Bạn Gái Tôi Là Mèo

Chương 96: Mẹ thật sự là mẹ của con

Lý Khoa xách theo hai túi đồ ăn vội vàng chạy từ thang máy vào, ở ngay trước mặt đụng phải cảnh sát khu phố đang muốn đưa người về Cục Cảnh sát.

Cảnh sát khu phố thấy dáng vẻ lo lắng của Lý Khoa bèn hỏi thăm: “Chào anh, xin hỏi anh là người báo cảnh sát sao?”

“Chào anh, là bạn gái của tôi báo cảnh sát. Xin hỏi thân phận của mấy người này là gì vậy?”

Hai “dân chạy nạn” đưa mắt nhìn nhau mà không nói gì, sắc mặt của cảnh sát khu phố khá kỳ lạ, chỉ vào hai người bọn họ, nói: “Bọn họ nói là ba mẹ của anh, nhưng không đưa ra cách nào có tác dụng để chứng minh thân phận cả. Tôi đang định đưa về Cục Cảnh sát để điều tra, hiện giờ anh đã quay lại thì anh nhận diện thử xem có phải ba mẹ anh không.”

“Khoa Khoa à, mẹ thật sự là mẹ của con.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lý Khoa xoa mắt kính, quan sát cẩn thận, sau đó run rẩy, “Mẹ à, sao đột nhiên mẹ trở về thế?”

Mặt mẹ Lý xám xịt, tóc trên đầu đã cạo thành đầu đinh, không hề nhìn ra dáng vẻ xinh đẹp, nhã nhặn, trí thức trước kia, ba Lý ở bên cạnh cũng có hình tượng gần như vậy, lại còn mặc áo cộc tay mùa hè, mặt mũi xám xịt.

“Trước tiên đừng có ôn chuyện nữa, trời lạnh thế này ba con và mẹ con đều đang đứng ở ngoài đó.”

Cảnh sát khu phố thấy ánh mắt nghi hoặc của Lý Khoa bèn chủ động lên tiếng giải thích, “Đây là tài xế đưa ba mẹ của anh từ sân bay về đây, các anh đã giải thích rõ ràng thì tôi cũng quay về đây.”

“Phiền anh phải chạy tới đây một chuyến rồi. Cảm ơn anh nhé, anh tài xế.”

Tài xế phất tay một cái, “Đừng khách sáo, tiền xe hết hai trăm ba.”

“…”

Lý Khoa yên lặng trả tiền, đối diện với ánh mắt muốn nói lại thôi của ba mẹ rồi đón người vào trong nhà.

Mèo Kha dẫn Lý Cẩu Đản về phòng ngủ cho khách, Lý Cẩu Đản nhỏ giọng hỏi thăm, “Bọn họ không phải là người xấu sao? Tại sao Khoa Khoa lại cho bọn họ vào nhà vậy?”

Mèo Kha bị bóc mẽ: “… Bọn họ không phải kẻ lừa đảo, là ba mẹ của Lý Khoa. Chờ lát nữa em ra ngoài chào hỏi, phải gọi chú, dì đó.”

Lý Cẩu Đản nghi hoặc và buồn bực gật đầu.

Pha hai cốc đồ uống nóng, ba Lý và mẹ Lý đang mặc quần áo mỏng manh lật tìm quần áo để thay. Sau khi ba Lý và mẹ Lý rửa mặt mũi xong đã rực rỡ hẳn lên.

Ở sau cánh cửa của phòng ngủ cho khách, mèo Kha nhìn lén về phía này thì miễn cưỡng nhìn ra phong độ năm nào trên người của ba Lý và mẹ Lý.

“Sao đột nhiên trở về cũng không báo trước cho con vậy?” Lý Khoa oán giận nói một câu, “Cũng không để cho con có thời gian chuẩn bị đón hai người nữa.”

Ba Lý hừ lạnh một tiếng, sắc mặt lạnh lùng, quay đầu đi không nhìn Lý Khoa.

Lý Khoa: “?”

Mẹ Lý vỗ cánh tay ông rồi thở dài, kể đầu đuôi câu chuyện, “Ba của con vừa mới xuống máy bay đã gửi yêu cầu trò chuyện video nhưng con vẫn cứ ngắt máy. Ông ấy giận nên nhét điện thoại di động vào trong ba lô. Sau đó hành lí của chúng ta bị trộm mất. Quần áo dày dặn với thẻ căn cước đều để trong ba lô, trên người không có chút tiền nào cả.”

