"Nhạc Thính Phong là bạn của tôi, là bạn tốt nhất của bản thiếu gia. Các cậu nói cậu ấy không tốt chính là đang nói tôi. Các cậu đối nghịch với cậu ta chính là đối nghịch với tôi. Bản thiếu gia đây ghét nhất loại người chỉ biết thọc gậy sau lưng. Nếu các người có gan thì tự đi tìm Nhạc Thính Phong ăn hành đi, lúc đó chắc tôi còn nghĩ các cậu cũng có tiền đồ. Nhưng các cậu lại dám chạy tới trước mặt tôi châm ngòi ly gián, xem ra các cậu đã quên bản thiếu gia đây là ai rồi đúng không?”
Lộ Tu Triệt tức giận, đám nam sinh kia lập tức run rẩy, bởi vì bọn họ đều biết Lộ Tu Triệt là loại người như thế nào.
Một khi cậu ta tức giận thì hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
Bọn họ đã từng nhìn thấy kết cục thảm hại của những người từng đắc tội Lộ Tu Triệt.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, sau đó đẩy một nam sinh ra, nam sinh lắp bắp: “Không đâu, không đâu, chúng tôi không có ý châm ngòi ly gián đâu… Vừa rồi… những lời chúng tôi vừa nói kia, cậu cứ coi như chưa từng nghe thấy, sau này chúng tôi sẽ không bao giờ dám nữa.”
“Nhưng tôi đã nghe thấy rồi, giờ hối hận thì cũng muộn rồi.”
Lộ Tu Triệt ghét nhất những kẻ hai mặt, còn dám chạy tới trước mặt cậu chơi trò đùa giỡn tâm tư nữa chứ.
“Về sau chúng tôi… cũng không dám nữa, thật đấy…”
Lộ Tu Triệt hừ một tiếng: “Các cậu nói xấu bạn tốt của tôi, chuyện này cứ thế mà xong được sao?”
“Vậy, cậu… cậu nói xem chúng tôi phải làm gì?”
Lộ Tu Triệt hất cằm, nói: “Tôi không muốn ra tay thu thập các cậu. Trước khi tôi ra tay, các cậu thu dọn mọi thứ cút sang lớp khác, đừng có lởn vởn trước mặt tôi nữa. Nếu không, ngày nào đó tâm tình tôi không vui, nhớ ra các cậu, vậy thì đến lúc đó tôi không cam đoan sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”
“Nhưng mà, đổi lớp rất khó…”
Đối với bọn họ mà nói, có thể vào trường này học đã rất khó khăn rồi, giờ còn đổi lớp, đâu phải cứ muốn đổi là có thể đổi chứ.
Lộ Tu Triệt đưa ra tối hậu thư: “Tôi không quan tâm khó dễ cái gì, các cậu không đổi lớp, vậy cũng được, thế thì đừng tới trường này học nữa.”
Vài nam sinh sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, rõ ràng cậu ta đang uy hiếp bọn họ, nếu không chuyển lớp thì sẽ bị đuổi học.
Mấy người liên tục xua tay: “Không không… Tôi sẽ… tôi nhất định sẽ chuyển sang lớp khác, sẽ không chạy tới trước mặt cậu làm cho cậu mất vui nữa…”
Lộ Tu Triệt chỉ tay vào họ: “Nhớ kỹ lời các cậu nói hôm nay, về sau mà để tôi biết các cậu dám nói xấu Nhạc Thính Phong nữa thì tôi sẽ không hiền như bây giờ đâu.”
“Không dám, thật sự không dám nữa…”
Lộ Tu Triệt khoác cặp lên vai, nhanh chóng ra khỏi lớp.
Tâm tình của cậu rất tốt, bị Nhạc Thính Phong chèn ép lâu như thế, cơn tức nghẹn trong lòng rốt cuộc cũng được xả ra.
Vệ sĩ thấy Lộ Tu Triệt từ xa liền chạy nhanh tới, hai tay đưa ra muốn cầm cặp giúp cậu: “Thiếu gia, có phải gặp chuyện gì không?”
Lộ Tu Triệt vung tay lên, tránh khỏi tay của vệ sĩ, không để gã ta cầm cặp hộ nữa: “Việc nhỏ…”
Vệ sĩ không bắt được gì, gã sửng sốt một chút, hôm nay thiếu gia còn không cho gã cầm cặp hộ, có chuyện gì xảy ra sao?
Gã vội lấy lại tinh thần, vội vàng mở cửa xe, “Thiếu gia, mời lên xe.”
Lên xe rồi, vệ sĩ liền nhìn thấy tâm tình của Lộ Tu Triệt hình như rất tốt. Gã đang muốn hỏi xem thiếu gia có chuyện gì vui, nhưng không ngờ một chuyện khiến gã khiếp sợ đã xảy ra.
Gã thấy Lộ tiểu tổ tông luôn chưa biết cầm bút là gì lại lấy ra sách tiếng Anh, còn có vở ghi, còn có bút.
Sau đó, tiểu tổ tông bắt đầu nghiêm túc viết.