Baby Thượng Hải

Chương 11: Tôi Muốn Thành Công

Em không thể đóng giả là một bà nội trợ gia đình bình thường.

Elizabeth Taylor

Dù tới bất kỳ nơi nào, cũng luôn có người hỏi tôi rằng:

Có phải việc giáo dục ở các trường đại học đã giết chết các nhà văn?

Tôi lại thấy vẫn chưa đủ - Rất nhiều sách thị trường

đều được viết bởi những người tốt nghiệp học vấn cao.

Flannery O’Connor

Các nhà tiểu thuyết gia say sưa với tình cảm cổ điển thường viết rằng, “Suốt đời này chỉ mong thiếp mãi giấc ngàn thu”. Còn các giấc mơ không ngưng nghỉ lại là một thế giới khác mà các nhà phân tích thần kinh lôi ra từ dưới gối, từ dưới ngăn kéo. Mỗi sáng mẹ gọi tôi dậy, làm sẵn đồ ăn cho tôi, đưa cho tôi ba lô đi học, cái đầu sớm trưởng thành của tôi luôn đầy ắp những bong bóng giấc mơ. Từ nhỏ, tôi đã là một đứa trẻ thích mơ mộng. Một điểm khiến tôi cảm thấy được giải phóng nhất trong cuộc sống hiện nay là tôi thích ngủ đến lúc nào cũng được. Có lúc bị thức giấc bởi tiếng cãi cọ của hàng xóm, tiếng tivi bật quá to hoặc tiếng điện thoại réo vang, tôi vẫn có thể vùi đầu vào chăn, tiếp tục giấc mơ bị ngưng. Có lúc bạn có thể tiếp tục du lịch ở nước ngoài trong giấc mơ của bạn. Đương nhiên có lúc tôi cũng không thể quay về giấc mơ ban đầu, không thể tiếp tục nói lời tình tứ với chàng trai lạ. Lúc đó, tôi chỉ muốn khóc.

Cuộc sống chung giữa tôi và Thiên Thiên ngay từ khi mới bắt đầu đã có phần giống trong mơ. Tôi thích những giấc mơ không có cảm giác cô độc, chỉ có tính trực giác thuần túy.

Mark có thể làm rối giấc mơ của tôi như một tiếng chuông điện thoại, một tiếng cãi vã... Tất nhiên trước khi gặp Mark, có thể tôi cũng gặp những người khác quyến rũ không kém. Cuộc sống giữa tôi và Thiên Thiên đã đầy ắp những vết nứt nho nhỏ mà chúng tôi không tài nào hàn kín nổi. Nhất định phải có ngoại lực tranh thủ thời cơ ùa vào. Và tôi, có thể đúng là một đứa con gái hư hỏng.

Hôm đó, tôi thức dậy giữa đêm, phát hiện thấy Thiên Thiên đã về. Anh ngồi trên ghế, cạnh tôi, chăm chú quan sát gương mặt tôi, tay ôm một con mèo vằn nhỏ, màu đen trắng. Con mèo cũng đang nhìn tôi. Trong đôi mắt xanh của nó, tôi nhìn thấy chính mình. Tôi ngồi bật dậy, con mèo nhảy vọt xuống đất, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.

“Anh đi đâu thế?”, tôi hỏi. Cũng phải có người khơi mào trước chứ, lẽ ra anh cũng phải hỏi câu tương tự.

“Anh về thăm bà, bà giữ lại ăn tối”, Thiên Thiên đáp khẽ, “Lâu lắm anh không về thăm bà. Mèo nhà bà vừa sinh một lứa. Bà tặng anh một con nhỏ, tên là Tuyến Đoàn”. Gương mặt anh có vẻ dịu dàng thật khó hiểu. Anh vuốt ve tóc tôi, má tôi, cằm tôi, cái cổ mảnh mai của tôi. Bàn tay anh hơi lạnh nhưng rất mềm mại.

Tôi mở to mắt, đột nhiên có một cảm giác anh muốn bóp chết tôi. Nhưng ý nghĩ đó chỉ thoáng qua, hơn nữa anh cũng không có sức. Thế nên cảm giác ân hận lạ thường khiến tôi suýt nữa mở miệng kể hết mọi chuyện vừa xảy ra. Thiên Thiên đã bịt miệng tôi bằng một nụ hôn. Đầu lưỡi anh hơi khô, ngọt ngào như mùi cây cỏ sau cơn mưa, mịt mùng tỏa khắp phòng. Rồi lại đôi bàn tay lạnh giá như băng tuyết lướt qua từng mảng da thịt tôi. Tình yêu đó khiến tôi kiệt sức. Có cảm giác anh đã biết hết mọi chuyện. Từ da thịt tôi, ngón tay anh có thể phát hiện ra điều khác lạ. Trên đó dính mồ hôi và mùi người lạ. Cảm giác của anh thật nhạy bén, nhạy cảm như một người điên vậy.

