"Đúng, đúng, Nhạc Thính Phong có là gì chứ, sao có thể đối xử với cậu như thế được. Tôi nghĩ nên cho cậu ta một bài học, để cậu ta biết ở trường học này là phải nghe theo cậu…”
Mấy học sinh nam đều muốn nịnh nọt Lộ Tu Triệt nên anh một câu tôi một câu nói xấu Nhạc Thính Phong, chỉ hận không thể biến Nhạc Thính Phong thành một kẻ xấu xa tội ác tày trời, như thể cậu tiếp cận Lộ Tu Triệt là có ý đồ riêng vậy.
Lộ Tu Triệt ôm cánh tay chờ, “Nói xong chưa?”
Mấy người kia thấy vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc của Lộ Tu Triệt thì tưởng cậu tức giận, trong lòng cực kỳ vui vẻ, cảm thấy gian kế của mình đã thành công.
Vài nam sinh gật đầu: “Vâng… nói xong rồi.”
Lộ Tu Triệt bật cười một tiếng lạnh lùng, đột nhiên cất cao giọng, quát lên: “Nói xong liền cút con mẹ các cậu cho bản thiếu gia. Nhìn đức hạnh của một đám các cậu đi, còn không bằng một lũ ma cà bông ngoài đường, chỉ biết nói xấu sau lưng người khác. Các cậu còn dám nói Nhạc Thính Phong không tốt. Các cậu thì hơn người ta ở điểm nào hả? Còn dám châm ngòi ly gián, các cậu cảm thấy tôi đây đều ngu như các cậu à?”
Lộ Tu Triệt không phải kẻ ngốc, chẳng lẽ cậu không hiểu được ý đồ của đám người này sao?
Loại người muốn lấy lòng cậu như thế này nhiều lắm, nhìn đến cái vẻ mặt nịnh nọt của họ là cậu đã buồn nôn rồi.
Vậy mà còn dám bày đặt nói Nhạc Thính Phong có ý đồ xấu, thần kinh.
Dù Nhạc Thính Phong cả ngày sai khiến, coi cậu như đàn em, đó cũng là chuyện của cậu, liên quan quái gì tới bọn họ chứ?
Cậu còn chưa nói gì, khi nào tới phiên họ mồm năm miệng mười?
Giờ này trong lớp không còn ai, chỉ có mấy người này, Lộ Tu Triệt nói rất lớn, mấy người kia nghe xong thì vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi, bọn họ không ngờ Lọ Tu Triệt lại bênh Nhạc Thính Phong chằm chặp như thế.
Lại sợ Lộ Tu Triệt sẽ gây bất lợi cho mình.
“Lộ Tu Triệt, chúng tôi, chúng tôi… không phải chúng tôi bất mãn gì Nhạc Thính Phong… Chỉ là tôi… chỉ là tôi cảm thấy đôi khi cậu ta rất… cao cao tại thượng, như không để ai vào trong mắt, như ai cũng kém hơn cậu ta, cho nên… chúng tôi mới… Thực ra chúng tôi không có ác ý…”
“Đúng đúng, chúng tôi không có ác ý, chỉ muốn nhắc nhở cậu một chút, cần phải… cần phải có lòng phòng bị với Nhạc Thính Phong.
Rầm, một tiếng động lớn vang lên ngắt lời nam sinh kia.
Chân Lộ Tu Triệt vẫn chưa thu lại, cái bàn bên cạnh đã bị đá đổ. Mấy nam sinh sợ tới mức run lên, lùi lại phía sau.
Lộ Tu Triệt châm biếm: “Đều câm hết con mẹ nó miệng lại cho tôi, có tin tôi đá chết các cậu không hả? Cậu ta cao cao tại thượng thì sao, cậu ta có tư cách đó. Chỉ bằng mấy người các cậu, ai có thể giỏi hơn cậu ta hả?”
Cậu đã coi Nhạc Thính Phong là bạn tốt của mình, người bạn tốt duy nhất.
Cho tới bây giờ, chỉ có Nhạc Thính Phong mới coi cậu như người bình thường, chẳng bao giờ bằng mặt không bằng lòng với cậu, sẽ nói với cậu những lời mà bạn bè thật lòng mới có thể nói.
Tuy rằng tên đó nói rất khó chịu, nhưng câu nào cũng vì muốn tốt cho cậu cả.
Chỉ có Nhạc Thính Phong quan tâm tới học hành của cậu, muốn thay đổi cậu, làm cậu tốt lên.
Tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng Lộ Tu Triệt đều hiểu hết, những người mà cậu quen biết không một ai có thể đối xử chân tình với cậu như Nhạc Thính Phong.
Thế mà mấy đứa này còn dám nói xấu Nhạc Thính Phong trước mặt cậu, muốn tìm chết à?
Bọn họ đều nghĩ cậu sẽ bị dắt mũi, sau đó ngốc nghếch đi tìm Nhạc Thính Phong tính sổ sao?