Bản Tin Chiều

Chương 12

Đã có thời Priscilla Rhea được coi là thông minh nhất ở Larchmont. Bà là một cô giáo đã nhồi vào đầu bao lớp trẻ trong vùng những nguyên lí cơ bản về căn bậc hai; về phương trình bậc hai, về cách làm thế nào để tìm - bà luôn luôn làm cho điều này có vẻ như là một sự tìm kiếm linh thiêng của Chúa vậy - các giá trị đại số của X và Y. Priscilla còn luôn luôn giáo dục cho họ ý niệm về trách nhiệm công dân và không bao giờ trốn tránh những nghĩa vụ rõ rệt này.

 

Nhưng đó là chuyện cách đây mười lăm năm, trước khi Priscilla về hưu và trước khi gánh nặng tuổi tác và bệnh tật làm cho cơ thể rồi đến đầu óc bà chậm chạp hẳn đi. Giờ đây, tóc bạc phơ, yếu ớt, bà bước đi chậm chạp, chống gậy và bà mô tả một cách chán ngán là đầu óc của bà "có tốc độ suy nghĩ của một con lừa ba chân đang leo dốc".

 

Thế nhưng Priscilla lúc này đang vận dụng trí não, cố hết sức suy xét.

 

Bà đã thấy hai người - người phụ nữ và thằng bé con - bị ném vào trong một chiếc xe giống như một chiếc xe chở khách nhỏ, rõ ràng là trái với ý muốn của họ. Chắc chắn là họ đã giẫy giụa và Priseilia cho rằng bà có nghe người phụ nữ la hét, dù bà không chắc lắm vì thính giác của bà đã suy giảm nhiều cùng với các giác quan khác. Rồi một người nữa, một ông già bất tỉnh nhân sự và bị thương nặng, bị vứt vào trong xe trước khi chiếc xe phóng đi

 

Nỗi lo lắng theo bản năng của bà khi nhìn thấy chuyện đó đã biến ngay lập tức vì lời thông báo họ hét vọng ra là: đó chỉ là một phần của một đoạn phim. Nghe có lý, các đoàn làm phim và vô tuyến truyền hình giờ đây thì ở đâu mà chẳng có; họ muốn quay những chuyện trong bối cảnh thực và thậm chí họ còn phỏng vấn ngay trên đường phố cho các tin vô tuyến

 

Nhưng rồi lúc chiếc ôtô buýt nhỏ đã đi, Prisscilla nhìn quanh để tìm đội quay cảnh vừa rồi thì bà không thấy đâu cả. Bà lập luận rằng nếu như đội quay phim đã ở đó thì nó không thể biến đi nhanh đến mức như vậy.

 

Tất cả những chuyện đó có vẻ thật đáng lo lắng, và Priscilla mong rằng bà đã không trông thấy thật, một phần bởi vì bà biết rẳng bà có thể bị lẫn, là chuyện đôi khi vẫn xảy ra đối với bà. Bà tự nhủ tốt nhất là đi vào siêu thị Grand Union, mua mấy thứ lặt vặt và cứ lo việc của mình đã,. Đồng thời ý thức của suốt cả cuộc đời và về chuyện không bao giờ được trốn tránh trách nhiệm và có lẽ cho tới tận bây giờ bà cũng không bao giờ trốn tránh trách nhiệm vẫn đeo đẳng trong bà. Bà chỉ mong có ai đó tỉnh táo để bà có thể hỏi xem họ khuyên nên làm thế nào và đúng lúc ấy bà thấy Erica Mclean, một trong những học sinh cũ của bà, cũng đang trên đường đi tới những vẫn dừng lại chào bà lễ phép. " Cô có khỏe không, cô Rhea?" (Không ai trong đám học sinh của cô Rhea đã từng dám gọi bà bằng tên thường).

 

Priseilla nói:" Cô hơi lẫn rồi, em ạ".

 

"Tại sao vậy, thưa cô Rhea?".

 

"Cô vừa mới trông thấy một chuyện, nhưng cô không hiểu là thế nào. Cô muốn biết xem em nghĩ như thế nào?". Rồi Priscilla tả lại cảnh vừa rồi, vẫn đang hiện rõ trong óc bà.

 

"Cô chắc chắn là không có đội quay phim nào chứ ạ?"

 

"Tôi không thấy. Lúc đến em có thấy không?"

