"A, được…” Lộ Tu Triệt nghe vậy liền đáp theo bản năng.
Nhưng sau khi Nhạc Thính Phong đi rồi, Lộ Tu Triệt như thanh tỉnh lại, vỗ đầu một cái: “Không phải chứ, sao tôi phải nghe cậu? Cậu tưởng mình là giáo viên à? Làm giáo viên được một lần là nghiện luôn rồi đúng không?”
Lộ Tu Triệt nhức đầu, trong lòng cảm thấy rất mất tự nhiên, có phải Nhạc Thính Phong coi cậu là học sinh tiểu học không vậy.
Cậu nhìn quyển vở tiếng Anh trên bàn, do dự có nên mang theo không. Có nên mang về nhà không nhỉ?
Chẳng lẽ phải nghe tên đó thật? Nhưng mà… cậu ta cũng vì muốn tốt cho mình thôi, quên đi, cứ mang nó về nhà.
Lộ Tu Triệt đem theo sách giáo khoa và vở bài tập cùng tất cả bút thước nhét vào trong cặp, đang chuẩn bị đi thì vài nam sinh trong lớp lại đi tới, vây lấy cậu.
Ngày thường, những người này cũng không dám nói chuyện với Lộ Tu Triệt, nhưng gần đây biểu hiện của cậu quá tốt, lại hòa thuận với Nhạc Thính Phong như thế, cái gì cũng nghe theo cậu ta. Điều này khiến cho rất nhiều người cảm thấy Lộ Tu Triệt đã khác trước kia rồi, đã thay đổi rồi.
Vì vậy, mấy người đánh bạo tiến lên, muốn kéo gần quan hệ với Lộ Tu Triệt.
Nam sinh A lấy ra một quyển sách bổ túc tiếng Anh: “Lộ Tu Triệt, cậu muốn học tiếng Anh à? Ở đây tôi có một quyển sách tiếng Anh rất tốt cho việc rèn luyện thêm, cậu cầm xem đi.”
Lộ Tu Triệt nhíu mày, liếc mắt nhìn: “Không cần.”
Nam sinh A tiếp tục nói: “Nó rất có ích thật mà, có một ít bí quyết dạy cậu làm sao để nhanh học thuộc từ ngữ, còn kèm cả cách phát âm…”
Vừa nghe có thể nhanh học thuộc từ, Lộ Tu Triệt hơi do dự: “Thật có thể giúp nhanh học thuộc từ ngữ sao?”
“Đúng thế, đúng thế, thật mà, cậu xem…” Nam sinh A mở sách ra, đưa cho Lộ Tu Triệt xem.
Lộ Tu Triệt nhận lấy, lật xem vài trang.
Nói thật, cậu đọc cũng chẳng hiểu gì. Cậu vừa mới bắt đầu học, chữ cái còn chưa nhớ kỹ, không ai dạy, làm sao cậu có thể đọc mà hiểu mấy cái này được.”
Lộ Tu Triệt quẳng sách lại cho nam sinh A: “Không cần.”
Nam sinh A bám riết không tha: “Lộ Tu Triệt, cậu xem kỹ đi, cái này cực kỳ có ích đấy. Nếu cậu… nếu cậu đọc không hiểu, tôi có thể giúp cậu…”
Cậu ta thấy Nhạc Thính Phong dạy Lộ Tu Triệt nên cảm thấy mình cũng có thể.
Lộ Tu Triệt dừng lại, ánh mắt đánh giá nam sinh từ trên xuống dưới: “Cậu quá ngu ngốc!”
Sắc mặt nam sinh A trắng bệch, muốn giải thích nhưng Lộ Tu Triệt đã chặn họng luôn, “Cậu học còn chưa xong, lại muốn dạy tôi? Cút sang một bên đi.”
“Tôi… tôi… thấy Nhạc Thính Phong…”
Lộ Tu Triệt bật cười: “Nhạc Thính Phong? Cậu muốn so sánh với Nhạc Thính Phong sao? Ha ha… Mặt mũi cũng thật lớn, chỉ với cậu thì bằng được một ngón chân của người ta cũng là tốt lắm rồi! Cút ngay.”
“Xin bớt giận, xin bớt giận…” Nam sinh B đứng ra, “Lộ Tu Triệt, cậu đừng giận nữa, đừng giận nữa, cậu ấy cũng không có ý gì đâu, chỉ cảm thấy… Nhạc Thính Phong có hơi quá đáng, cho nên mới muốn đem sách cho cậu mượn…”
Lộ Tu Triệt nhíu mày: “Quá đáng?”
“Đúng thế, cực kỳ quá đáng, chúng tôi đều cảm thấy tên Nhạc Thính Phong đó quá khinh người. Sao cậu ta có thể đối xử với cậu như thế chứ, coi cậu như đàn em ấy. Cậu là Lộ Tu Triệt cơ mà, là Lộ đại thiếu gia trong lòng chúng tôi, có khi nào cậu phải nghe theo lệnh người khác đúng không? Nhưng mà từ sau khi Nhạc Thính Phong tới, cậu nhìn xem, lần nào cậu cũng phải đi sau lưng cậu ta. Cậu ta nói gì, muốn gì, giờ còn bắt cậu học tiếng Anh nữa, chúng tôi đều không chấp nhận được.”