Bản Tin Chiều

Chương 11

Sáng thứ 5 hàng tuần Jessica thường đi mua sắm mọi thứ trong gia đình và cô định vẫn đi mua hàng như thường lệ vào ngày hôm sau. Khi Angus biết điều này, ông tình nguyện cùng đi với cô. Nicky hôm nay được nghỉ ở nhà nên cũng muốn được đi cùng ông nội.

 

Jesica ngần ngại hỏi: "Thế con không phải tập đàn à?"

 

"Có chứ mẹ. Nhưng con tập sau cũng được. Vẫn còn đủ thời gian mà."

 

Biết rằng Nicky rất chăm chỉ tập luyện, có khi cậu bé tập tới sáu tiếng đồng hồ trong một ngày, nên Jesica không phản đối nữa.

 

Cả ba người rời khỏi nhà bằng chiếc xe Volvo của Jessica vào lúc gần 11 giờ, tức là sau khi Crawford đi được chừng một tiếng 15 phút. Sáng hôm đó trời rất đẹp. Cây cối nhuốm cảnh sắc mùa thu và ánh nắng lấp lánh trên dọc đường Long Island Sound

 

Người giúp việc hàng ngày của hai vợ chồng lúc đó đã tới, qua cửa sổ chị đứng nhìn ba người ra đi. Chị cũng trong thấy một chiếc ô tô đỗ ở phố kế bên nổ máy và đi theo cùng một hướng với chiếc Volvo. Lúc đó chị không để ý gì đến chiếc xe ấy.

 

Như thường lệ, nơi đỗ đầu tiên của Jessica là siêu thị Grand Union ở đại lộ Chatsworth. Nàng đỗ chiếc Volvo vào bãi để xe rồi đi cùng Angus và Nicky vào bên trong.

 

Hai gã người Colombia là Carlosl và Julio vẫn lái chiếc xe Chevrolet Celerity đi theo với một khoảng cách kín đáo và vẫn theo dõi mọi hoạt động của họ. Carlos đã báo cáo thời gian họ rời khỏi căn nhà. hiện nay đang dùng điện thoại  lưu động thông báo rằng:"Ba kiện hàng ở trong hòm số một."

 

Lần này Julio lái xe và hắn không đỗ vào bãi để xe mà theo dõi từ một dãy phố ở phía ngoài. Theo chỉ thị mà Miguel đã giao cho hắn trước đây. Carlos ra khỏi chiếc xe Chevrolet và đi bộ tới một địa điểm gần siêu thị. Mọi hôm hắn thường ăn mặc xuềnh xoàng nhưng hôm nay hắn mặc một bộ comple nâu gọn gàng và thắt cravat.

 

Khi Carol đã đứng vào vị trí, để tránh khỏi bị chú ý. Julio lái chiếc xe Chevrolet tới một chỗ ẩn náu an toàn ở trung tâm Hackensack

 

Khi Miguel nhận được cú điện thoại đầu tiên, hắn đang ở trong chiếc xe chở khách mang nhãn hiệu Nissan, đỗ gần đường tàu hỏa New Haven của nhà ga Larchmont ở chỗ kín đáo, ẩn sau những chiếc xe chở khách khác của New York. Ngoài Miguel ra còn có Luis, Rafael và Baudelio, dù rằng không ai có thể nhìn thấy bọn chúng vì bọn chúng dùng nilon mỏng màu sẫm để dán kín bên trong cửa kính xe của cả hai bên lẫn phía sau. Luis là tay lái xe xuất sắc nhất, ngồi cạnh tay lái.

 

Khi chúng được thông báo cả ba người đã rời nhà, Rafael thốt lên: "Ái chà, thế có nghĩa là lão già cũng đi. Hắn sẽ cản trở công việc khốn khiếp này của chúng ta."

