Bạn Gái Tôi Là Mèo

Chương 97: Nói một đằng làm một nẻo

Hai ba con vừa gặp mặt đã cãi lộn không ngừng, sau khi ầm ĩ xong lại bắt đầu chiến tranh lạnh, mẹ Lý bị kẹp ở giữa, thi thoảng còn bị ngọn lửa chiến tranh lan đến.

Mèo Kha và Lý Cẩu Đản trốn trong phòng ngủ dành cho khách, mèo Kha do dự liệu có nên để Lý Cẩu Đản ra ngoài gặp ba mẹ Lý Khoa hay không.

“Được rồi, được rồi, đừng có vừa mới gặp nhau đã làm ầm ĩ lên nữa.”

Mẹ Lý tính tình tốt khuyên bảo hai ba con, bà vỗ vai ba Lý, nhắc nhở, “Bạn gái của Khoa Khoa còn ở đây mà, ông giữ ấn tượng tốt đi.”

Ba Lý miễn cưỡng tạm thời bắt tay giảng hòa với Lý Khoa.

“Gọi bạn nhỏ của con ra đây để chúng ta gặp đi.” Mẹ Lý cười híp mắt quay đầu nhìn về phía phòng ngủ dành cho khách.

Trong nháy mắt, tim mèo Kha đập như trống dồn, lúc này cô mới biết khi Lý Khoa gặp ba mẹ của cô thì anh có cảm giác gì.

“Phải lễ phép một chút, gọi là chú, dì, tự giới thiệu bản thân, con tốt nghiệp đại học xx, định thi cao học, đến Thượng Hải để sống chung với Lý Khoa một thời gian.” Mèo Kha lo lắng tới mức đi qua đi lại trong phòng, đuôi cũng vung vẩy lung tung. Cô đưa mắt nhìn bộ quần áo mặc ở nhà rộng rãi có in hình dấu chân mèo mà Lý Cẩu Đản đang mặc trên người thì lại càng sốt ruột, “Con mặc thế này thì ấn tượng đầu tiên sẽ không tốt, để mẹ tìm quần áo.”

Sau khi mở tủ quần áo, một nửa giá để đồ là váy màu hồng phấn đáng yêu, còn lại một nửa giá là quần.

Mèo Kha trầm mặc, lại nghĩ tới thẩm mỹ của cô và Lý Khoa, sau đó chọn một bộ quần áo thể thao, miễn cưỡng cũng tương xứng.

Móng vuốt của mèo nhỏ đã hóa thứ tầm thường thành kỳ tích, cô lấy bộ mỹ phẩm mân mê Lý Cẩu Đản một hồi để trang điểm cho nó, tán màu mắt, kẻ mí mắt, đánh má hồng, thoa son môi, làm một lúc đã tạo nên hình tượng cô nữ sinh đáng yêu, trong sáng, ngoan ngoãn.

Thúc giục Lý Cẩu Đản thay bộ quần áo đã chọn xong nhưng mèo Kha vẫn không yên lòng, “Nhất định phải nhớ kỹ, lễ phép với ba mẹ Lý Khoa một chút, con tốt nghiệp đại học xx, định học cao học, là người thủ đô, công việc có thể đi theo Lý Khoa.”

Lý Cẩu Đản duỗi cánh tay, vừa thay quần áo vừa lẩm bẩm nhớ kịch bản.

Lý Khoa đang ở trong phòng khách cố gắng tranh luận với ba Lý và mẹ Lý, “… Đột nhiên gặp mặt, ba dọa bạn nhỏ của con chạy mất thì làm thế nào bây giờ?”

Mẹ Lý ấn giữ ba Lý đang định nhảy dựng lên đánh con trai, dịu dàng nói: “Người mà con đã nhận định sẽ đi cùng nhau cả đời thì ba của con sẽ rất tốt với con bé.”

Lý Khoa lắc đầu, “Tính tình của ba con mà có thể thay đổi thì đã không gây sự với con.”

“Cái thằng ranh con này!” Ba Lý gạt cái tay đang bịt mồm mình ra, giận dữ nói: “Thấy mẹ của mày đang ở đây nên tưởng ba không dám đánh mày đúng không?”

Lắc bắp thịt ở cánh tay có được vì dạo này cùng Lý Cẩu Đản huấn luyện, Lý Khoa khinh bỉ đưa mắt nhìn thân thể “gầy yếu” của ba Lý.