“Có lẽ anh phải đi bác sĩ”, sau một hồi trầm ngâm, anh cất tiếng.

“Cái gì?”, tôi nhìn anh đau xót. Mọi thứ đã xảy ra và sẽ xảy ra chắc chắn đều không phải là thứ tôi mong muốn. Lúc này, trong căn phòng này ngoài hai chúng tôi ra, không còn ai khác. Trong bầu không khí này, tôi và anh đều không tài nào giũ bỏ nổi.

“Em yêu anh”, tôi ôm chầm lấy anh, mắt nhắm nghiền. Câu nói này như một lời thoại trong phim. Dù ngay cả lúc đau lòng, nói ra cũng thấy ngại ngùng. Thế nên tôi nhắm mắt, trong đầu có rất nhiều bóng tối đang lắc lư, như bóng hắt xuống bởi những ngọn nến. Rồi có một đám tàn lửa chợt bắn tung lên, đó là tiểu thuyết của tôi. Chỉ có nó mới giống hoa lửa kích thích tôi, là nguyên nhân khiến da thịt tôi càng thêm toàn mỹ.

Sáng tác, hút thuốc, âm nhạc réo rắt, không thiếu tiền (trong số tài khoản của tôi còn có một khoản tiền có thể sống được cho tới khi hoàn tất cuốn tiểu thuyết. Thực ra tôi và Thiên Thiên lần lượt chi trả. Anh nhiều tiền hơn nên trả nhiều hơn), không phải nói gì, lặng lẽ ngồi mấy tiếng đồng hồ. Như vậy mới gọi là hạnh phúc. Một hơi viết hết mấy chục trang bản thảo dày cộp. Hình như mỗi kẽ hở cuộc sống đều lấp đầy ý nghĩa nhân sinh. Mỗi nếp nhăn trên gương mặt đều có giá của nó.

Tôi yêu “chính mình” trong tiểu thuyết. Vì trong đó, tôi thông minh hơn, có thể thấy rõ vạn vật thế gian hơn là tôi trong cuộc sống hiện thực. Những nội dung bao hàm về tình yêu và thù hận, vật đổi sao dời. Nhưng cũng có một số hạt giống mộng tưởng lặng lẽ chôn vào giữa các khe chữ, chỉ đợi ánh sáng vừa rọi chiếu sẽ lập tức nảy mầm. Công việc như luyện kim có ý nghĩa như đi chắt lọc tinh hoa. Hiện thực tiêu cực và trống rỗng sẽ tôi luyện thành thứ nghệ thuật có ý nghĩa nhất của bản chất. Thứ nghệ thuật như vậy có thể hun đúc thành một sản phẩm siêu cấp, bán cho tất cả những ai có mong muốn tìm kiếm hoan lạc trong vườn hoa Thượng Hải. Trong thứ ánh sáng ngược cuối thế kỉ, thế hệ trẻ với những gương mặt xinh xắn say sưa như chìm trong giấc mơ, thân thể phô bày, tư tưởng cởi mở. Chính là họ, lớp người mới ẩn náu vô hình trong mọi ngóc ngách của thành phố. Họ sẽ là người tung hô hoặc ném trứng thối vào tiểu thuyết của tôi. Họ không có gì ràng buộc, cũng không liên quan tới ai. Họ là những người bạn trẻ lý tưởng mà các tiểu thuyết gia muốn lập nên.

Chị Đặng - biên tập truyện ngắn của tôi trước đây - gọi điện tới. Chị đã bốn mươi tuổi, chồng du học ở Nhật, đang nuôi đứa con gái học tiểu học. Người chị tập trung đủ mọi đặc điểm của người phụ nữ trung niên Thượng Hải, trắng trẻo, tóc búi, đi giày da, mặc váy bằng vải bông pha nilông, thích nghe đủ mọi tin tức, thích ăn kem quanh năm suốt tháng.