 

"Thì chúng ta cứ việc khử lão già đi thôi", Luis nói. Hắn đưa tay sờ vào chỗ phồng bên trong túi áo khoác của hắn "một viên là đủ"

 

Miguel cục cằn ra lệnh: "Anh chỉ được phép làm theo mệnh lệnh. Ngoài ra tuyệt đối không làm gì khác". Hắn biết rõ rằng Rafael và Luis vốn là những tên hung đồ, giống như ngọn lửa âm ỷ sẵn sàng bùng lên thành những cơn giận khủng khiếp. Rafael là một người vạm vỡ, trước đây từng là một võ sĩ chuyện nghiệp và mặt đầy những vết sẹo. Luis đã từng ở trong quân đội Colombia, có nghĩa là ở trong một trường đào tạo khắc nghiệt, tàn bạo. Tới khi nào tham chiến thì cả hai tên này đều rất có ích nhưng khi chưa cần thì phải kìm hãm chúng lại.

 

Miguel đã nghiền ngẫm, tính toán về sự phức tạp của nhân vật thứ ba. Kế hoạch đã được dự tính của chúng là chỉ nhằm vào vợ và con của Sloane. Họ chứ không phải là Crawfod Sloane, là mục tiêu của tụi Sendero Luminoso và Medellin. Hai người này phải bị bắt cóc và giữ làm con tin vì những nhu cầu chưa xác định.

 

Nhưng giờ đây vấn đề là làm thế nào với lão già này? Giết lão ta như Luis gợi ý thì rất dễ, nhưng có thể gây ra nhiều chuyện khác. Miguel phân vân mãi không quyết định được cho đến thời điểm hành động, tức là ngay sau đó.

 

Điều may mắn là người đàn bà và thằng bé đi cùng nhau. Sau bao tuần lễ theo dõi cẩn thận, bọn chúng biết rằng nàng luôn đi mua hàng vào sáng thứ năm. Miguel cùng biết rằng hôm nay là ngày thằng bé nghỉ học. Carlos đã giả làm một phụ huynh để gọi điện đến trường và biết được mọi thông tin về trường tiểu học Chatsworth Avenne nơi Nicholas theo học. Nhưng chúng không biết làm thế nào để tóm cả hai người cùng lúc. Giờ đây, vô tình họ đã giải quyết vấn đề này cho chúng.

 

Khi nhận được cú điện thoại thứ hai của Carlos nói rằng cả ba người đã đi vào bên trong siêu thị, Miguel ra hiệu cho Luis: "OK! Lái đi!".

 

Luis lái chiếc xe Nissan đi. Điểm đỗ sắp tới của chúng chỉ cách đó sáu khu nhà, tức là nơi đỗ xe của siêu thị.

 

Trên đường đi, Miguel ngoái đầu nhìn Baudelio, tên người Mỹ của nhóm Medellin, người vẫn là nguồn lo ngại của hắn.

 

Baudelio cũng chỉ mang một cái tên giả như người ta chọn cho những tên kia; mới hơn năm mươi tuổi, nhưng trông như ngoài 70. Người hốc hác, cằm dô ra, da tái nhợt và râu ria lởm chởm đã ngả bạc, trông hắn như một con ma biến dị. Trước đây hắn đã từng là bác sĩ, chuyên viên về gây mê hồi sức ở Boston; và là 1 kẻ nghiện rượu, kể cả khi đang làm việc, hắn vẫn say sưa. Nhưng giờ đây hắn không còn là một bác sĩ hợp pháp nữa. Mười năm trước đây, bằng của Baudelio đã bị thu hồi vĩnh viễn vì trong một cơn nửa say nửa tỉnh, hắn đã gây mê quá liều lượng cho một bệnh nhân trước khi mổ, Trước đây hắn đã từng mắc những sai sót tương tự và đồng sự của hắn đã che chở cho hắn, nhưng trong trường hợp này thì bệnh nhân chết nên không thể bao che được. Ở  Mỹ, hắn không còn tương lai, không còn ràng buộc gia đình, không con cái. Vợ hắn bỏ hắn từ bao năm trước. Hắn đã đi thăm Colombia nhiều lần vì muốn kiếm được một chỗ dễ sống hơn, hắn quyết định tới đó. Ít lâu sau, hắn thất hắn có thể sử dụng vốn y học đáng kể của hắn vào mục đích đen tối, đôi khi còn là tội ác nữa, mà không hề áy náy. Hắn không có chỗ nhất định nên làm bất cứ cái gì vớ được. Trong chuyên môn hắn vẫn theo kịp những kiến thức hiện đại bằng cách đọc các báo chí y học; chính điều này là lý do tại sao hắn được nhóm Medellin chọn vào làm phi vụ này. Trước đây hắn cũng đã làm việc cho nhóm này.

