Lộ Hướng Đông nhận thấy tình hình không ổn, nhưng, đây là manh mốt duy nhất có được về con trai trong suốt nhiều ngày qua, không thể đi được, "Nhưng… nhưng rõ ràng người đó nói nhìn thấy con trai tôi ngay tại buổi hôn lễ…"
Cục trưởng Thái cắn răng, tến khốn này, sắp bị hắn hại chết rồi.
Hạ An Lan lạnh mắt nhìn, trước mắt mà nói Lộ Hướng Đông tuy rất khốn kiếp, nhưng… đối với con trai cũng không phải hoàn toàn vô tâm, ít ra còn biết con trai mình quan trọng, cũng không đến mức không thể cứu chữa được.
Rất nhanh sau đó, Tô Trảm dẫn năm anh em trở về.
Hạ An Lan vẫy tay với chúng, "Nào, mấy đứa đứng ngay ngắn vào."
"Cục trưởng Thái, anh xem, đây là đám trẻ nhà tôi, có người mà các anh muốn tìm không?"
Sáu thiếu niên xếp hàng, đầu củ cải cao dần đều, đều là những thiếu niên tươi non sáng sủa.
Lộ Hướng Đông vội qua nhìn xem thật kỹ, lắc đầu, trong này làm gì có con của hắn, căn bản không hề có.
"Không có, trong này không có con trai của tôi, trẻ con nhà các người đều ở đây rồi sao?"
Cục trưởng Thái rất muốn đá bay Lô Hướng Đông, nói bậy gì thế không biết.
Lời này chắc khác nào đang nói, người ta giấu con của hắn, không chịu dẫn ra.
Hạ An Lan cười nói, "Ý của anh Lộ nói… hình như, đang nói, nhà chúng tôi, đang giấu con trai của anh phải không?"
Lộ Hướng Đông nhìn Hạ An Lan có chút quen quen trước mắt, nhất thời không nói nên lời, "Tôi… tôi…"
Hạ An Lan lại nói, "Người như nhà chúng tôi, anh nói xem… có thể có ý đồ gì với con trai anh được không?"
"Điều này… ý tôi là…" Lộ Hướng Đông không hề biết nên nói thế nào, nhưng, hắn ta thật sự cảm thấy con trai của mình có thể ở đây.
"Một đám các người tụ tập cờ bạc ở đây, dù tôi… tôi có hiểu lầm cũng không thể trách tôi được…"
Lời của hắn ta, kéo theo một tràng cười vang lên tức thời
"Ba anh em chúng tôi dẫn theo vợ ở nhà em rể chơi bài không được à? Sao lại biến thành tụ tập cờ bạc rồi?"
"Người một nhà chúng tôi, hóa ra không thể đánh bài với người trong nhà sao? Từ khi nào Cục Cảnh sát các anh lo nhiều việc thế?"
Lộ Hướng Đông ngơ ngác, họ đều là… người một nhà?
Cục trưởng Thái xoay đầu, ông ta sắp bị Lộ Hướng Đông hại chết rồi.
Lộ Hướng Đông hốt hoảng, vội xoay đầu gọi thư ký của mình tới, "Cậu mau nói, lúc đó người kia nói với cậu ra sao, nói cho rõ ràng…"
Thư ký bị dọa đến ngơ ngác, Lộ Hướng Đông gọi hắn ta tới, trong một lúc hắn ta không biết nên nói gì.
Hạ An Lan nói, "Đừng căng thẳng, từ từ nói."
Thư ký lắp bắp lên tiếng, "Là… là thế này, trưa hôm nay… không, là buổi chiều, tôi nhận được một cuộc gọi, người đó có thể xem như bạn của tôi. Anh ta nói với tôi, anh ta ở lễ kết hôn, nhìn thấy, một thiếu niên, rất giống với con trai lớn nhà họ Lộ, là một trong những phụ rể ngày hôm nay, còn nói tuổi tác chiều cao dáng vẻ gần giống với Lộ thiếu gia, cho nên tôi... tôi mới nói với đổng sự Lộ..."
Hạ An Lan gật đầu, "Ồ, hóa ra là thế, nên anh cảm thấy chuyện con trai anh có liên quan đến nhà chúng tôi."
Lộ Hướng Đông gật đầu, "Đúng… đúng như thế…"
Tay phải Hạ An Lan vuốt ve chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của vợ, "Chuyện này anh phải nói sớm hơn chứ, anh muốn tìm đứa trẻ đó, tìm đến tôi cũng vô dụng thôi, anh phải… đi tìm em rể của tôi."
Lộ Hướng Đông hỏi, "Xin hỏi, em… em… em rễ anh là… ai?"
Hạ An Lan cười như không cười mà nhìn hắn ta, nhìn đến nổi cả người hắn ta lạnh run lên.
"Cậu ta tên… Du Dực."