Được chị giúp đỡ, tập truyện đầu tiên của tôi có tên “Tiếng kêu của bươm bướm” đã trở thành một kỳ tích. Mọi người đều tranh cãi và đưa đủ các tin lá cải như đó là một cuốn sách táo bạo, tôi là kẻ hai phai, có khuynh hướng bạo lực. Đã có sự kiện sinh viên ăn cắp sách của tôi trong hiệu sách. Cũng có các độc giả nam nhờ biên tập viên gửi cho tôi các tấm hình và lá thư khiêu dâm. Họ muốn biết quan hệ giữa tôi với nhân vật chính trong tiểu thuyết, hy vọng ăn mặc như nhân vật phong lưu mà tôi từng viết, cùng hẹn hò ăn tối với tôi ở nhà hàng Sài Gòn trên đường Hoành Sơn, hoặc lái chiếc xe “Siêu nhân thời đại” màu trắng cùng tôi đi hóng gió. Khi xe đi qua cầu Dương Phổ, chúng tôi có thể làm tình trong xe. Tóm lại mọi thứ xảy ra y hệt các lời đàm tếu, ầm ĩ tới mức không ngờ. Nhưng suốt quá trình đó, thật ra tôi không kiếm được nhiều tiền. Sau khi bán hết vài ngàn cuốn sách vẫn chưa thấy tái bản lần hai. Hỏi Đặng, chị nói công việc vận hành của nhà xuất bản gần đây có vấn đề, phải đợi thêm một thời gian nữa. Cứ thế đợi mãi tới ngày nay.

Bạn trai tôi lúc đó là Diệp Thiên từng nói những thứ tôi viết không có lợi cho giới trẻ, viết quá bốc. Vì vậy ngay sau khi sách đã hết thời, mối quan hệ ngắn ngủi giữa hai chúng tôi cũng chấm dứt.

Anh làm phần lập dự án cho một công ty quảng cáo lớn. Tôi quen anh khi tới phỏng vấn ông chủ người Anh của công ty anh. Anh trông rất thông minh, sắc sảo, hơi lạnh, nhưng không biết điều gì đã thúc đẩy anh đeo đuổi tôi sau lần gặp đầu tiên. Lúc đó, tôi vẫn bị rơi vào nỗi khiếp sợ đàn ông lùn do gã bạn trai cũ gây nên. Tôi thà tìm kiếm tình bạn trong phái nữ còn hơn.

Nhưng anh rất kiên nhẫn đeo đuổi tôi. Sau khi nghe tôi kể chuyện đổ vỡ trước, anh đứng bật dậy, nói: “Em xem anh cao lớn thế này, tâm địa không tệ, suy nghĩ đơn giản. Anh chỉ muốn tìm hiểu em kĩ hơn. Chỉ vậy thôi”.

Tối đó, anh đã thành công khi tìm hiểu kĩ và toàn diện về tôi, từ bầu ngực tới gót chân, từ tiếng thở hổn hển đến tiếng rên khoái lạc, từ một giọt nước lóng lánh tới một đại dương đầy ắp dục vọng.

Cuối cùng anh đã khiến tôi tin rằng tôi là một người đàn bà hạnh phúc hơn tất thảy những người đàn bà khác. Vì theo số liệu thống kê có khoảng 70% phụ nữ Trung Quốc đều có vấn đề trong chuyện tình dục, 10% phụ nữ suốt cả đời chưa từng đạt được một lần cao trào nào. Đó là con số khiến người ta phải kinh ngạc, và cũng thúc đẩy phong trào giải phóng phụ nữ ở mỗi thời đại luôn phát triển không ngừng, trở thành một trong những động lực nội tại.

Mấy tháng gần gụi với Diệp Thiên cũng đúng vào lúc tập truyện ngắn của tôi xuất bản. Tinh thần tôi luôn rơi vào trạng thái hưng phấn, sốt sắng. Diệp Thiên và thứ tình dục mà anh mang lại nhằm đối phó với trạng thái đó. Dù đã trải qua thứ tình dục đầy khoái lạc như vậy vẫn không tránh khỏi đôi chút trống rỗng, mất cân bằng. Bản tính của phụ nữ thường vô tình gắn kết giữa tình dục với tình yêu tinh thần. Sau khi chia tay với bản đầu của tập truyện “Tiếng kêu của bươm bướm”, trong túi tôi lại vang lên tiếng đồng xu lanh canh. (Tôi vốn hy vọng cuốn sách này sẽ mang lại một món lớn), chúng tôi đã chia tay nhau khá êm ả, không cãi vã, không đau buồn, rất khoa học và không làm tổn thương tới ai.