 

Toàn bộ những thông tin này Miguel đã được biết từ trước, kèm theo lời nhắc nhở rằng trong khi thi hành phi vụ tuyệt đối không được để cho Baudelio nốc rượu vào. Loại thuốc viên Antabuse đã được sử dụng để giúp thêm lệnh cấm nà; mỗi ngày cựu bác sĩ phải uống một viên. Tác dụng của Antabuse là nếu người đó uống rượu thì sẽ bị ốm nặng ngay lập tức và điều này thì Baudelio biết rất rõ. Vì nói chung, những kẻ nghiện rượu thường bí mật nhổ viên thuốc ra khi họ muốn lừa dối, nên Miguel cẩn thận theo dõi cho đến khi hắn chắc chắn rằng viên Antabuse đã được nuốt xuống. Mặc dù Miguel phải theo lẹnh, hắn cũng chẳng mấy hài lòng. Trong có một thời gian ngắn hắn đã phải chịu vô vàn trách nhiệm mà lại phải giữ vai "hộ lý cho kẻ say", là một trong những điều lẽ ra hắn không phải làm.

 

Cũng biết cả sự yếu đuối của Baudelio, Miguel quyết định không giao vũ khí cho tên này. Do đó tên này là người duy nhất không mang súng.

 

Lúc này, nhìn Baudelio với vẻ cảnh giác, Miguel hỏi:" Anh sẵn sàng chưa? Anh có hiểu mọi thứ cần phải làm không?"

 

Vị cựu bác sĩ gật đầu. Thoáng một chút kiêu hãnh nghề nghiệp dấy lên trong lòng hắn. Nhìn thẳng vào mặt Miguel, hắn nói:"Tôi biết chính xác cần phải làm gì. Khi bắt tay vào việc, anh có thể tin tưởng ở tôi và tập trung vào việc anh cần làm đi."

 

Không hoàn toàn tin tưởng lắm, Miguel quay đi. Siêu thị Grand Union đã hiện ra trước mặt.

 

Carlos đã nhìn thấy chiếc xe Nissan đi tới. Bãi để xe không đông lắm nên chiếc xe Nissan len vào một chỗ trống ngay bên cạnh chiếc xe Volvo của Jessica. Khi Carlos quan sát rõ vị trí, hắn quay trở vào trong siêu thị.

 

 

Jessica chỉ vào chiếc xe đẩy đã kha khá hàng và bảo Angus: "Nếu ba thích mua gì thì ba cứ ném thêm vào nhé".

 

Nicky nói:" Ông nội thích ăn trứng cá".

 

"Lẽ ra mẹ phải nhớ tới chuyện đó từ trước". Jessica nói:" Mình phải mua một ít chứ nhỉ?"

 

Họ đi về phía gian đồ ăn và thấy ở đây bày một loại trứng cá đặc biệt. Angus xem xét giá và nói:" Đắt kinh khủng",

 

Jessica dịu dàng nói: "Thế ba có biết rằng con trai của ba kiếm được bao nhiêu tiền không?"