 

"Không ạ". Trong thâm tâm, Erica Mclean lặng lẽ thở dài. Cô biết chắc rằng cô giáo Priscialla thân mến của cô đã thuộc vào loại người lẩm cẩm và Erica thật không may vì cô đã đến đúng vào lúc này và đã bị bà vớ được. Mà cô lại không thể bỏ bà già đi ngay được vì đó là người cô thực sự yêu mếm, nên cô phải gác bỏ việc cô đang vội, và làm điều gì cô có thể làm để giúp bà.

 

"Chuyện xảy ra ở đâu ạ?" Erica hỏi

 

"Kia kìa" Priscilla chỉ về chỗ trống trên bãi đỗ xe ngay bên cạnh chiếc Volvo của Jessica. Họ cùng bước về phía đó. "Đây này" Priscilla nói:" Chuyện xảy ra ngay tại đây".

 

Erica nhìn  quanh. Cô nghĩ cũng chẳng thấy gì đáng chú ý, và không có gì thiệt. Rồi lúc sắp sửa quay đi thì mắt cô bắt gặp một loạt những vũng nước nhỏ. Trêm nền đá màu đen của bãi để xe, vũng nước này như có màu nâu sẫm. Có lễ là dầu. Phải không nhỉ? Erica tò mò cúi xuống và sờ vào vũng nước. Vài giây sau, cô kinh hoàng nhìn những ngón tay của cô. Chúng dính đầy cái thứ mà không thể nhầm được là máu còn ấm.

 

°

 

Ở sở cảnh sát Larchmont lúc này vẫn đang là một sáng yên tĩnh lực lượng cảnh sát địa phương này tuy nhỏ nhưng hoạt động rất hiệu quả. Trong một phòng kính, viên sĩ quan trực ban mặc đồng phục đang nhấm nháp cà phê và đọc lướt qua tờ báo địa phương Sound View News Thì có điện thoại gọi từ một trạm điện thoại công cộng ở góc đường Boston Post, cách siêu thị chừng nửa kho nhà.

 

Erica Mclean nói trước. Sau khi tự giới thiệu, cô nói thêm:" Ở đây còn có một phụ nữ nữa, cô Priscilla Rhea">

 

"Tôi cũng biết cô Rhea" sĩ quan trực ban nói.

 

"À, cô ấy nghĩ rằng có lẽ cô ấy đã chứng kiến một vụ phạm tội gì đó, có thể là một vụ bắt cóc. Ông nói chuyện với cô ấy thì tốt hơn."

 

"Có lẽ tôi còn phải làm cái gì đó hơn là nói chuyện. Tôi sẽ cử một nhân viên và xe công vụ đến và các bà sẽ kể mọi chuyện cho anh ta nghe. Hiện giờ các bà đang ở đâu?".

 

"Chúng tôi đang chờ ở bên ngoài cửa siêu thị".

 

"Xin các bà vui lòng chờ vài phút, sẽ có xe đến ngay">

 

Viên sĩ quan trực ban nói qua máy bộ đàm:"Trụ sở cảnh sát gọi xe 423. Tới ngay siêu thị Grand Union phỏng vấn bà Mclean và cô Rhea đang đứng chờ bên ngoài cửa. Mã số một".

 

Tiếng trả lời từ phía bên kia:"Bốn hai ba nói chuyện với trụ sở. Mười bốn">

 

Mười một phút trôi qua kể từ khi chiếc xe chở khách đưa Jessica, Nicholas và Angus rời khỏi bãi đỗ xe của siêu thị

 

Viên sĩ quan cảnh sát trẻ tên là Jensen lắng nghe hết sức chăm chú câu chuyện mà Priscilla Rhea kể lần thứ hai, càng tin tưởng hơn vào cái điều mà bà đã nhìn thấy. Thậm chí bà còn nhớ thêm hai chi tiết nữa, tức là màu của chiếc xe mà bà vẫn gọi là "chiếc xe buýt nhỏ" là màu nâu nhạt và rõ ràng là cửa kính của nó màu đen sẫm. Nhưng không, bà đã không chú ý đến biển kiểm soát, không rõ đó là số biển của New York hay là của bang khác.