Thiên Thiên khác hẳn với những người bạn trai trước đây của tôi. Anh như một hài nhi được nuôi trong lồng kính. Cuộc sống của anh phải dựa vào một tình yêu không tạp chất. Cái chết của anh sau này cũng không thể tách rời tình yêu. Anh không thể đem lại cho tôi một tình yêu trọn vẹn. Tôi cũng không thể suốt đời giữ thân trong trắng như ngọc. Không thể đoán trước được mọi thứ. Tình yêu của tôi phần lớn đều đến từ mức độ bị cần. Anh cần tôi bao nhiêu, tình yêu của tôi phải đáp lại ngần đó. Thiên Thiên cần sự tồn tại của tôi như nước và oxy. Tình yêu của chúng tôi như một thứ kết tinh có hình thù kì quái nhất. Tất cả đều ngẫu nhiên. Mọi thứ đều bắt nguồn từ bầu không khí bị đè nén úp chụp lên số phận.

Đầu thu, trong bầu không khí tỏa mùi thơm cây cỏ và mùi xăng dầu.

Biên tập viên gọi điện hỏi tôi: “Tiểu thuyết mới viết thế nào rồi?”.

“Không tồi”, tôi đáp, “Có lẽ tôi cần tìm một người đại diện”.

“Cái gì?”, cô ta tò mò hỏi.

“Người có thể giúp tôi thực hiện được giấc mơ và ngăn ngừa được kết cục xấu như tập truyện trước”, tôi nói.

“Hãy nói xem, cô có ý tưởng gì”.

“Giấc mơ của tôi là giấc mơ của người phụ nữ trẻ trung, thời trang, thông minh nhưng cũng rất tham lam. Cuốn tiểu thuyết mới của tôi viết cho chính típ người như vậy. Cần phải có chương trình giới thiệu sách mới khắp cả nước. Tôi sẽ mặc đồ đen hở lưng, đeo chiếc mặt nạ khoa trương, dưới đất chất đầy những trang sách xé rời từ cuốn sách của tôi. Người ta sẽ đạp lên chúng, điên cuồng nhảy múa”.

“Trời ạ”, cô ta bật cười, “Cô điên quá đi mất”.

“Có thể thực hiện được”, tôi cãi, bất chấp cô ta đang cười mình. Giới văn sĩ thối hoắc kia y hệt như thế giới võ lâm dưới ngòi bút của Kim Dung, có chia chính đạo và tà đạo. Cũng không ít kẻ chính đạo ra vẻ lịch sự, nhưng miệng không ngớt đàm tiếu chuyện của tôi. “Làm điều này chỉ cần tiền và có đầu óc một tí”.

“Thôi được”, cô nói, “Có một số nhà văn đang tổ chức cuộc thi viết Thượng Hải, trong đó có một cô gái chỉ hơn cô vài tuổi. Sau khi lấy một nhà phê bình nổi tiếng, luôn khát khao tìm thấy cảm xúc từ những sợi tóc của chồng rơi xuống sàn. Vô cùng thú vị. Cô hãy gặp họ, sẽ có lợi lắm”. Cô nói tên một tiệm ăn trên đường Tân Lạc và thông báo cũng sẽ đến đó.

Tôi hỏi Thiên Thiên có muốn cùng tôi đi gặp các nhà văn đó không. Anh giả bộ không nghe thấy. Anh có ấn tượng xấu vốn sâu đậm và cố chấp về các nhà văn.

Tôi ngần ngừ mất hồi lâu khi chọn trang phục. Trong tủ quần áo rõ ràng chia thành hai phong cách khác nhau. Một là loại lưỡng tính, rộng rãi, gam trầm, khi mặc lên giống như bức tranh sơn dầu giữa thế kỉ. Một loại khác rất chật, bó sát, có hơi hướng hồ ly, mặc lên giống các cô gái trong series phim “Điệp viên 007”. Tôi tung đồng tiền, chọn loại sau. Thoa lên môi màu son và nhũ mắt đều tím, khoác chiếc túi vằn da báo, tôi mặc trang phục phương Tây thập niên 60, đang rất thịnh hành ở mọi chốn Thượng Hải.

Tắc xi lách qua xuyên lại mọi hang cùng ngõ hẻm làm tôi chóng hết cả mặt. Người lái tắc xi mới vào nghề được vài ngày, không để ý lại quay về chỗ cũ. Tôi lại vốn mù tịt về đường sá, cũng không có chút cảm giác về phương hướng, chỉ biết kêu la ầm ĩ. Suốt dọc đường, chúng tôi gây lộn với nhau như sắp phát điên. Nhìn con số trên đồng hồ tính tiền giật cả mình, tôi dọa, “Tôi sẽ tố cáo”. Anh ta im lặng. “Vì anh đã xâm hại quyền lợi của hành khách”, giọng tôi càng nghiêm trọng hơn.