Ba Lý tránh thoát khỏi mẹ Lý, ông cởi áo, ném lên ghế sô pha, lộ ra hai bắp tay, hung dữ nói: “Mày xem, mày xem!”

Lý Khoa liếc nhìn một cái, “Vâng vâng vâng, con thấy rồi.”

“Đừng cãi nhau nữa, đừng cãi nhau nữa. Khoa Khoa, đừng có tranh cãi với ba của con nữa, con nhỏ hơn thì nhường ông ấy đi.”

“Em bảo anh lớn tuổi?” Ba Lý không thể tin nổi.

“…” Mẹ Lý dùng ba mươi giây để sắp xếp lại cách nói một lần nữa, “Trong mắt em, anh trẻ nhất. Suy nghĩ của Khoa Khoa vẫn chưa trưởng thành, anh đừng tính toán với thằng bé.”

Ba Lý miễn cưỡng tiếp nhận lý do này, ông cũng mặc áo vào, tạm thời bắt tay giảng hòa với Lý Khoa.

Mẹ Lý kéo Lý Khoa qua, nhỏ giọng hỏi: “Bạn nhỏ hiện giờ đang ở cùng một phòng với con hay là tách ra ở trong phòng ngủ cho khách?”

Lý Khoa miêu tả rất hình tượng, nói: “Thân tại doanh trại của quân Tào mà lòng tại nhà Hán.”

“?” Đỉnh đầu mẹ Lý hiện lên ba anh da đen với dấu chấm hỏi khổng lồ.

“Bọn con tách ra ngủ ạ. Mẹ…” Lý Khoa tiến sát vào gần mẹ Lý rồi đưa tay chỉ ba Lý đang lén lút liếc mắt nhìn về phía này, nhỏ giọng thì thầm bên tai bà, “Bạn nhỏ của con nhát gan, mẹ khuyên ba của con, đừng để ba dọa cô ấy. Trên máy bay, ba mẹ đã ăn cơm chưa? Con mua thức ăn về làm thịt kho tàu cho mẹ ăn được không?”

Mẹ Lý vui mừng nhìn Lý Khoa, dùng giọng dịu dàng như nước, nói: “Khoa Khoa làm cái gì mẹ và ba con đều thích ăn. Ba của con chỉ là mạnh miệng thôi, việc về nước vào dịp Tết cũng là do ông ấy chủ động nói ra, ở nước ngoài gặp phải gì cảnh đẹp, thứ gì chơi vui, món gì ăn ngon thì ba của con đều nhắc tới con.”

Lý Khoa bĩu môi, “Ba nói một đằng làm một nẻo cũng không phải con mới biết được một ngày. Mẹ cứ yên tâm đi, con không tính toán với ba đâu.”

Hai mẹ con thì thà thì thụt nói chuyện, ba Lý không đồng ý, “Hai người lại dựng chuyện gì về tôi đấy hả? Tôi ngồi ở bên cạnh, hai người không thể nói lớn tiếng một chút à?”

Lý Khoa cười hì hì, “Mẹ của con nói ba ở nước ngoài đi đâu cũng phải nhắc đến con, nhớ con không chịu được.”

“…” Mặt của ba Lý đỏ bừng từ tai cho đến cổ, trông ông cứ như bị hấp chín vậy.

Dáng vẻ kia làm Lý Khoa nhìn thấy rất mới mẻ, anh không khỏi hả hê, “Ba, ba thật sự nhớ con như thế à?”

Ba Lý đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi, “Thằng ranh này!”

“Ba đừng có gọi như thế, con là thằng ranh thì ba là gì, mẹ của con là gì?”

Ba Lý trợn mắt, tức đến mức mặt đỏ bừng, “Mày, mày, mày…”

Một trận chiến lớn mới động một cái đã bùng nổ, mèo Kha thấy thời cơ đến bèn đẩy Lý Cẩu Đản đã chuẩn bị ổn thỏa ra ngoài.

Ba Lý đang nổi giận bừng bừng và thằng ranh con Lý Khoa đưa mắt nhìn nhau: “…”

Lý Cẩu Đản chớp mắt, đầu óc có hơi ngây ngốc.

“Chào cháu, cháu là Ôn Kha nhỉ?” Mẹ Lý kéo ba Lý đang đứng trên ghế sô pha.