 

Ông già mỉm cười, ông cũng hạ giọng xuống:" À, ba đọc được ở đâu đó là khoảng gần ba triệu đôla mỗi năm".

 

"Gần ba triệu là đúng đấy"-Jessica cười, nàng luôn cảm thấy đễ chịu khi ở gần Angus. "Mua béng đi ba ạ" --Nàng chỉ vào một hộp trứng cá beluga nặng bảy aoxơ đặt trong một ngăn tủ có khóa, giá 199,95 đô-la. "Mình sẽ mua để làm đồ nhắm cho bữa ăn tối".

 

Đúng lúc đó Jessica nhìn thấy một người đàn ông còn trẻ, dáng mảnh khảnh, ăn mặc sang trọng, tiến gần đến một người phụ nữ đang mua hàng gần nàng. Có vẻ như anh ta hỏi một câu gì đó. Người phụ nữ lắc đầu. Người đàn ông trẻ tiến đến người mua hàng thứ hai. Lại một câu hỏi và một câu trả lời kèm với cái lắc đầu. Hơi tò mò, Jessica nhìn anh ta khi anh ta tiến đến gần nàng.

 

"Xin lỗi bà" Carlosnois. "Tôi đang tìm một người". Hắn thừa biết Jessica rồi nhưng cố tình không đến hỏi nàng ngay, mà tỏ cho nàng thấy hắn đã nói chuyện với những người khác.

 

Jessica nhận ra giọng nói của hắn pha âm sắc Tây Ban Nha, tuy điều đó chẳng có gì là lạ ở New York. Nàng cũng thấy hắn có cặp mắt sắc lạnh, nhưng điều đó chẳng liên quan gì đến nàng. Nàng chỉ buông một tiếng: "Ồ?".

 

"Tôi muốn tìm bà Crawford Sloane"

 

Jessica sửng sốt "Tôi là bà Crawford Sloane đây"

 

"Ồ thưa bà, tôi phải báo cho bà một tin buồn". Nét mặt của Carlos rất nghiêm trang; hắn đóng vai của mình khá đạt. "Chồng bà bị tai nạn. Ông nhà bị thương nặng. Xe cứu thương đã đưa ông nhà tới bệnh viện Doetors. người ta bảo tôi tới tìm bà và đưa bà tới đó. Người giúp việc tại nhà bà bảo tôi có lẽ bà tới đây".

 

Jessica thở hổn hển, mặt tái mét. Nàng đặt tay lên họng theo thói quen. Nicky vừa quay lại nghe mấy tiếng cuối cùng đang đứng sững. Angus cũng sửng sốt không kém, lại là người đầu tiên hoàn hồn và bình tĩnh lại. Ông khoát tay chỉ về phía xe mua hàng:" Jessica, bỏ tất cả lại đấy. Đi đi hẵng".

 

"Ba bị làm sao, phải không mẹ?" Nicky hỏi

 

Carlos nghiêm nghị trả lời: "Tôi e là như vậy".

 

Jesica vòng tay ôm lấy Nicky. "Phải con ạ. Chúng ta phải đi ngay tới chỗ ba".

 

"Mời bà theo tôi, bà Sloane". Carlos nói. Jesica và Nicky vẫn bị choáng váng vì cái tin dữ đó, vội vã đi theo người đàn ông mặc bộ đồ màu nâu về phái cửa chính của siêu thị. Angus đi theo. Một cái gì đó khiến ông cảm thấy băn khoắn, dù ông không rõ là cái gì.

 

Ra ngoài chỗ đỗ xe. Carlos đi vượt lên trước mọi người. Hắn tiến về phía chiếc xe Nissan. Cả hai cửa xe phía bên cạnh xe Volvo đã mở toang. Carlos thấy xe Nissan đã rồ máy và Luis đã ngồi trên ghế tài xế. Một cái bóng thấp thoáng bên trong, Hẳn là Baudelio, Rafael và Miguel ngồi khuất hẳn vào trong.

