Lúc này cục trưởng Thái muốn chết đi cho rồi, ông ta không hề ngờ được, Hạ An Lan lại ở nơi này, vả lại người trong nhà anh ta có hơi quá nhiều.
Bây giờ ông ta chẳng có tâm trạng nghĩ đến những chuyện này, ông ta chỉ nghĩ tới làm thế nào mới có thể nhanh chóng giữ được cái mạng nhỏ của mình thôi.
Hạ An Lan mỉm cười, "Sao có thể nói thế được, cục trưởng Thái đây cũng cần xử lý vụ án mà, yên tâm đi, tôi không có nhỏ nhen thế đây, chuyện này tôi tất nhiên sẽ không để trong lòng, các anh cứ thoải mái lục soát nhà của tôi, chúng tôi tuyệt đối sẽ phối hợp đến cùng."
Câu nói này của Hạ An Lan cực kỳ trọng đại thể, nhưng đối với cục trưởng Thái mà nói nó chẳng khác gì lệnh truy nã cuối cùng.
Từng câu từng chữ trong tai ông ta đều có ý nghĩa khác nhau.
Hạ An Lan nói anh ta không nhỏ nhen đến thế, cục trưởng Thái cảm thấy có nghĩa là anh ta nhỏ nhen, thích ghi thù đến thế, nói không để trong lòng, thì chắc chắc là sẽ ghim rất kỹ, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ông ta.
Nếu như ông ta lục soát thật, thì không chừng sẽ không thể nhìn thấy được ánh mặt trời của ngày mai mất.
"Không không, ngài Hạ, xin lỗi, thật sự xin lỗi, trước…trước khi chúng tôi đến không biết ngài ở đây, thật sự rất xin lỗi, mạo phạm làm phiền ngài, xin lỗi, xin lỗi, ngày mai, tôi nhất định sẽ đến nhà xin lỗi, kính mong ngài đại nhân đại lượng tha lỗi cho tôi, tha lỗi cho lần mạo phạm này của tôi."
Cục trưởng Thái chỉ hận rằng bây giờ không thể đào được một cái lỗi, sau đó chui xuống. Ông ta rốt cuộc đuôi mù đến cỡ nào mới chạy đến nhà Hạ An Lan gây chuyện.
Sau khi Lộ Hướng Đông bị cục trưởng Thái mắng xong, cuối cùng mới phát giác ra có điều gì đó bất thường.
Hắn ta đứng ở bên cạnh dù trong lòng rất nôn nóng nhưng không dám hó hé ra một tiếng nào.
Hạ An Lan mỉm cười, "Cục trưởng Thái khách sáo quá rồi, nếu đã đến rồi, các anh cũng nhận được tin rồi, không lục soát thì sao có thể đi được, cứ lục soát đi, bản thân tôi ở đây, người lớn trong nhà tôi cũng đều ở đấy hết, đảm bảo không một ai chạy đi, nếu tìm được gì trong nhà tôi thật thì toàn bộ người nhà tôi sẽ theo anh đi đến Cục Cảnh sát."
Mồ hôi lạnh trên trán cục trưởng Thái rơi xuống như mưa, "Không không không….nhất định là tin tức của chúng tôi sai rồi, người như ngài đây, sao có thể… có thể… ngài cứ yên tâm tôi về sẽ điều tra nghiêm khắc cái người cung cấp tin tức giả kia."
"Vậy thì không được, anh xem nhà tôi là gì, anh muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao? Không phải anh muốn tìm trẻ con sao? Được thôi, vậy tôi sẽ dẫn hết tất cả trẻ con trong nhà tôi ra, cho các anh nhìn cho kỹ, để tránh cho có người nghĩ rằng nhà chúng tôi ỷ thế hiếp người."
Lộ Hướng Đông bị nhìn đến rét run cả người, hắn ta có nhầm không chứ, chẳng lẽ tin tức thư ký cung cấp lại sai ư?
Hạ An Lan nói với Tô Lão Đại, "Gọi điện thoại kêu bọn trẻ đừng chơi ở bên ngoài nữa, kêu chúng về đây hết đi."
Tô Lão Đại gật đầu, ở trước mặt cục trưởng Thái gọi cho đứa con trai lớn của anh ta, "Đừng chơi nữa, dẫn các em về đây."
"Cục trưởng Thái đừng đứng nữa, mời ngồi, trời lạnh như thế, các anh huy động lực lượng ra ngoài làm việc ắt hẳn rất vất vả, ngồi xuống uống ly trà nóng nào." Hạ An Lan ngồi xuống bên cạnh Tô Ngưng Mi, chỉ vào chiếc ghế sofa đối diện, mời cục trưởng Thái ngồi xuống.
Nhưng ông ta làm gì dám, ông ta vẫn còn muốn sống sót yên ổn.
"Ngài… ngài Hạ, hôm nay thật sự là… là một sự hiểu lầm, chúng tôi… chúng tôi không kiểm tra nữa vậy, trong nhà ngài rất bận rộn, chúng tôi… không… không làm phiền nữa…"
Cục trưởng Thái trừng mắt nhìn Lộ Hướng Đông, muốn đi ngay.