"Không ngờ anh lại hẹn gặp tôi. Chắc vì hay bị anh chụp lén quá nên tôi cứ cảm thấy lạnh hết cả sống lưng." Hạ Thư nhìn Trương Trì đang nheo mắt ngồi đối diện mình, không nhịn được mà đá xéo mấy câu.
"Ảnh đế Hạ mà cũng có thứ để sợ sao? Với độ hot của anh bây giờ, tôi cũng không nỡ giậu đổ bìm leo." Trương Trì đã quen với việc bị mọi người châm chọc nên chẳng cảm thấy lúng túng gì cả. Hắn ta mỉm cười nhìn Hạ Thư đang ngồi đối diện với vẻ mặt đầy thù địch.
"Không nỡ giậu đổ bìm leo?" Hạ Thư cứ như vừa nghe được chuyện tiếu lâm, không nhịn được bật cười, "Video tôi với Trình Phi cãi nhau là do anh cung cấp cho Lý Minh Vũ đúng không? Thiếu chút nữa tôi đã bị fan của Trình Phi mắng chết rồi."
"Fan của Ảnh đế Hạ không phải cũng có hơn trăm triệu người à? Sao lại để thần tượng của mình bị fan đàn em mắng chết thế?" Trương Trì nhấp một ngụm cà phê, ngẩng đầu nhìn Hạ Thư, biết rồi còn cố hỏi.
"Fan của tôi lớn tuổi, thích theo đuổi thần tượng trong yên bình, không được sao?" Từng có khoảng thời gian, bất kể Hạ Thư đi tới chỗ nào, chỗ đó cũng sẽ có cả đoàn fan tới sân bay đón, ầm ĩ muốn chết. Có điều dần dần, từng người từng người trong đó kết hôn. Dù Hạ Thư biết bọn họ vẫn còn yêu thích mình, nhưng đã không còn cuồng nhiệt như trước nữa. Bây giờ, mỗi khi y tới sân bay, tuy rằng cảm thấy được yên tĩnh hơn, nhưng thi thoảng vẫn lại có chút hoài niệm.
"Được chứ, được chứ, ảnh đế vui là được rồi. Giờ đúng là sóng sau xô sóng trước ha." Nói tới đó, Trương Trì cũng rất bùi ngùi. Hắn ta càng hiểu hơn vì sao Lý Minh Vũ lại chọn kết bạn với Trình Phi, "Tuy rằng video là do tôi cung cấp, nhưng cố tình muốn dìm cậu hẳn là Lý Minh Vũ. Chắc cậu cũng biết điều này?"
"Biết. Chẳng lẽ Tổng biên tập Trương hẹn tôi ra đây là để nói cho tôi biết chuyện này?" Hạ Thư còn lâu mới tin chồn lại đến chúc tết gà, "Nếu thế, tôi xin phép đi trước."
"Đã nhiều năm vậy rồi, tính tình của ảnh đế vẫn không thay đổi chút nào. Như vậy không hay đâu." Trương Trì thấy Hạ Thư không phối hợp, vội kéo y lại, nói vào chuyện chính, "Tôi biết có một tài khoản cứ mỗi năm lại gửi cho cậu một số tiền lớn, hơn nữa chuyện này Lý Minh Vũ cũng đã biết."
"Hóa ra là anh điều tra tôi..." Hạ Thư không nghĩ tới lần này gặp Trương Trì còn có thể tháo gỡ được một khúc mắc. Nghĩ tới lời chất vấn của Trình Chinh, y lại thấy sôi máu, "Có phải anh còn nói chuyện này cho Trình Chinh đúng không? Lúc trước anh ta còn chạy tới chất vấn tôi, không ngờ là do anh giở trò!"
"Không không, cậu hiểu lầm rồi. Bởi chuyện năm đó của các cậu, Trình Chinh hận tôi muốn chết. Tôi cũng không hèn tới mức đi bợ mông người ta." Tuy rằng chuyện này không phải do Trương Trì làm, nhưng không có nghĩa là hắn không biết ai làm, "Có điều cậu vừa nói vậy, tôi lại nghĩ tới, có thể là do Lý Minh Vũ giở trò. Cậu ta là bạn tốt của Trình Phi, em trai Trình Chinh đó, cậu biết không? Hơn nữa cậu ấy còn là người đầu tiên trong giới giải trí chủ động kết bạn với Trình Phi."
"Ý của anh là, anh ta làm vậy là có mưu đồ?" Hạ Thư nghe Trương Trì cố ý nhấn mạnh việc Lý Minh Vũ là người đầu tiên chủ động kết bạn với Trình Chinh, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, "Lúc trước tôi có tiếp xúc với Trình Phi, cảm thấy cậu ấy cũng không có ý xấu gì cả."
