Bạn Gái Tôi Là Mèo

Chương 95: Hai tên “dân chạy nạn”

Năm mới đang tới gần, đường phố lạnh lẽo của Thượng Hải cũng dần trở nên náo nhiệt, đâu đâu cũng có tiếng cười đùa vui vẻ.

Sự nghiệp giảm béo của Lý Cẩu Đản cũng đạt được hiệu quả lớn, sau khi trải qua những kế hoạch ma quỷ với những nội dung huấn luyện không ngừng gia tăng của mèo Kha, nó từ một quả cân bảy mươi cân đã trở thành một cô nàng đáng yêu hơn năm mươi cân.

Khi cô nàng đáng yêu của bạn muốn ăn thịt kho tàu vào buổi trưa.

“Không được, lượng calo của thịt kho tàu quá cao, từ chối.”

Lý Khoa lạnh lùng từ chối lời đề nghị được voi đòi tiên của Lý Cẩu Đản.

“Làm cho con bé ăn đi mà…” Mèo Kha ở bên cạnh giúp đỡ Lý Cẩu Đản, “Chỉ ăn một tý thôi, tăng thêm một chút vào kế hoạch huấn luyện cũng không có vấn đề gì đâu.”

Lý Cẩu Đản gật đầu như gà con mổ thóc.

Lý Khoa ôm ngực, mặt đau khổ, “Là cái gì đã biến em trở thành như thế này, sao em có thể dung túng cho Lý Cẩu Đản như vậy được?”

Mèo Kha giơ móng vuốt lên liếm láp, cái mặt mèo to bự bình tĩnh, ung dung vô cùng, “Không lo ăn nhiều rồi lại béo lên đâu, để tự con bé tập luyện về như cũ là được.”

“Hình như cũng có lý.” Lý Khoa đưa mắt nhìn Lý Cẩu Đản hiện giờ chỉ nặng khoảng hơn năm mươi cân rồi gật gù, “Vậy ba làm một ít, con ăn ít một chút.”

“Âu dè! Khoa Khoa là tốt nhất!” Lý Cẩu Đản thỏa mãn nhảy cẫng lên.

Mèo Khoa nhỏ giọng lầm bầm, “Nhóc nghịch ngợm này, không phải mẹ là tốt nhất hay sao…”

Nhóc nghịch ngợm Lý Cẩu Đản ôm lấy mèo Kha, xoay vòng vòng, cười hì hì nói: “Kha meo meo cũng tốt nhất…”

“Love wife, love life yêu cầu muốn mở cuộc gọi video với bạn, Yêu Bà Xã, Yêu Cuộc Sống? Tiếng Anh theo phong cách Trung Quốc thật hay làm sao…”

Thuận miệng phỉ nhổ một câu, Lý Khoa cắt đứt cuộc trò chuyện.

Anh vẫn chỉ thêm người quen làm bạn bè, ID của người này anh không hề có ấn tượng, hai người cũng không có lịch sử trò chuyện, vòng bạn bè của đối phương lại còn cài đặt phải ba ngày sau khi kết bạn mới được xem.

Sau khi Yêu Bà Xã, Yêu Cuộc Sống bị cắt đứt trò chuyện vẫn kiên nhẫn, liên tục gọi mấy lần cuộc gọi bằng video, Lý Khoa thấy vô cùng phiền phức liền cắt đứt hết tất cả.

Theo lễ phép anh định gửi tin nhắn cho Yêu Bà Xã, Yêu Cuộc Sống để bên kia đừng gọi đến quấy rầy mình nữa, có việc gì cứ việc nhắn lại, nhưng sau khi bên kia nhận được lại không trả lời.

Tiện tay xóa thêm bạn, Lý Khoa coi đây chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn ngủi, không để trong lòng, anh vừa oán niệm nhớ tới Huyền Tinh, SSR, trang phục quý của mình vừa đi ra khỏi nhà mua thịt.

“Cốc cốc cốc…”

Lý Khoa ra ngoài đã cầm theo chìa khóa, Ôn Cẩm và Tề Vanh nếu đến chơi sẽ đánh tiếng từ trước.

Mèo Kha ngồi trên tay nắm cửa rồi mở mắt mèo, nhìn ra ngoài.

Bên ngoài có ba người đang đứng, một người trong số đó ăn mặc dày cộp, ôm cánh tay đứng ở bên tường, hai người còn lại mặc đồ cứ như dân chạy nạn vậy. Mặt mũi, người ngợm đều đen đúa, tháng mười hai lạnh thấu xương mà lại mặc quần áo mùa hè, ôm theo túi sưởi đứng ở cửa run cầm cập.