“Được rồi, được rồi, cùng lắm tôi không lấy tiền của cô chứ gì”.

“Ối, dừng lại”, tôi đã kịp thời kêu toáng lên khi xe lướt qua một dãy cửa sổ lớn bằng kính và ánh đèn quen thuộc. Sau lớp kính thấy không ít những cái đầu màu vàng đang chuyển động. “Đúng, xuống xe ở đây”. Tôi đã kịp thời thay đổi chủ ý. Dù sao xe cũng không chạy được ra tiệm ăn trên đường Tân Lạc, tôi đành phải bỏ cuộc gặp gỡ với các nhà văn, tìm kiếm chút an ủi ở quán bar Âm Dương của Kenny.

Quán Âm Dương được chia thành hai tầng. Từ chiếc cầu thang dài đi xuống dưới, sàn nhảy dưới tầng hầm hiện rõ bầu không khí đầy sức sống. Mùi rượu, mùi nước bọt, nước hoa, mùi tiền, mùi chất kích thích cứ bay qua bay lại. Tôi nhìn thấy Christophe Lee - chàng DJ người Hồng Kông mà tôi hằng yêu thích - đang đứng trên sân khấu. Anh cũng nhìn thấy tôi, liền làm bộ nhát ma. Nhạc đang chơi là House và Trip’Hop, đều là loại nhạc công nghiệp tuyệt vời, như lửa cháy điên cuồng, như dao ra sức băm thịt, càng nhảy càng hứng thú, càng vui, tới mức nhân gian như bốc hơi, tới mức đầu óc rung như động đất mới đạt tới cảnh giới cao nhất.

Xung quanh không ít người phương Tây tóc vàng, cũng không ít các cô gái tóc đen Trung Quốc như bông hồng phương Đông lộ chiếc eo lưng nhỏ xinh. Gương mặt họ đều hớn hở như chào mời, như gái gọi, nhưng thật ra một số trong bọn họ đều là dân trí thức hoặc cấp quản lý ở các công ty xuyên quốc gia. Phần lớn họ đều là gái nhà lành, được giáo dục ở trình độ cao. Một số người đã từng du học, có xe hơi riêng, làm đại diện cho các công ty có vốn đầu tư nước ngoài. Họ là tinh hoa trong số 800 vạn phụ nữ Thượng Hải. Nhưng khi nhảy, gương mặt họ đều có vẻ lả lơi như nhau, thật không rõ họ suy nghĩ gì.

Tất nhiên cũng có một số trong đó là gái gọi quốc tế chuyên nghiệp. Họ thường có mái tóc dài mê hồn (thảo nào đám đàn ông phương Tây trong lúc cúi rạp người xuống nửa thân dưới trong cơn hưng phấn tình dục đều không khỏi than thở về mái tóc thần kỳ của phụ nữ phương Đông). Họ đều nói được thứ tiếng Anh cơ bản (chẳng hạn như dùng tay 100 USD, dùng miệng 200 USD, tàu nhanh 300 USD, qua đêm 500 USD). Họ đều thích chậm rãi liếm môi đầy gợi cảm đối với đối phương (có thể làm thành một bộ phim ăn khách với tên “Bờ môi Trung Hoa”, chuyên kể về các cuộc gặp gỡ tình cờ của người phương Tây trong số hàng nghìn quán bar Thượng Hải. Những cuộc gặp đó đều bắt đầu từ bờ môi ngọt ngào, đủ các loại môi, gầy béo, màu đen, màu bạc, màu đỏ, màu tím, loại dùng thêm chất dưỡng kém phẩm chất, hoặc đồ dưỡng của Lancome hoặc Christian Dior. Nữ diễn viên chính người Thượng Hải trong bộ phim này còn vượt xa hơn cả Củng Lợi đóng vai chính trong bộ phim “Chiếc hộp Trung Quốc” do Hollywood sản xuất.

Vừa bắt đầu nhảy, tôi đã thấy ảo giác liên miên, cảm xúc kéo về ào ạt. Đó là kết quả của cơ thể được giải phóng quá mức. Tôi thấy cần phải có một nữ thư kí xách laptop luôn theo sát tôi. Nhất là khi nhảy nhót theo loại nhạc công nghiệp này, cô ta phải ghi lại tất cả ảo giác của tôi. Điều này còn hay ho gấp hàng ngàn lần so với những gì tôi viết trên bàn giấy.