“… Love Wife Love Life là ba sao? Tên của ba không phải là Mười Mấy Năm Không Động Tới Nhưng Tình Cảm Vẫn Hòa Hợp hay sao?”

Ba Lý ôm cánh tay, hừ lạnh một tiếng, “Ba theo đuổi trào lưu của giới trẻ thì đã làm sao?”

“… Không sao, không sao. Vậy chuyến du lịch của ba mẹ kết thúc rồi ạ?”

Mẹ Lý kéo cánh tay của ba Lý rồi cười dịu dàng, “Ba con nói trở về thăm con một chút, qua Tết lại xuất phát.”

Ba Lý nhìn một vòng hoàn cảnh trong nhà và hai túi đồ ăn Lý Khoa tiện tay đặt ở cửa nhà bếp, nhỏ giọng hỏi: “Bạn gái của mày giờ đang ở chung với mày hả?”

Lý Khoa liếc nhìn phòng ngủ cho khác rồi nói: “Bình thường không liên lạc được với ba mẹ, cũng không có cách nào nói với hai người, dịp Quốc khánh con đã gặp ba mẹ của cô ấy.”

Ba Lý quan sát Lý Khoa cẩn thận, càng nhìn càng thấy ghét, ông chậc chậc rồi nói: “Không ngờ thật sự có người đồng ý giao con gái cho mày, thật sự không ép hai người chia tay sao?”

Nhà họ Lý và nhà họ Ôn cũng tương tự như nhau, mấy đời đều là giáo viên. Ba Lý không được văn minh như mẹ Lý, ông vẫn mang theo suy nghĩ của những người ở thế hệ trước, ông đã định cho Lý Khoa kế thừa việc dạy học của mình. Nhưng từ lúc Lý Khoa thi đại học không điền nguyện vọng là trường sư phạm thì ông không thèm nhìn đến Lý Khoa, tỏ ra khó chịu đến mấy năm trời.

Mãi tới khi Lý Khoa chạy đi tự gây dựng sự nghiệp với đàn anh thì ba Lý vẫn cứ mang cái dáng vẻ châm chọc kia, mẹ Lý thấy quan hệ của ông và Lý Khoa càng ngày càng cứng nhắc nên bà lôi kéo ba Lý đã về hưu nên nhàn rỗi ở nhà suốt ngày đi du lịch vòng quanh thế giới.

Vừa đi đã đi hơn một năm trời, lúc đầu bọn họ còn gửi tin nhắn, chụp hình phong cảnh đẹp gửi cho Lý Khoa. Khoảng cách sinh ra cái đẹp, quan hệ giữa ba Lý và Lý Khoa đã hài hòa không ít, không còn gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây giống như lúc ở nhà.

Về sau đi rất nhiều nơi, mẹ Lý cũng không nhớ ra bà còn có một thằng con ngu ngốc, hai người đã sớm quăng Lý Khoa ra sau đầu, chơi đùa điên cuồng ở ngoài.

Hơn một năm không gặp, vừa mới gặp đã bị châm chọc, Lý Khoa đáp trả sự mỉa mai chua cay: “Trước khi đi ba còn nói sẽ chăm sóc cho mẹ của con thật tốt, vậy mà ba chăm sóc cho mẹ đến mức mẹ cạo đầu đinh, mùa đông lạnh giá lại mặc quần áo mùa hè sao?”

“…” Mẹ Lý bị lôi vào, sờ soạng cái đầu trụi lủi.

“Thằng nhãi này, mày nói chuyện với ba mày thế à?!” Ba Lý sờ túi nhưng không tìm thấy điện thoại di động thì mới nhớ ra điện thoại của ông đã bị trộm, “Nếu không phải mày không nhận cuộc gọi video của ba thì ba và mẹ của mày có biến thành như thế này không?”

Lý Khoa tranh luận, “Còn không phải là lỗi của ba à, tại sao trước khi ba lên máy bay lại không gửi tin nhắn cho con?”

Ba Lý trợn tròn mắt, “Nếu không phải mẹ của mày nói dành cho mày niềm vui bất ngờ thì tao sẽ không báo trước câu nào à!”

“Mẹ của mày vì sao cạo trọc? Ngay cả điều này mày cũng trách ba mày à?”

“Trong bộ lạc, phái nữ người ta thấy đầu trọc là đẹp nên mẹ của mày điên lên cạo đi cũng trách ba mày à?”

Mẹ Lý: “…”