẫn còn nhỏ, dễ dỗ dành.