Ebook miễn phí tại : www.docsach24.com
Trong xã hội công nghiệp mới với những nhà máy “tối tăm và xấu xa”, công nhân Anh bị đối xử tàn tệ. Họ đã đòi tăng lương và cải thiện điều kiện làm việc.
Những năm hòa bình sau khi kết thúc các cuộc chiến tranh của Napoleon là một thời kỳ có nhiều bất mãn. Nhiều người thất nghiệp và giá lương thực tăng cao. Chính phủ Anh lo ngại phong trào công đoàn (tổ chức của công nhân có nhiệm vụ thương lượng để đạt được điều kiện làm việc tốt hơn) lớn mạnh, nên vào năm 1800 các tổ chức công đoàn bị coi là bất hợp pháp. Cuộc sống trong các thành phố công nghiệp thật ảm đạm, nhà ở tồi tàn, tai nạn và bệnh tật thường xuyên xảy ra. Tuy nhiên, những sự kiện diễn ra ở các nước khác khiến công nhân ở Anh nhận thấy họ có quyền lên tiếng. Họ đòi tăng lương, cải thiện điều kiện làm việc và có tiếng nói trong bộ máy chính phủ.
Tuy nhiên, không phải tất cả những người phản đối đều muốn sự thay đổi. Trong những năm 1811–1816, các thợ thủ công phong trào Luddite (goiï theo tên của nhà lãnh đạo phong trào là Ned Ludd) đã đập phá máy móc mới trong các nhà máy ở các hạt Lancashire và Yorkshire, chỉ vì lo sợ máy móc sẽ khiến họ mất việc làm. Sáu năm sau đó, một nhóm công nhân được gọi là “Blanketeer” (nghĩa là “những ngươiø choàng chăn”) đã choàng lên người những tamá vải len do chính họ dệt, tuần hành từ Manchester tới London kêu goiï sự ủng hộ của Hoàng thân Nhiếp chính.
Từ năm 1824, các tổ chức công đoàn được phép hoạt động ở mức hạn chế. Nhiều người vận động chiến dịch “mỗi người một phiếu bầu”. Năm 1832, Dự luật Đại Cải cách được thông qua đã khiến các cuộc bầu cử vào Nghị viện Anh công bằng hơn nhiều, tuy nhiên vẫn chỉ dừng lại ở mức những người có tài sản mới được phép bầu cử.