 

Phản ứng đầu tiên của viên sĩ quan là sự hoài nghi, tuy anh ta cố không để lộ ra ngoài. Lực lượng cảnh sát đã quá quen với việc các công dân hoảng hốt với những chuyện hoàn toàn vô thưởng vô phạt. Những sự kiện như vậy xảy ra hàng ngày, kể cả trong một vùng nhỏ bé như là khu Larchmont này. Nhưng anh ta vẫn rất kiên trì và chăm chú lắng nghe tất cả mọi điều và ghi chép cẩn thận.

 

Sự quan tâm của anh chàng càng tăng khi Erica Mclean, một người rõ ràng là có trách nhiệm và tỉnh táo, kể cho anh ta về vũng nước ở bãi để xe trông giống như máu. Cả hai bước về phía đó để xem xét. Lúc này những vũng đó hầu hết đã khô, tuy vẫn đủ ấm đề thấy rõ màu đỏ khi người ta sờ vào chúng. Dĩ nhiên không có gì chứng minh được đây có phải là máu người hay không. Nhưng viên cảnh sát Jensen lập luận rằng điều đó làm cho câu chuyện đáng tin hơn và cũng khẩn cấp hơn. 

 

Vội vã quay về chỗ Priscilla, họ thấy bà đang nói chuyện với rất nhiều người khác tò mò xem chuyện gì đã xảy ra. Một người đàn ông nói:" Thưa ông cảnh sát, tôi ở trong cửa hàng và thấy cả bốn người vội vã đi ra, hai người đàn ông, một người phụ nữ và một thằng bé. Họ vội đến nỗi bà ấy đã bỏ chiếc xe mua hàng. Nó đầy ắp nhưng bà ấy vẫn bỏ ở đấy".

 

"Tôi cũng thấy họ", một người đàn bà nói, "bà ấy là bà Sloane, vợ ông phát thanh viên vô tuyến truyền hình. Bà ấy vẫn thường mua hàng ở đây. Lúc đi ra, trông bà ấy có vẻ lo lắng - hình như có chuyện gì đó không hay lắm thì phải".

 

Một phụ nữ khác nói:" Kể cũng lạ. Một người đàn ông tới gần tôi và hỏi xem có phải tôi là bà Sloane không. Hắn cũng hỏi cả mấy người kia nữa".

 

Giờ đây cả mấy người cùng nói một lúc. Viên sĩ quan cảnh sát cao giọng hỏi:"Có ai nhìn thấy chiếc xe mà bà đây"-anh ta hướng về phía Prisscilla-"gọi là một chiếc xe buýt nhỏ, màu nâu nhạt không?"

 

"Có, tôi có thấy xe đó" người đàn ông thứ nhất nói," nó tiến vào bãi để xe lúc tôi bước vào siêu thị. Đó là loại xe Nissan chở khách".

 

"Anh có chú ý tới biển số xe không?"

 

"Biển số của New Jersey, nhưng tôi chỉ thấy có vậy thôi. Ồ, còn một điều khác nữa là toàn bộ cửa kính màu sẫm, loại kính mà chỉ người ngồi trong nhìn ra ngoài được chứ người ngoài không nhìn vào được".

 

"Chờ một chút!" Viên cảnh sát nói với đám đông đang ngày càng tăng dần lên. "Ai có tin gì thêm không và các quý vị vừa nói chuyện với tôi xin nán lại một chút. Tôi sẽ quay lại ngay".

 

Anh ta nhảy vào trong chiếc xe cảnh sát màu trắng vẫn đang đỗ cạnh đường và vớ ngay lấy cái máy bộ đàm

 

"423 gọi trụ sở. Có lẽ đã có một vụ bắt cóc ở bãi đỗ xe gần siêu thị Grand Union. Yêu cầu giúp đỡ. Hình dáng của chiếc xe đáng khả nghi đó là một chiếc xe Nissan loại chở khách màu nâu nhạt. Biển số của New Jersey, sỗ xe không rõ. Cửa kính đen sẫm, loại một chiều. Có lẽ có ba người đã bị những người lạ mặt trên chiếc Nissan bắt cóc".

 

Lời thông báo bằng điện đài vừa rồi của viên sĩ quan cảnh sát sẽ được truyền tới tất cả các xe tuần tiễu của sở cảnh sát Larchmont cũng như của tất cả các xe ở thị trấn Mamaroneck ở gần đó. Viên sĩ quan trực ban ở trụ sở, qua một "đường dây nóng" sẽ báo động ngay tất cả các lực lượng cảnh sát xung quanh quận Westchester và sở cảnh sát bang New York. Vào thời điểm này, sở cảnh sát New Jersey sẽ không được thông báo.

