Khi nghe thấy hai chữ "Du Dực" từ trong miệng Hạ An Lan, cục trưởng Thái đã hoàn toàn rơi vào trạng thái ngơ ngác.
Ông ta đảo qua đảo lại hai chữ Du Dực trong mồm, mãi đến khi triệt để có phản ứng trở lại, không biết từ lúc nào người đã ngồi bệt xuống đất.
Hạ An Lan quan tâm hỏi, "Cục trưởng Thái sao thế? Ngồi trên đất làm gì, trời lạnh như thế, dưới đất lạnh lắm đấy."
Cục trưởng Thái lắc đầu, kiên quyết không đứng dậy, không đứng dậy.
Du Dực!
Ừ, cái tên này, ông ta đã từng nghe qua, còn rất quen cmn thuộc, vô cùng quen thuộc.
Ông ta nhìn hai tay của mình, thật lòng cảm thấy, bản thân có một niềm thôi thúc muốn bóp chết chính mình.
Biểu cảm trên khuôn mặt của cục trưởng Thái thay đổi đến đáng sợ. Cuối cùng cơ mặt của ông ta bắt đầu co rút, khóe miệng giãn ra, bờ môi run rẩy, cả cơ thể cũng đang rung theo, rõ ràng là muốn khóc, nhưng lại không biết nên khóc thế nào
Du Dực là em rể của Hạ An Lan.
Hạ An Lan là anh vợ của Du Dực.
Nhà họ Tô lại có quan hệ hôn nhân với Hạ An Lan.
Du Dực là cục trưởng Cục An ninh Tình báo, địa vị cao đặc biệt. Dù là người cấp trên hay cấp dưới đều không dám trêu chọc anh ta.
Hạ An Lan là tổng thống tương lai. Nhà họ Tô có thể hô mưa gọi gió ở ba tỉnh phía Nam.
Một gia đình thế này, có để người ta sống nữa không đây?
Cục trưởng Thái nghĩ bản thân mình ngốc đến nỗi nhờ Du Dực tìm người giùm, kết quả người ta tìm được người thật, nhưng…
Cục trưởng Thái muốn tát mình một bạt tai. Rốt cuộc ông ta đã làm ra một chuyện ngu ngốc đến cỡ nào.
Lộ Hướng Đông nghe thấy cái tên Du Dực cũng ngơ ngác, sau đó nhanh chóng nhớ ra được, đó chẳng phải là… có quan hệ với Nhạc Thính Phong. Thế thì… ở nơi này, rất có khả năng là Nhạc Thính Phong đã giấu con trai của hắn ta đi.
Nghĩ đến Nhạc Thính Phong tuy còn nhỏ tuổi nhưng lại vô cùng gian trá, Lộ Hướng Đông hoàn toàn không nghi ngờ, cậu ta có thể làm ra loại chuyện này.
Nhạc Thính Phong trước đây đã khiêu khích quan hệ giữa ba con hắn, lần này nhất định cũng là chủ ý của cậu ta.
Lộ Hướng Đông cảm thấy bản thân mình quá ngu ngốc. Trước đây hắn ta trở nên hỗn loạn, không hề suy nghĩ kỹ càng. Phía cảnh sát không tìm được người, hắn ta bèn cho rằng con trai mình có khả năng đã bị bắt cóc, chẳng hề nghĩ đến việc tìm Nhạc Thính Phong hỏi thử, kết quả làm ảnh hưởng chậm trễ biết bao nhiêu ngày.
Lộ Hướng Đông cảm thấy bản thân đã làm rõ được cả câu chuyện này. Không nhận ra vẻ khác thường của cục trưởng Thái, hắn nôn nóng lên tiếng, "Cục trưởng Thái, Du Dực, là Du Dực kia đấy. Bạn thân của con trai tôi Nhạc Thính Phong có quan hệ họ hàng với người này. Tên nhóc đó lương tâm bất chính, luôn khiếu khích mối quan hệ giữa tôi và con trai. Lần này chắc chắn cũng là do nó giấu Tiểu Triệt đi. Cục trưởng Thái, ông phải giúp tôi cứu nó ra... "
Cục trưởng Thái ngẩng đầu, nhìn hắn ta bằng một vẻ mặt đầy thương hại, hệt như đang nhìn một tên đần độn.
Tên này đến bây giờ vẫn chưa hiểu rõ được tình hình, không phải con trai hắn có ở trong tay người ta hay không, mà bọn họ đã đắc tội người không nên đắc tội.
Hạ An Lan, Du Dực, hai người này, đến bây giờ Lộ Hướng Đông vẫn chưa biết họ. Đúng là người không biết thì không thấy sợ mà.
Lộ Hướng Đông vẫn chưa biết gì, hắn ta vội vàng nói, "Cục trưởng Thái, ông sao vậy? Sao lại nhìn tôi như thế? Chúng ta mau đi tìm Du Dực đó thôi, tìm Nhạc Thính Phong. Như vậy chúng ta có thể tìm thấy con trai tôi rồi. Cái tên tiểu súc sinh Nhạc Thính Phong kia...."
Tô Ngưng Mi không thể nghe tiếp được nữa, “Đợi đã, anh kêu ai là tiểu súc sinh vậy? Lúc nãy khi anh nói cái gì mà lương tâm bất chính tôi đã không nhịn được rồi. Thật không ngờ anh không những không biết hối cải mà còn quá đáng hơn."