Tôi đã không còn nhớ rõ mình đang ở đâu. Không khí có mùi thuốc bồ đà (hoặc xì gà). Cái mùi đó cứ lởn vởn trong các nếp da bên phải trong đầu tôi, tìm kiếm bằng được khu vực hồi ứng cảm giác. Tôi đã thu hút được khá nhiều ánh mắt đàn ông bởi điệu nhảy khêu gợi. Tôi nhảy như một phi tử trong hậu cung Trung Đông được sủng ái nhất, như nữ yêu Medusa có mái tóc bằng rắn. Nữ yêu này luôn ăn thịt đàn ông đúng lúc họ đang khát khao làm tình với cô. Cũng có một loại nhện luôn ăn thịt bạn tình trong khi giao hợp.

Tôi thấy chiếc khuyên bạc trên rốn tỏa ra thứ ánh sáng chập chờn, như một bông hoa độc trên cơ thể tôi. Một bàn tay khoác lên cái eo trần của tôi từ phía sau. Tôi không biết đó là ai, cũng không quan tâm. Khi tôi mỉm cười quay đầu lại, bắt gặp gương mặt đẹp mê hồn của Mark. Quả nhiên anh cũng ở đây.

Anh kề má sát mặt tôi, thở hổn hển trong tiếng nhạc. Chắc chắn anh đã uống rượu Martini có tên James Bond. Tiếng của anh rất nhỏ, nhưng tôi vẫn nghe thấy rõ anh nói rất muốn tôi, muốn ngay bây giờ. Tôi mơ màng nhìn anh, “Ở đây?... Bây... giờ... sao?”.

Chúng tôi chen vào phòng vệ sinh nữ không lấy gì làm sạch sẽ ở lầu hai, âm nhạc ở đây nghe cứ xa vời. Thân nhiệt tôi đã giảm xuống, không tài nào mở nổi mắt, nhưng tôi vẫn ngăn tay của Mark lại. “Chúng ta ở đây làm gì?”, tôi mụ mẫm hỏi anh như đang bị mộng du.

“Làm tình”, anh đáp vắn tắt, nét mặt nghiêm trang. Đôi mắt xanh của anh không còn lạnh lẽo, thậm chí còn dâng lên đợt sóng êm ái như trong vở “Hồ thiên nga”. Thậm chí ngay trong phòng vệ sinh tỏa mùi khó chịu nào, bạn sẽ mãi mãi không tài nào lí giải nổi tại sao thứ tình dục thuần khiết đó lại có thể khơi gợi được cảm giác gần gụi tới vô hạn đến vậy.

“Em thấy thế này rất tệ, như kẻ phạm tội,... còn hơn chịu cực hình...”, tôi lảm nhảm.

“Cảnh sát không tìm được tới đây đâu, hãy tin anh. Mọi thứ đều tuyệt vời”, anh như một tên lừa đảo đang ra sức cầu xin tình ái. Anh áp người tôi vào bức tường màu tím, tốc hết váy lên, lanh lẹ tụt chiếc quần lót hiệu CK ra, vo thành một nắm, nhét vào túi quần sau của anh, rồi ra sức nâng tôi lên, không nói một câu, nhắm thẳng vào rất chính xác. Tôi chả thấy gì ngoài cảm giác như ngồi trên bình cứu hỏa nóng bỏng và nguy hiểm.

“Anh là đồ khốn nạn”, tôi không kìm nổi lời lẽ cục súc, “Mau bỏ em xuống. Thế này không được, em như một con khỉ cái bị đóng đinh lên tường vậy”.

Anh nhìn tôi cuồng nhiệt nhưng trầm mặc. Chúng tôi đổi tư thế, anh ngồi trên bồn cầu, tôi ngồi trên người anh, tự điều khiển những tư thế gợi tình nhất. Có người gõ cửa nhưng đôi nam nữ biến thái này vẫn chưa xong.

Cao trào tới trong nỗi khiếp sợ và không đúng lúc. Lại một đợt cao trào tuyệt vời, mặc cho tư thế rất khó cựa quậy, mặc cho các phòng vệ sinh khác đang bốc mùi. Anh đẩy tôi ra, giật nước. Cùng vòng xoáy của nước, mọi tàn tích đều biến mất nhanh chóng.