 

Tại siêu thị, người ta đã nghe thấy tiếng còi rú của hai chiếc xe tuần tiễu của cảnh sát tới tiếp ứng

 

Hai mươi phút trôi qua từ lúc chiếc xe Nissan phóng khỏi bãi đỗ xe.

 

°

 

Cách đó chừng tám dặm, chiếc Nissan sắp tới đường xuyên tỉnh số  195 và tiến vào những đường phố ngoắt ngoéo ở khu Bronx

 

Từ Larchmont, Luis cho xe phóng nhanh về phía nam. Hắn lái vượt tốc độ cho phép chừng năm dặm, như hầu hết những người lái xe thường làm - một tốc độ có nhanh nhưng lại chưa đến mức thu hút sự chú ý của xe tuần tiễu cảnh sát bang. Đã sắp đến lối ra số 13 trên đường xuyên tỉnh. Luis cho xe chạy qua làn đường bên phải để vượt lên. Cả Luis và Miguel đều nhìn về phía sau xem có dấu hiệu bị theo dõi không. Nhưng chúng chẳng thấy gì.

 

Trong lúc chúng rời đường 195, Miguel thúc giục Luis "Tăng tốc độ lên! Tăng tốc độ lên!". Từ lúc chúng rời khỏi Larchmont đến giờ, Miguel vẫn phân vân không biết có phải hắn đã mắc sai lầm khi đã không để Rafael giết bà già đứng ở bãi đỗ xe không. Có thể bà ta không tin câu chuyện chúng đã nói dối là chúng đang làm phim. Có thể bà ta đã báo cảnh sát. Có thể mọi nơi đã được thông báo những nhận dạng của chúng.

 

Luis vẫn đang lao nhanh hết tốc độ trên con đường đá ở Bronx.

 

Từ lúc rời đường Larchmont tới giờ, Baudelio luôn luôn kiểm tra hai người bị bắt cóc đang nằm im lìm xem còn sống không. Hắn dự tính liều lượng Midazollam mà hắn đã dùng sẽ làm người phụ nữ và thằng bé con mê mất thêm quãng một tiếng đồng hồ  nữa. Nếu không, hắn sẽ phải tăng liều lượng lên, điều mà hắn không muốn lắm vì nó có thể cản trở những công việc mang tính chất y học phức tạp hơn cần phải làm vào cuối cuộc hành trình này.

 

Hắn đã tiêm cầm máu và băng bó cho ông già. Giờ đây, ông già đang cựa quậy, những tiếng rên khẽ khẽ phát ra báo hiệu là ông đang dần hồi tỉnh. Lường trước chuyện rắc rối có thể xảy ra, Baudelio chuẩn bị một liều Midazolam nữa và tiêm một mũi vào ông già. Ông thôi không cựa quậy và rên rỉ nữa. Baudelio không biết số phận của ông sẽ ra sao. Chắc hẳn Miguel sẽ bắn bỏ ông già rồi vứt xác vào một nơi an toàn. Từ khi cộng tác với nhóm Medellin, Baudelio thấy chuyện này xảy ra như cơm bữa, nhưng hắn chẳng quan tâm. Quan tâm tới người khác là một thứ tình cảm mà hắn đã vứt bỏ từ lâu. Rafael lấy ra mấy cái chăn màu nân, rồi hắn và Carlos, dưới sự giám sát của Baudelio, cuộn người phụ nữ, thằng bé con và ông già vào thành ba cuộn tròn, chỉ để hở đầu của họ ra ngoài. Tuy vậy, chúng vẫn để một khoảng chân thừa ra ở phía trên đầu sẵn sàng cho việc che kín mặt họ khi ba người bị đưa ra khỏi chiếc Nissan. Carlos lấy dây buộc xung quanh để khi chuyển ra trông họ không khác gì những gói hàng

 

Phố Conner ở khu Bronx, nơi chúng tới là một khu phố đứng biệt lập, xám ngắt và buồn tẻ. Luis biết rõ nơi hắn phải đến; để chuẩn bị cho ngày hôm nay, chúng đã tới đây hai lần. Ở góc đường có trạm xăng Texaco, chúng sẽ phải vào một khu công nghiệp gần như là bỏ hoang. Những chiếc xe vận tải đỗ ở những khoảng cách nhau. Một số trông như thể đã ở đó từ bao giờ rồi, Quanh đó rất ít người qua lại.

