Baby Thượng Hải

Chương 10: Hãy Đưa Em Về Nhà Anh

Cuộc sống tình dục lành mạnh,

Là thứ tốt nhất cho giọng nói của người đàn bà.

Leontyne Price

Mỗi người đàn bà đều tôn sùng phần tử phát xít,

Gương mặt hằn vết roi

Dã man, trái tim dã man

Trên thân thể nghiệt súc, giống ngươi...

Sylvia Plath (nhà thơ)

Hôm đó, tôi tới triển lãm tranh một mình. Trong Bảo tàng mỹ thuật Lưu Hải Túc, người đông nghẹt, người khỏe mạnh có, người ốm yếu có, nghệ sĩ có, vô lại có, dân Trung Quốc có, người Tây có.

Tôi nhìn thấy Mark đứng trước một bức tranh có tên “hình U chuyển biến”. Anh xuất hiện trước mặt tôi, cao lớn, tóc vàng hoe, âu yếm gọi: “Này, Coco!”. Anh choàng một tay lên vai tôi, hôn theo kiểu Pháp, ôm theo kiểu Italy. Xem ra rất hưng phấn. “Bạn trai cô có tới không?”.

Tôi cười, lắc đầu. Rồi tôi giả bộ ngắm tranh rất chăm chú.

Anh luôn đứng bên cạnh tôi, bám riết khi tôi đi dọc hành lang tranh, toàn thân tỏa mùi thơm thật lạ. Cái tư thế thoải mái của anh có thứ gì đó khiến tôi thấy bất an, như một tay thợ săn ngần ngừ trước một con vật săn được yêu thích. Sức chú ý của tôi dồn phần lớn lên người anh. Từng bức tranh trước mắt đột nhiên trở thành một đống các đường nét có màu sắc hỗn loạn và chuyển động linh hoạt.

Dòng người chuyển động chậm chạp, chúng tôi bị dồn vào nhau. Không biết từ lúc nào, tay anh đã khoác chặt hông tôi.

Đột nhiên hai gương mặt quen thuộc lọt vào tầm mắt tôi. Madona và Dick đang đứng trong đám đông trước bức tranh thứ ba bên trái. Họ ăn mặc rất đẹp, đeo kính thời trang gọng hẹp, tóc tai rối bời một cách cố ý. Tôi giật mình, vội vã lẩn vào đám đông rẽ sang hướng khác. Mark vẫn bám riết không rời. Bàn tay anh đặt trên hông tôi nóng bỏng và nguy hiểm như hòn than.

Sự xuất hiện bất ngờ của cặp tình nhân gợi cảm kia đã kích thích dục vọng phạm tội của tôi. Đúng vậy, có lẽ ngay từ lúc ban đầu, tôi đã chuẩn bị tâm lý phạm tội. “Tôi nhìn thấy Madona và bạn trai cô ấy”, Mark nói và nở một nụ cười ấm áp đến mê hồn.

“Tôi cũng nhìn thấy. Thế nên, chúng ta phải đi thôi”. Tôi hiểu rõ ý nghĩa vừa nói. Câu nói vừa buông, anh cũng ôm cứng lấy tôi, như một kẻ cướp ngân hàng, đưa tôi lao như bay ra khỏi Bảo tàng mỹ thuật, ấn tôi vào chiếc xe BMW của anh. Đầu óc tôi mụ mị trong khoái lạc bị ngược đãi.

Lúc này, tôi chỉ cần có một chút xíu năng lực khống chế cuối cùng là có thể rời khỏi anh ta, chạy thoát khỏi chiếc xe sáng loáng này. Như vậy sẽ không còn chuyện gì xảy ra nữa. Nhưng tôi không chút ngại ngùng, cũng không muốn ngượng. Tôi đã hai mươi lăm tuổi, từ trước tới giờ cũng không cần cảm giác an toàn không đụng tới bất kì thứ gì. “Một người có thể làm bất cứ chuyện gì, bao gồm việc phải làm và không phải làm”, hình như Dali đã phát ngôn như vậy.

Khi tôi mở to mắt nhìn anh đang dần cúi xuống người tôi, tôi chợt nhận thấy căn phòng rộng lớn này thoảng tới mùi của đồ gia dụng lạ lẫm, mùi của người hoàn toàn xa lạ và nỗi tĩnh mịch mênh mang.