Tôi òa khóc. Mọi thứ đều không thể giải thích nổi. Tôi ngày càng mất tự tin vào chính mình. Đột nhiên, tôi thấy mình còn không bằng lũ gái điếm chuyên nghiệp ở dưới lầu. Chí ít họ cũng có tinh thần yêu nghề và sự bao dung. Còn tôi thật tởm lợm, nhân cách thoái hóa thật đáng sợ. Nhưng đáng sợ hơn là tôi vẫn không ngừng suy nghĩ và sáng tác. Tôi không thể nhìn gương mặt mình trong tấm gương tối xỉn của phòng vệ sinh. Có thứ gì đó trong người tôi đã bị tuột mất, trống rỗng.

Mark ôm chầm lấy tôi, “Hãy tha lỗi cho anh”, anh không ngừng nói, “Xin lỗi, xin lỗi em”. Anh ôm tôi vào lòng như một hài nhi đã chết, càng khiến người ta khổ tâm hơn.

Tôi đẩy anh ra, mặc lại chiếc quần lót giắt trong túi quần của anh, sửa sang lại chiếc váy. “Anh không cưỡng hiếp em. Không ai có thể cưỡng hiếp em được. Không cần phải nói xin lỗi mãi như vậy. Thật bất lịch sự”. Tôi hừm một cái với anh, “Em khóc là vì thấy mình xấu xí. Khóc một chút sẽ dễ chịu hơn. Anh hiểu không?”.

“Không, em không hề xấu xí”, gương mặt Mark đầy vẻ nghiêm túc vốn có của người Đức.

“Không phải”, tôi bật cười, “Ý em là cuối cùng cũng có một ngày em sẽ chết nom thật gớm ghiếc. Vì em là một đứa con gái hư. Chúa không thích những đứa con gái hư, mặc dù em rất yêu chính mình”.

Tôi cười, rồi lại khóc.

“Không, không, kẹo ngọt của anh. Em biết anh mê em đến nhường nào. Thật đấy, Coco, càng ngày anh càng mê mẩn vì em”. Trong đôi mắt anh là sự dịu dàng mênh mang. Dưới ánh đèn phòng vệ sinh, sự dịu dàng đó lại biến thành nỗi buồn vô hạn. Chúng tôi ôm ghì lấy nhau, dục vọng lại dâng lên.

Bắt đầu có người gõ cửa, xem ra có cô nào đó không thể nhịn nổi. Tôi sợ toát cả người. Anh làm cử chỉ im lặng, trấn tĩnh hôn tôi. Tiếng bước chân bên ngoài xa dần, tôi khẽ đẩy anh ra, “Chúng ta không nên gặp nhau nữa”.

“Chúng ta sẽ còn gặp nhau. Thượng Hải rất nhỏ, em cũng biết thế mà”.

Chúng tôi chạy vội vàng ra khỏi phòng vệ sinh. “Em về đây”, tôi nói và chạy ra phía cửa. Anh muốn lái xe đưa tôi về, nhưng tôi nhất định không chịu.

“Thôi được”, anh vẫy một chiếc tắc xi, rút một tờ trong ví dúi vào tay anh tài. Tôi không kịp ngăn lại, đành ngồi vào xe, khẽ nói với anh qua cánh cửa kính, “Em vẫn thấy người rất khó chịu, cảm giác tội lỗi”. “Đó là vì nơi chúng ta làm tình không thích hợp. Nó ảnh hưởng tới tâm trạng của em”. Anh cúi xuống hôn tôi một cái. Chúng tôi không đả động tới Thiên Thiên vì quá ngượng ngùng.

Radio trên xe đang bật đoạn tâm sự đường dây nóng của một bà nội trợ với người dẫn chương trình “Bầu bạn tới bình minh”. Bà ta than vãn chồng ngoại tình nhưng bà không muốn ly hôn, chỉ hy vọng người thứ ba đó sẽ tự động biến mất. Bà không biết làm thế nào để lấy lại trái tim chồng. Tôi và tài xế đều im lặng. Người thành phố đã có thói quen thờ ơ khi nghe chuyện đời tư của người khác, không thông cảm, cũng không thích giúp đỡ. Khi xe đi qua cầu vượt, tôi nhìn thấy một biển đèn đóm lấp lánh tới kinh ngạc. Tôi tưởng tượng trong khoảnh khắc đó có biết bao câu chuyện xảy ra ở mỗi nơi đèn đóm tỏa sáng bao phủ mọi ngóc nghách của thành phố. Những huyên náo, trống trải, buông thả, hoan lạc... khó tưởng tượng nổi.