 

Khi đến sát chiếc Nissan, Carlos nói:" Chúng ta sẽ đi  bằng xe này thưa bà. Như vậy sẽ.."

 

"Không, không!" Jessica vẫn căng thẳng là lo lắng đang lục tìm chìa khóa xe trong ví của mình. "Tôi sẽ đi xe của tôi. Tôi biết bệnh viện Doctors ỏ đâu rồi..."

 

Carlos đứng chắn giữa chiếc xe Volvo và Jessica. Hăn vừa nói vừa túm chặt lấy tay nàng. "Thưa bà, tốt hơn là chúng ta..."

 

Jessica có rút tay ra; thấy vậy, Carlos giữ nàng chặt hơn và đẩy nàng về phái trước. Nàng tức giận nói:" Bỏ tay ra! Làm gì thế này?" Lần đầu tiên Jessica bắt đầu nghĩ tới điều gì đó vượt ra ngoài cái tin dữ người ta báo cho nàng.

 

Đi sau nàng vài bước, Angus bây giờ mới nhận ra điều khiến ông băn khoăn: Trong siêu thị, gã đàn ông lạ này đã nói:"Ông nhà bị thương nặng. Xe cứu thương đã đưa ông ấy tới bệnh viện Doctors".

 

Nhưng bệnh viện Doctors không nhận cấp cứu. Vô tình Angus biết điều đó vì khoảng đầu năm ngoái ông đi thăm một người bạn cũ cũng ở trong không quân với ông nằm ở bệnh viện này nên ông biết rất rõ về nó. Bệnh viện Doctors khá lớn và nổi tiếng ở gần toà Bracie, nhà của ông thị trưởng và trên con đường Crawford thường đi làm. Nhưng tất cả mọi trường hợp cấp cứu đều đưa tới bệnh viện New York, cách đó mấy khu nhà về phía nam.. Tất cả mọi người lái xe cứu thương đều biết điều này.

 

Vậy là gã đàn ông trẻ đó đã nói dối! Câu chuyện dựng lên trong siêu thị là chuyện giả tạo! Chuyện đang xảy ra bên ngoài này cũng không đúng. Hai gã đàn ông Angus không thích cái nhìn của bọn hắn chút nào vừa xuất hiện từ phía sau xe chở khách. Một trong hai tên trong vạm vỡ, tiến đến gần gã đầu tiên; chúng đang dùng vũ lực đẩy Jessica vào bên trong! Nicholas, đứng sau đó một chút và chưa bị đụng tới.

 

Angus la to:" Jessica, đừng đi! Chạy đi Nicky! Hãy!"

 

Câu nói chưa kết thúc. Một cú báng súng đã bổ lên đầu Angus. Một cảm giác đau ghê gớm nổ tung trong đầu, mọi thứ quanh ông quay tròn, rồi ông ngã xuống bất tỉnh. Chính Luis đã nhảy ra khỏi ghế tài xế, đi vòng quanh và tấn công ông từ phía sau. Theo đà đó, Luis túm chặt lấy Nicholas.

 

Jessica bắt đầu hét lên:" Cứu với! Có ai- ai ở đây không cứu chúng tôi với!"

 

Tên Rafael vạm vỡ đã lao vào cùng với Carlos túm lấy Jessica, đưa ngay vào một bàn tay thô kệch lên bịt miệng nàng, đồng thời đặt tay kìa vào lưng nàng và ném nàng vào trong xe. Rồi hắn nhảy lên theo và tiếp tục giữ chặt lấy nàng vùng vẫy la hét. Mắt nàng long lên dữ dội. Rafael gắt lên với Baudelio:" Apurate!"