Lý Cẩu Đản bám sau lưng mèo Kha, nhỏ giọng hỏi: “Sao vẫn chưa mở cửa?”

“Suỵt…” Mèo Kha chỉ ra ngoài cửa, cũng nhỏ giọng, nói: “Bên ngoài có ba người lạ đang đứng, chị thấy chắc là mấy tên lừa đảo. Em lấy điện thoại di động đến đây, gọi cho Lý Khoa để anh ấy cẩn thận một chút.”

Cái mũi thanh tú của Lý Cẩu Đản nhăn vào, nó lấy điện thoại di động ra gọi cho Lý Khoa nói rõ tình hình.

“Cốc cốc cốc…”

Thấy bên trong không có ai trả lời, người ăn mặc như dân chạy nạn ở ngoài cửa run cầm cập đưa tay lên gõ cửa, rồi lại quay đầu nói chuyện với người mặc quần áo bình thường đứng ở bên tường.

Mèo Kha ôm lấy điện thoại di động của Lý Cẩu Đản, tiện thể gọi điện thoại báo cảnh sát của khu phố.

Lý Cẩu Đản cong lưng như mèo, cẩn thận vòng qua phía khác của cửa, tiếp tục nhỏ giọng, nói: “Bây giờ phải làm gì ạ?”

Người ở ngoài bám vào khung cửa, nhìn qua mắt mèo, mèo Kha tiện thể cũng ghé sát vào, dùng đồng tử mèo làm cho người ở ngoài cửa sợ hết hồn.

Người mặc như dân chạy nạn thảo luận với người ở bên cạnh, người ở bên cạnh người kia cũng bám vào khung cửa nhìn vào, mèo Kha lại ghé sát mắt mình vào mắt mèo, cũng thành công làm người này sợ hãi mà lùi bước.

Mèo Kha nhảy xuống khỏi tay nắm cửa, nhân cơ hội giáo dục khoa học phổ thông cho Lý Cẩu Đản, “Bên ngoài có ba người, bọn họ người đông, thế mạnh, hai người chúng ta nhất định sẽ không đánh lại được. Sau này nếu em ở nhà một mình mà thấy bên ngoài có người lạ, trông dáng vẻ kỳ quái mà vẫn cứ gõ cửa thì em phải báo chú cảnh sát đến giúp trước, em nói rõ ràng chuyện xảy ra và địa chỉ của em thì chú cảnh sát sẽ đến cứu em.”

“Cốc cốc cốc…” Người ngoài cửa lại bắt đầu gõ cửa, một giọng nữ vang lên, “Khoa Khoa, mở cửa nhanh, mẹ đây.”

Nghe vậy, mèo Kha nhảy lên tay nắm cửa, cẩn thận nhìn ra ngoài.

Ba mẹ Lý Khoa chạy đi du lịch vòng quanh thế giới rồi, coi như đã về thì nhất định sẽ báo trước cho Lý Khoa, tuyệt đối sẽ không dùng dáng vẻ như dân chạy nạn này xuất hiện ở cửa nhà.

Mèo Kha suy nghĩ cẩn thận một phen, lại kết hợp với bức hình mà Lý Khoa từng cho cô xem, ba Lý, mẹ Lý ăn mặc chỉnh tề, một người thì nhã nhặn, ôn hòa, một người lại xinh đẹp, trí thức.

Người ngoài cửa vẫn không có ý định rời đi, người trong nhà lại không có ý muốn mở cửa, hai phe đứng đối diện với nhau cách một cánh cửa thép chống trộm.

Mấy phút sau, cảnh sát khu phố chạy đến, hỏi thăm thân phận của người ở ngoài cửa.

Lý Cẩu Đản cẩn thận hỏi mèo Kha, “Phải mở cửa không ạ?”

Mèo Kha cẩn thận quan sát động tác và lời nói của mấy người ở ngoài cửa, sau đó nói: “Có thể đây cũng là đồng bọn của mấy tên lừa đảo, không được dễ dàng tin tưởng người khác, chúng ta quan sát thêm một lúc.”

“Bác nói các bác là ba mẹ của chủ nhà nhưng lại không thể đưa ra thẻ căn cước thế nên phải mở cửa trước đúng không?”

Người ăn mặc như dân chạy nạn và một người khác đưa mắt nhìn nhau rồi gật đầu.

Cảnh sát khu phố rút chứng nhận cảnh sát của anh ta ra, để trước mắt mèo, sau đó đưa tay gõ cửa, “Xin chào, có ai ở nhà không? Làm ơn mở cửa giùm.”

Lý Cẩu Đản kinh ngạc, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Thật đúng là đồng bọn, đáng sợ quá…”