Du Dực lạnh lùng nhìn Lộ Hướng Đông, "Đó là con trai anh, nếu người làm ba như anh đến bây giờ vẫn không có chút tỉnh ngộ nào, tôi nghĩ cho dù con trai anh có chuẩn bị về với anh thì tôi cũng sẽ không đồng ý."
Mí mắt Lộ Hướng Đông giật giật, "Anh dựa vào gì đòi không… đồng ý, nó là con trai tôi…"
"Hờ…" Du Dực cười châm chọc
Cục trưởng Thái vội vàng đạp Lộ Hướng Đông một cái, nói bậy thì thế, chỉ dựa vào việc anh ta là Du Dực, thì cậu đã chẳng có tư cách nói nhảm trước mặt anh ta rồi.
Thanh Ti và Lộ Tu Triệt vẫn còn nói chuyện ở bên đó.
Cô bé xoa bụng mình, "Khi nào ba mới đến đón chúng ta nhỉ, em đói rồi, muốn về nhà ăn cơm."
Lộ Tu Triệt nói, "Sắp rồi, đợi ông ấy đuổi hết bọn họ đi thì có thể đến đón chúng ta rồi."
Thanh Ti nói với cậu, "Anh yên tâm, nếu anh không muốn về, em và anh Thính Phong sẽ bảo vệ anh."
Lộ Tu Triệt cười, "Ừ, được…"
Lộ Hướng Đông nghe con trai mình nói, cảm giác như bị đánh đến thương tích đầy mình. Hắn biết bản thân mình phớt lờ con trai hắn rất nhiều, đây là lỗi của hắn.
Nhưng hắn không cảm thấy hắn ở bên Dư Mộng Nhân là sai, vợ hắn chết đi đã nhiều năm, hắn vẫn luôn độc thân một mình. Hắn cũng chỉ muốn tìm một người phụ nữ chu đáo, không tham lam gia sản tiền tài của hắn.
Chẳng lẽ không thể như thế được sao?
Nhiều người có thể tái hôn, sao hắn lại không thể?
Một người có biết hối cải, biết sai hay không, thì với những người làm công tác tra hỏi thẩm vấn lâu năm như cục trưởng Thái và Du Dực đây, vừa nhìn đã nhận ra được.
Người như Lộ Hướng Đông đây, hồ đồ, quá hồ đồ!
Căn bản không phân biệt được cái gì mới quan trọng
Du Dực nghĩ đến cách làm người của Lộ Hướng Đông, và cái ả tình đầu của hắn, bèn cười lạnh.
Lộ Tu Triệt nói với Thanh Ti, "Có lúc anh hy vọng, bản thân là cô nhi cho rồi, không cần phải buồn phiền cả ngày nữa."
Khóe môi Lộ Hướng Đông co giật, đây có nghĩa là muốn hắn chết hay sao?
Đang nghĩ ngợi, bỗng mông hắn bị đạp một cú, cú đạp này rất mạnh, khiến cả người hắn nhào về trước.
Cả người nghiên về trước, hai chân thắng không kịp, sau khi chạy năm sáu bước bèn ngã xuống đất, đầu chúi nhũi.
Cục trưởng Thái kinh ngạc nhìn Du Dực, chỉ thấy anh ta chậm rãi thu chân về, trên mặt bình thản như chưa có gì xảy ra.
Cục trưởng Thái nuốt nước bọt, lùi về sau một bước, ngăn không cho bản thân đứng trước mặt Du Dực.
Nhưng hắn không hề đồng tình với Lộ Hướng Đông.
Tên này do hắn tự làm tự chịu, tất cả mọi chuyện xảy ra của hôm nay đều đáng đời hắn.
Ông ta rất muốn xem kịch hay, ông muốn nhìn xem, Lộ Hướng Đông xuất hiện trước mặt con trai hắn với bộ dạng này, hắn sẽ nói những gì.
Lộ Hướng Đông nằm dài xuống đất mất một lúc. Khi ấy hắn cảm thấy cảm thế giới rất yên tĩnh. Hắn nằm dưới đất mông đau, mặt đau, mũi cũng không còn cảm giác, răng cửa hình như có hơi lỏng.
Thanh Ti và Lộ Tu Triệt giật mình nhìn cái người đột nhiên bay ra.
Sau khi Lộ Tu Triệt nhìn rõ là ai thì nhăn mày, sự kinh ngạc trên khuôn mặt được thay thế bởi sự lạnh lùng.
Thanh Ti cắn răng, nhỏ giọng hỏi, "Chú ơi, chú, vẫn ổn chứ?"
Lộ Hướng Đông run rẩy, lúc này hắn ta nên làm gì? Giả vờ ngất xỉu hay đứng lên?
Vào lúc hắn đang suy nghĩ, liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng của con trai hắn, "Thanh Ti, đi thôi, chúng ta về nhà ăn cơm."
"Nhưng ba chúng ta vẫn chưa đến mà?"
"Không sao, tớ biết đường."
Tim Lộ Hướng Đông đau nhói. Hắn ngã trước mặt con trai, nhưng nó tỏ vẻ như không hề quen hắn mà bỏ đi.