 

Luis đưa xe vào một trạm đỗ phụ bên cạnh bức tường dài còn nguyên vẹn của một cái nhà kho bỏ hoang. Khi hắn vừa tới, một chiếc xe tải đã chờ sẵn ở phía bên kia đường chạy ngay sang và đỗ ở phía đầu của xe Nissan. Đó là một chiếcs GMC có hàng chữ sơn trắng Bánh mì thượng hạng trên cả hai phía thành xe.

 

Nếu điều tra thì người ta sẽ biết rằng không có thứ hàng nào tên là "Bánh mì thượng hạng" cả. Chiếc xe tài này là một trong số sáu chiếc xe do Miguel điều hành ngay từ khi hắn tới và hắn đã sử dụng tên một hãng cho thuê giả để ngụy trang. Chiếc xe GMC thỉnh thoảng được sử dụng vào việc theo dõi Sloane và còn có thể sử dụng vào những việc khác. Cũng như những chiếc xe khác trong đội xe nhỏ này, nó đã được sơn lại nhiều lân, những hàng chữ ở hai bên cạnh cũng thay đổi - tất cả đều do bàn tay khéo léo của Rafael. Hôm nay, người còn lại trong đám, một ả đàn bà tên là Socorro, lái chiếc xe này. Ả nhảy từ trên ghế tài xế xuống và đi vòng ra sau để mở cửa hậu xe.

 

Đồng thời cửa xe Nissan cũng đã được mở ra và những bó chăn tròn với cả ba khuân mặt che kín, được Rafael và Carlos nhanh chóng đưa vào chiếc xe GMC. Baudelio đã thu xếp xong dụng cụ y tế của hắn và đi theo sau.

 

Miguel và Luis đang bận rộn với chiếc xe Nissan. Hắn bóc những mảng nhựa ép màu tối sấm ra khỏi cửa sổ xe; trước đây, những tấm này được dùng để giấu mặt nhưng bây giờ chúng lại trở thành một vật dễ bị lộ và cẩn phải bỏ ngay lập tức.

 

Luis lấy từ gầm ghế lái xe ra hai biển số thuốc bang New York mà hắn đã giấu ở đó từ trước, Hắn bước ra ngoài, nhìn quanh để đảm bảo rằng không có ai theo dõi. Luis bỏ biển số bang New Jersey ra, thay biển số của New York vào đó. Việc đó chỉ mất mấy giây, bởi vì tất cả những chiếc xe của nhóm này đều có những móc biển số đặc biệt theo kiểu bản lề ở một phía. Phần bản lề sẽ được nhắc ra và để cái mới vào đó. Rồi tấm biển mới sẽ được khớp vào và siết chặt lại.

 

Ngay khi vừa đặt chân tới New York Miguel đã thu xếp qua một mối ngầm để mua cho được một loạt biển số xe của New York và New Jersey từ những chiếc xe không dùng  mà vẫn phải trả lệ phí cho tới tận lúc đó.

 

Hệ thống biển số của New York, New Jersey và hầu hết các bang khác cho phép người ta được cấp biển số cho bất cứ xe nào cho tới khi chưa hoàn toàn rệu rã và tất cả mọi bộ phận đều đem vứt đi. Hãng đăng ký chỉ quan tâm một điều là nhận được lệ phí đăng ký và một tờ chứng thực, cũng để dễ kiếm như việc trả lệ phí vậy, là các xe không còn tồn tại ấy được bảo hiểm. Cả hãng đăng ký xe lẫn công ty bảo hiểm đều cho phép chủ xe gởi thư xin tiếp tục bảo hiểm xe cũ chừng nào tiền lệ phí và tiền bảo hiểm vẫn được đóng, mà chẳng bao giờ cần đưa xe đến trình diện cả.

 

Kết quả là trong các băng tội phạm, một loạt hoạt động kinh doanh tồn tại nhờ vào những biển số xe cho dù là bất hợp pháp nhưng không nằm trong "sổ đen" của cảnh sát và đó là lý do tại sao một tấm biển như vậy lại đắt gơn giá trị thực sự của nó rất nhiều.

 

Miguel bước ra khỏi chiếc xe Nissan với những mảnh nhựa ép và nhét tất cả vào thùng rác đã đầy ắp kề đó. Luis cũng vội vã vứt chiếc biển số New Jersey mới gỡ ra vào đó luôn.