Anh hôn lên môi tôi, rồi bất chợt ngẩng đầu hỏi: “Có muốn uống rượu không?”. Tôi ra sức gật đầu như trẻ con. Toàn thân tôi lạnh toát, môi cũng lạnh. Có thể uống rượu cũng tốt. Uống rượu xong, tôi sẽ trở thành một người đàn bà trưởng thành.

Tôi thấy anh trần trụi ra khỏi giường, bước tới kệ đựng rượu sáng lấp lánh. Anh lôi ra một chai rum, rót vào hai chiếc ly.

Bên tủ rượu là một chiếc máy nghe đĩa. Anh đặt một chiếc đĩa vào trong. Tôi nghe thấy loại nhạc Bình đàn Trung Quốc, một giọng ca nữ không nổi tiếng đang hát bài gì đó, là một ca khúc Tô Châu mượt mà. Tôi nghe không rõ lời, nhưng cảm giác thật đặc biệt.

Anh bước lại gần, “Em thích nhạc Bình đàn không?”. Tôi không đáp. Anh gật đầu, đưa rượu cho tôi. “Đây là loại nhạc thần bí thích hợp nhất khi làm tình”. Tôi nuốt một ngụm rượu, ho sặc sụa. Anh vỗ lưng cho tôi, trên miệng vẫn treo một nụ cười buồn buồn đến hớp hồn.

Nụ hôn tiếp theo ấm nóng và dài mãi không dứt. Đó là nụ hôn mà tôi thấy dễ chịu nhất trước khi làm tình. Nó mạnh mẽ, khoan thai, khơi gợi khát vọng trào dâng. Vô số những sợi lông tơ mảnh mai màu vàng trên người lấp lánh như hàng ngàn vạn tia sáng mặt trời mong manh rọi chiếu, nóng hổi và thân thiết nhấm nháp thân hình tôi. Anh vuốt ve bầu ngực tôi bằng chiếc lưỡi còn đượm mùi rượu, rồi lui dần xuống... Cảm giác hơi rượu lành lạnh và chiếc lưỡi ấm nóng của anh cứ xoắn xít lấy nhau, khiến tôi choáng váng, thấy nước trong tử cung tóe ra. Rồi anh đi vào trong tôi, to đến ghê người. Tôi quặn người vì đau. “Không được”, tôi hét lên, “Không được”.

Anh không chút thương xót, cũng không chịu dừng lại. Cơn đau vụt qua, trở thành cơn mê trĩu nặng. Tôi giương to mắt, nhìn anh vừa yêu thương vừa căm tức. Thân hình trắng trẻo, rải sắc nắng vàng của anh lôi cuốn tôi. Tôi tưởng tượng ra cảnh anh mặc bộ đồng phục, đi ủng, khoác áo da. Đôi mắt xanh thẳm kia vừa lạnh lùng và nghiệt ngã xiết bao. Sự tưởng tượng đó giúp tôi tăng thêm hưng phấn nhục thể. “Mỗi người đàn bà đều tôn sùng phần tử phát xít. Trên gương mặt hằn vết roi, dã man, trái tim dã man, trên thân thể nghiệt súc, giống ngươi...”, Sylvia Plath - người đã tự tử bằng cách nhét đầu vào lò quay - đã viết như vậy. Nhắm mắt nghe thấy tiếng rên rỉ của anh, dăm câu tiếng Đức mơ hồ. Những âm thanh đó đã từng xuất hiện trong giấc mơ tôi, tấn công vào bộ phận nhạy cảm nhất trong tử cung tôi. Tôi thấy mình sắp chết. Anh cứ lao vào như thế. Rồi một cơn cao trào bị chiếm lĩnh, bị ngược đãi trào dâng cùng tiếng hét la của tôi.

Anh nằm xuống bên cạnh tôi, đè lên cả mấy lọn tóc lõa xõa của tôi. Chúng tôi lấy drap giường đắp lên tấm thân trần, hút thuốc. Khói thuốc chẳng mấy chốc đã lấp kín khoảng trống trước mặt, cũng tranh thủ im lặng luôn. Có khi người ta không có lấy nổi một chút khát vọng muốn phát ra tiếng. Chỉ khi chìm vào một lớp chướng ngại lặng câm mới khiến người ta cảm thấy an ủi.

