Cô ngoắc tay, "Nào nào nào, anh giải thích cho tôi rõ, Nhạc Thính Phong sao lại là một tên tiểu súc sinh rồi. Một người lớn như anh đi mắng một đứa trẻ con như thế, anh không thấy đau mặt à?"
Sắc mặt Tô Ngưng Mi rất khó chịu. Tuy cô biết con trai mình khuyết điểm đầy người không hề có tí ưu điểm gì, nhưng đó là con trai cô. Cô muốn mắng thế nào cũng được, người khác thì đừng hòng.
Còn mắng tiểu súc sinh, muốn chết à? Cả nhà các người mới là súc sinh, nhất là cái tên Lộ Hướng Đông, súc sinh trong súc sinh.
Lộ Hướng Đông bị Tô Ngưng Mi quát đến sửng sốt, "Tôi… tôi nói Nhạc Thính Phong, liên quan gì đến cô?"
Hạ An Lan cười nhạt, "Thật ngại quá, thật sự có liên quan gì đó đến tôi đấy. Bởi vì… Nhạc Thính Phong là con trai tôi."
Lộ Hướng Đông bị nụ cười của Hạ An Lan làm giật mình kinh sợ.
Hắn ta bỗng nhiên nhớ ra, người trước mắt này là ai rồi. Có một năm hắn cùng ba hắn đi tham gia quốc yến, cấp bậc của những người có thể tham gia lúc đó không thể cao hơn được nữa.
Hạ An Lan chào hỏi vài câu với ba hắn. Sau khi rời đi, ba hắn lập tức nói với hắn, sau này tuyệt đối đừng đắc tội với Hạ An Lan, người này rất tài giỏi, tiền đồ vô lượng. Vào năm ngoái, khi về nhà ba hắn còn nhắc nhở, nói đến chuyện Hạ An Lan kế nhiệm chức tổng thống. Chuyện này như ván đã đóng thuyền, chỉ cần trước khi tổng thống tiền nhiệm kết thúc nhiệm kỳ mà Hạ An Lan không chết, vậy thì chẳng còn nghi ngờ gì nữa, anh ta sẽ là tổng thống tương lai.
Nhớ đến việc này, cuối cùng Lộ Hướng Đông đã hiểu cảm giác của cục trưởng Thái rồi, hai chân mềm nhũn, bắp đùi co rút, không thể kiềm chế được hai tai muốn tát cho mình một bạt tay.
Nhất là nhớ đến câu nói lúc nãy của hắn, Lộ Hướng Đông cảm thấy không thấy con trai của mình, thì có khả năng nó đã chết rồi.
Nhạc Thính Phong lại lại... lại là, con trai của Hạ An Lan.
Mọi thứ trước mắt Lộ Hướng Đông hơi mơ hồ, cảm thấy thị lực không được rõ lắm.
Hạ An Lan nói với Lộ Hướng Đông, "Phiền anh Lộ giải thích câu nói lúc nãy có được không?"
Toàn thân Lộ Hướng Đông co giật, rõ ràng đối phương đang cười, nhưng hắn lại cảm thấy áp lực xung quanh ào tới như dòng nước lũ, không những tấn công vào cơ thể hắn ta, mà còn tấn công vào tâm linh của hắn ta nữa.
Lộ Hướng Đông không chống lại nổi, ngồi bệt xuống đất, hắn lắp bắp giải thích, "Tôi… tôi… xin lỗi, lời… tôi nói lúc nãy, nhất thời… do não tôi… lên cơn… tôi… tôi không biết mình đã nói những gì nữa. Xin… xin hai người đừng so đo với kẻ thiếu hiểu biết như tôi."
Cuối cùng đã có thể nói ra hết câu, cả người Lộ Hướng Đông đã ướt sũng mồ hôi. Bây giờ hắn ta đã có thể hiểu rõ tâm trạng lúc cục trưởng Thái nhìn thấy Hạ An Lan rồi.
Nhưng lời xin lỗi của hắn không hề khiến Hạ An Lan cảm thấy hài lòng, "Câu này nghe thấy thật sự rất gượng gạo, nhưng tôi lại rất muốn biết, con trai tôi sao lại thành ra kẻ lương tâm bất chính rồi? Phiền anh Lộ đây phổ cập giúp chúng tôi được không?"
Lộ Hướng Đông hối hận muốn chết. Bây giờ hắn rất muốn xử đẹp bản thân, "Việc này… không có… không có, thật sự không có… do tôi… lúc nãy tôi cũng là… nhất thời nôn nóng nên mới…"
Trong đầu Lộ Hướng Đông đều là những lời ba hắn đã nói trước kia. Ông Lộ từng rất tiếc nuối, nếu bản thân có thể về hưu trễ hai năm, nói không chừng đã có thể tạo dựng được quan hệ với Hạ An Lan. Như vậy, ngày tháng của nhà họ Lộ sẽ trôi qua dễ dàng hơn, cũng có khi còn có thể lên cao như diều gặp gió.
Hạ An Lan cười như không cười, "Chuyện này hình như không phải là nôn nóng đâu nhỉ. Con trai tôi sao lại đi khiêu khích quan hệ ba con nhà anh nhỉ?"
"Không… không có…"