Thiên Thiên vẫn chưa ngủ, vẫn ngồi trên ghế cùng con mèo, tay cầm một tệp giấy mỏng, viết một lá thư rất dài cho bà mẹ nơi chân trời Tây Ban Nha. Tôi ngồi xuống cạnh anh, con mèo chạy mất, anh quay ngoắt đầu lại nhìn tôi. Tôi giật thót mình, ngờ rằng anh đã ngửi thấy mùi đàn ông lạ. Trên người Mark có mùi động vật ngai ngái. Tôi rất thích cái mùi đó.

Đôi mắt lạnh tanh của Thiên Thiên khiến tôi không tài nào chịu nổi. Tôi đứng bật dậy, vào buồng tắm. Anh cúi xuống viết tiếp.

Nước nóng xối xả chảy vào bồn, hơi nước dần bốc lên khắp phòng như một tấm gương lớn đóng băng, không thấy rõ mặt mình. Tôi thở dài, thường ngâm mình trong bồn nước nóng mỗi khi buồn phiền. Nước nóng rãy. Tóc tôi nổi dập dờn trên mặt nước như hoa súng. Có thể hồi tưởng lại những chuyện vui thật tuyệt biết bao.

Tôi nhớ hồi nhỏ thường leo lên cái gác con nhà bà ngoại. Trên gác có một chiếc xe lăn cũ kĩ, một chiếc rương gỗ màu đỏ bốn góc bịt đồng. Trên rương bụi bám đầy. Khi mở rương bên trong có mấy bình sứ màu lam bên ngoài ghi chữ “Muối”, vài miếng vải thừa còn sót lại khi may áo dài. Ngoài ra còn một số đồ chơi kỳ quái nhưng vô dụng. Tôi luôn ngồi trên chiếc ghế nát đó chơi đồ chơi. Trời tối dần qua cái cửa sổ tò vò. “Nghê Khả”, bà ngoại réo gọi. Tôi giả điếc không nghe thấy. Lại nghe thấy tiếng bà gọi, “Nghê Khả, bà biết cháu ở đâu rồi”. Nhìn thấy cái bóng của bà đi dần lên thang gác, tôi vội vã đóng sập rương lại, nhưng tay và quần áo của tôi rất bẩn. Bà rất tức giận, “Không được trèo lên chơi nữa. Nếu thích những thứ này, sau này bà cho hết làm của hồi môn”. Nhưng sau này do chính quyền thành phố làm đường sắt, khu nhà cổ cũ kĩ được người Pháp xây dựng từ năm 1931 này phải dời đi. Cả nhà dọn nhà rối tinh rối mù, vì thế tôi không còn được thấy những thứ đồ chơi yêu quý đó nữa.

Tôi duỗi chân ra, nhớ lại những chuyện hồi nhỏ luôn xa vời như kiếp trước. Ngoài thứ tình cảm dịu dàng đó, tất cả đều giả dối. Lúc này cánh cửa phòng tắm xịch mở, Thiên Thiên bước vào. Mắt anh đỏ lựng, anh đi tới bồn tắm, ngồi xuống bên cạnh.

“Thư viết xong rồi à?”, tôi hỏi khẽ.

“Xong rồi”, anh đáp, im lặng nhìn thẳng vào mắt tôi. “Anh muốn dập tan ý tưởng về Thượng Hải mở tiệm ăn của mẹ. Khi tới thăm bà, anh có nói chuyện này. Bà nội nói cứ để mẹ mày về càng tốt, tao phải đi tính sổ với nó... Anh cũng không muốn mẹ quay về. Thà sống một mình như thế này đến lúc chết còn hơn...”. Anh nói, giọng rất u uất. Khi nói tới câu cuối cùng, nước mắt anh chảy dài.

“Coco, dù thế nào đi nữa, em cũng đừng nói dối anh nhé”, anh nhìn tôi đăm đắm. Một con dao vô hình như rạch lên tim tôi. Một sự tĩnh mịch nặng nề đáng sợ như máu tươi vấy lên tứ phía. Rồi càng yêu nhau vô vọng, càng giấu mình vào những lời dối trá nặng nề và giấc mộng trĩu nặng.

“Em yêu anh”, tôi ôm chầm lấy anh, nhắm mắt lại. Nước mắt của chúng tôi cùng rơi xuống bồn tắm. Nước trong bồn càng nóng bỏng, màu sắc cũng sẫm lại, cuối cùng đặc quánh như nước tương, nút kín lấy cổ họng. Từ đêm đó, tôi thề sẽ vĩnh viễn không thể để anh biết chuyện về Mark. Một chút cũng không thể. Tôi không muốn anh chết trong tay tôi.