 

Tên cựu bác sĩ đã để túi thuốc mở sẵn trên chiếc ghế bên cạch hắn, đưa ngay một miếng gạc đã thấm sẵn chất ethyl-chloride. Hắn đập miếng gạc đó lên mũi và miệng của Jessica và giữ chặt ở đó. Mắt Jessica khép lại, cơ thể nàng trùng hẳn xuống và nàng không còn hay biết gì nữa. Baudelio thốt lên một tiếng với vẻ hài lòng, cho dù hắn biết hiệu quả của chất ethyl-chioride chỉ kéo dài được năm phút thôi,

 

Lúc này Nicholas cùng đang giãy giụa và la hét ầm ĩ. Carlos giữ chặt lấy cậu bé và cũng hành động y như vậy.

 

Baudelio, vẫn hết sức mau lẹ, Lấy một chiếc kéo cắt phăng ngay 1 tay áo của Jessica, rồi dùng xơranh cắm phập vào bên trên bắp tay nàng. Trong đó có chất midazelam, một loại thuốc gây mê mạnh khiến cho người ta có thể mê man ít nhất là một tiếng đồng hồ. Hắn cũng tiêm một mũi tương tự vào tay cậu bé.

 

Trong khi đó Miguel đã kéo ông Angus bất tỉnh nhân sự vào trong xe. Rafael đã rảnh tay với Jessica, nhày xuống phía dưới, rút khẩu Browning tự động ra. Bật khóa an toàn hắn bảo Miguel:" Để tôi thanh toán hắn!".

 

"Không, không làm tại đây!" Toàn bộ hành động bắt giữ người phụ nữ và cậu bé được làm với một tốc độ nhanh không thể tưởng tượng được, chỉ tròn 1 phút. Miguel kinh ngạc nhận ra là không có ai chứng kiến mọi sự xảy ra. Lý do là có hai chiếc xe lớn chắn trước mặt chúng và cũng ngẫu nhiên là không có ai qua lại. Miguel, Carlos, Rafael và Luis đều mang vũ khí  và có một khẩu liên thanh Beretta để sẵn trong xe để sử dụng trong trường hợp chúng phải chiến đấu để mở đường ra khỏi bãi xe. Giờ đây cuộc mở đường bằng súng không còn cần thiết nữa và cũng chẳng có ai đuổi theo bọn chúng. Nhưng nếu chúng để ông già lại --đầu ông đang chảy máu đầm đìa cả trên mặt đất- thì một cuộc báo động sẽ nổi lên. Nhanh chóng quyết định. Miguel ra lệnh: " Giúp tôi đưa hắn vào!".

 

Mệnh lệnh hoàn tất trong vài giây. Nhưng khi hắn bước vào xe và đống cửa bên lại, Miguel thấy rằng hắn đã lầm khi cho rằng không có ai chứng kiến. Một bà già, tóc bạc phơ chống gậy, đang ngó qua hai chiếc xe cách đó chừng hai mười Yard. Bà ta rõ ràng là hồ nghi và sửng sốt

 

Khi Luis cho xe tiến về phía trước, Rafael cũng nhìn thấy bà già. Bằng một động tác mau lẹ hắn vớ lấy khẩu Bertta, nâng lên và ngắm vào mục tiêu qua cửa kính sau. Miguel quát hắn "Đừng". Hắn không thương xót gì bà già, nhưng mọi cơ hội có vẻ tốt đẹp nên chúng có thể chạy trốn mà không gây nên sự náo động. Đẩy Rafael sang một bên và dùng một giọng nói vui vẻ, Miguel nói vọng ra. "Đừng có sợ, chúng tôi đang quay phim ấy mà".

 

Hắn thấy vẻ mặt bà già thoải mái lại và bà thoáng mỉm cười. Chúng ra khỏi nơi đỗ xe và ngay sau đó, tiến về phía Larchmont. Luis lái xe rất điệu nghệ, không bỏ phí phút nào. Trong vòng năm phút, chúng đã đi trên đường liên bang số 95, rồi tới đường xuyên New England, thẳng mãi về hướng nam và tăng tốc.