 

Rồi Luis cầm lái chiếc xe GMC, trên đó có Jessica. Nicholas và Angus đang bất tỉnh và cả Miguel, Rafael, Baudelio và Sococrro. Sau khi quay một vòng theo hình chữ u, chúng hướng trở lại đường liên tỉnh vả chỉ không đầy mười phút sau chúng ra tới đường 195 trên chiếc xe mới, tiếp tục chạy về hướng nam. 

 

Còn Carlos ngồi vào sau tay lái chiếc Nissan, cũng quay một vòng chữ u. Hắn cũng đi về phía đường 195 nhưng lại hướng về phía bắc. Khi không còn cửa kính màu sẫm nữa chiếc xe với biển số New Yorl rhay biển số New Jersey trong giống như muôn ngàn chiếc xe bình thường khác và không giống sự mô tả mà sở cảnh sát Larchmont đã thông báo.

 

°

 

Nhiệm vụ của Carlos là vứt bỏ chiếc Nissan và nhiệm vụ này cũng được dự tính hết sức chu đáo. Sau khi chạy được chừng 300 dặm, hắn rời đường liên tỉnh và tiếp tục đi về phía bắc mười hai dặm nữa trên những con đường phụ tới tận Whiter Pleins. Ở đó, hắn lái xe tới một nơi để xe công cộng, một kiến trúc bốn tầng nối liền với khu liên hiệp bán hàng hóa, gọi là khu Thuong mại Trung tâm thanh phố.

 

Đỗ xe ở tầng thứ ba, Carlos bắt đầu với sự thận trọng những hành động tiếp theo.  Giữa những người mua hàng gần đó đang lấy xe ra và đưa xe vào, không hề có ai tỏ ra mảy may chú ý tới hắn hoặc tới chiếc Nissan.

 

Đầu tiên Carlos lau sạch toàn bộ bề mặt chiếc xe để xóa dấu vân tay. Đó là đề phòng trường hợp chiếc xe bị cơ quan pháp luật phát hiện trong tình trạng như bây giờ. Bước tiếp theo là để đảm bảo điều đó không xảy ra Carlos lấy bình bọt Styro từ một ngăn kéo trong xe. Mở ra, bình đó chứa một lượng khủng khiếp thuốc nổ bằng chất dẻo, một kíp nổ nhỏ có lẫy bật, hai đoạn dây điện bọc nhựa và một cuộn băng dính. Hắn dùng băng dính chất nổ và kíp nổ vào sau lưng dãy ghế trước, thấp xuống dưới và khuất khỏi tầm nhìn. Hắn để dây điện dẫn từ lấy kíp nổ vào tay cầm của hai cánh cửa trước. Sau khi dính dây điện vào tay cầm của hai cánh cửa trước. Sau khi dính dây điện vào tay cầm chắc chắn rồi, hắn cẩn thận đóng cửa, rồi khóa lại. Giờ đây, mở cửa nào cũng làm cho lẫy của kíp nổ bật lên.

 

Nhìn vào phía trong xe Carloss thầm hài lòng về cả bình chất nổ lẫn dây điện đều khuất khỏi tầm nhìn.

 

Miguel lập luận rằng phải nhiều ngày sau thì người ta mới chú ý tới chiếc xe và lúc đó những kẻ bắt cóc và những nạn nhân của chúng đã đi xa hẳn rồi. Nhưng khi chiếc xe được tìm thấy thì một sự ngạc nhiên mang tính chất khủng bố điển hình sẽ nói rõ là những kẻ tham gia vụ bắt cóc không phải là những người thích đùa.

 

Carlos đi khỏi nơi đỗ xe qua khu thương mại, rồi dùng phương tiện công cộng đi về Hackensack, nơi hắn lại nhập bọn với mấy tên kia.

 

°

 

Chiếc GMC tiếp tục chạy về phía nam chừng năm dặm nữa, tới tận đường cao tốc Cross Bronx rồi rẽ về hướng tây. Khoảng mười hai phút sau, nó đi qua sông Harlem và ngay sau đó qua cầu George Washington bắc trên sông Hudson.

 

Từ giữa cầu, chiếc xe vận tải và những kẻ ngồi trên đó đã ra khỏi bang New York và tiến vào địa phận New Jersey. Giờ  đây đối với Miguel và những kẻ khác trong băng Medellin, trụ sở Hackensack chắc chắn không còn xa nữa