“Em vẫn ổn chứ?”, giọng anh như nổi lên trong đám sương mù, nhờ nhờ, nhẹ bẫng. Anh ôm tôi từ phía sau. Chúng tôi nằm nghiêng, như hai chiếc chìa khóa tương thân tương ái, tỏa ra một thứ ánh sáng lành lạnh màu vàng. Anh đặt bàn tay còn lại lên bầu ngực tôi.

“Em về đây”, tôi nhợt nhạt nói. Anh hôn phía sau tai tôi.

“Được, để anh tiễn em”.

“Không cần đâu. Em tự về được”, giọng nói của tôi yếu ớt nhưng đầy khẳng định.

Lúc ngồi dậy mặc quần áo, tôi bị úp chụp vào một cái lồng cảm giác buồn thương dữ dội. Những xúc cảm và cao trào đã qua. Sau khi bộ phim kết thúc, khán giả đã ra về chỉ nghe thấy tiếng giày dép bước, tiếng ghế bật lại vị trí cũ, tiếng ho hắng, âm nhạc trong phim đã dần tắt. Gương mặt của Thiên Thiên cứ lắc lư hết bên trái sang bên phải trong đầu tôi, khiến tôi không thể nào bình tâm được.

Tôi mặc đồ rất vội, không nhìn người đàn ông bên cạnh lấy một cái. Đàn ông khi mặc đồ đều xấu hơn khi cởi đồ. Tôi tin chắc phần lớn phụ nữ đều nhất trí như vậy.

“Đây là lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng đấy nhé”, tôi tự lừa mình như vậy. Suy nghĩ này tạm thời cũng có tác dụng. Tôi lấy lại tinh thần, sải chân bước ra khỏi căn hộ đẹp đẽ khiến người ta không tài nào thích ứng nổi. Ngồi trong tắc xi, anh ra hiệu sẽ gọi điện thoại cho tôi qua lớp cửa kính. Tôi cười mơ màng, “Ai biết được cơ chứ?”. Chiếc xe phóng đi như trốn chạy.

Trong giỏ xách tôi không mang theo gương, đành phải ngó vào cửa kính ô tô. Tôi thấy gương mặt mình lờ mờ như cái bóng. Không biết khi gặp Thiên Thiên, câu đầu tiên tôi sẽ phải nói ra sao. “Triển lãm cũng không tệ, gặp không ít người quen. Tất nhiên, có cả Mark...”. Bản tính của đàn bà là nói dối, nhất là khi họ mắc phải với mấy gã đàn ông. Tình huống càng phức tạp càng thông minh. Từ khi biết ăn nói, họ bắt đầu nói dối. Hồi nhỏ, tôi từng làm vỡ một lọ hoa cổ rất nổi tiếng trong nhà, nhưng lại đổ tại con mèo làm vỡ.

Nhưng tôi không có thói quen nói dối trước đôi mắt trong sáng của Thiên Thiên. Nhưng không biết nói dối thì phải làm sao đây?

Tôi đi trong hành lang tối om, ngậy mùi hành phi và thịt nướng. Hàng xóm đang chuẩn bị bữa tối. Tôi đẩy cửa, bật đèn. Thật bất ngờ, Thiên Thiên không có nhà. Trên bàn cũng không để lại bất kỳ mảnh giấy nhắn nhủ gì.

Tôi ngồi xuống ghế bành, ngắm nghía cái quần bó màu đen trên đôi chân gầy. Trên đầu gối trái còn dính một sợi tóc vàng ngắn ngủn của Mark. Dưới ánh đèn, nó lấp lánh sáng. Tôi nhớ tới cảnh Mark vùi đầu vào ngực tôi rồi trượt xuống dưới... Tôi đốt rụi sợi tóc bằng đầu thuốc lá, nó biến thành một vệt tro mỏng dính. Cơn mệt mỏi không tài nào cưỡng nổi bỗng ập tới như một cơn lốc khủng khiếp cuốn sạch trái đất. Tôi trở nên đờ đẫn, mất hết tri giác, nằm lăn trên chiếc ghế bành, hai tay đặt trước ngực, nhanh chóng ngủ thiếp đi như một nữ tu được chúc phúc hoặc như một người chết đã yên nghỉ an lành.