"Thằng nhóc Trình Phi kia không phải là không có ý xấu gì cả, mà là quá mức ngốc nghếch, đơn thuần. Lý do Lý Minh Vũ kết bạn với thằng nhóc đương nhiên là vì Trình Chinh đứng sau lưng nó." Trương Trì thoáng dừng lại, liếc nhìn Hạ Thư đầy thâm ý, "Tuy rằng mấy năm nay cậu với Trình Chinh nhà cậu không qua lại với nhau, thế nhưng ai có đầu óc cũng nhìn ra được. Dám động tới cậu, Trình Chinh sẽ là người đầu tiên không cho phép. Có điều, việc Trình Chinh là một tên cuồng em trai cũng là bí mật người người trong giới giải trí đều biết. Cho nên, muốn động đến cậu thì Trình Phi chính là sự lựa chọn tốt nhất."
"Nói thật, tôi cũng thấy phục Lý Minh Vũ thật. Chỉ vì muốn hạ gục tôi mà anh ta tốn công tốn sức quá thể. Nếu có người nào có thể vắt óc nghĩ cách đối xử tốt với tôi được như vậy, chắc tôi cảm động chết mất." Hạ Thư thật lòng muốn quỳ lạy Lý Minh Vũ. Rốt cuộc anh ta đã thiết kế ván cờ lớn tới mức nào vậy? Có điều, y lại hoài nghi ý đồ của Trương Trì hơn, "Tại sao anh lại muốn nói cho tôi biết về những chuyện này? Nghe đồn quan hệ của anh Trương đây với Lý Minh Vũ cũng không bình thường mà."
"Tôi biết cậu không muốn tin. Không sao, bởi vì tôi cũng không tin. Tôi tới tìm cậu cũng chỉ vì lợi ích mà thôi." Trương Trì ném cho Hạ Thư ánh mắt đừng suy nghĩ quá nhiều, xém chút làm Hạ Thư tức hộc máu, "Tôi biết người gửi tiền cho cậu là cha của cậu, cũng biết cậu là con riêng. Đồng thời tôi cũng biết, cậu không muốn người khác biết được thân phận của mình. Chỉ cần cậu giúp tôi một chuyện, tôi sẽ giúp cậu giữ kín bí mật này."
"Giúp anh việc gì?" Ban đầu Hạ Thư còn tự lừa mình rằng, Trương Trì chỉ tra ra được khoản tiền kia. Nhưng y thật sự không ngờ, hắn ta còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của y, "Còn nữa, làm sao tôi có thể tin lời của anh?"
"Yên tâm, tôi sẽ cho cậu thấy thành ý của tôi," Trương Trì lấy một túi hồ sơ ra, đưa tới trước mặt Hạ Thư, "Ngoài cái này, tôi còn có thể ký hợp đồng với cậu, cậu thấy sao?"
Hạ Thư nghi hoặc nhìn Trương Trì, thấy hắn ta gật đầu, y mới nhận lấy túi hồ sơ trong tay hắn. Y không ngờ tới trong túi hồ sơ lại là sổ sách ghi chép lại những lần Trương Trì tống tiền các minh tinh, "Anh thật sự muốn chơi lớn như vậy? Hơn nữa, còn chắc chắn tôi có thể giúp được anh? Tôi cầm cái này rồi sẽ không trả lại anh đâu!"
"Tôi biết, yên tâm. Nếu tôi đã đưa sổ sách cho cậu tức là tôi đã suy nghĩ kỹ." Trương Trì không để bụng, nhún vai, ý bảo Hạ Thư có thể giữ lấy sổ sách, "Hơn nữa, yêu cầu của tôi cũng không khó khăn gì. Tôi chỉ muốn Lý Minh Vũ không thể ngóc đầu lên được nữa."
"Anh có vẻ rất hận Lý Minh Vũ nhỉ?" Hạ Thư nghe xong thì ngơ người luôn. Không, nói đúng ra, Trương Trì mới đúng là ngớ ngẩn rồi. Đây là thể loại yêu cầu gì vậy? Chẳng lẽ hắn ta không nói thì y sẽ không làm việc đấy sao?
"Lý Minh Vũ ở trong giới nhiều năm, cũng không phải là chơi không. Lần này tôi muốn hoàn toàn bẻ gãy đôi cánh của cậu ta. Tôi cần cậu đi nói chuyện với sếp của cậu, giúp tôi xử lý chuyện này. Sao, không phải là cậu rất có lời sao?" Vẻ mặt âm trầm, độc ác của Trương Trì khiến Hạ Thư hơi hãi hùng.
"Nếu như tôi đoán không sai, anh với Lý Minh Vũ từng là người yêu, đúng chứ? Sao giờ lại thành ra thế này?" Hạ Thư cau mày, quan sát Trương Trì một hồi mới mở miệng, "Hơn nữa, chắc hẳn anh vẫn còn tình cảm với anh ta đúng không?"
"Cũng bởi vì thích Lý Minh Vũ, tôi mới muốn xích cậu ấy lại bên người. Mười năm trước, bởi vì tôi nhu nhược nên mới để cậu ấy càng chạy càng xa. Thật ra tôi từng nghĩ là sẽ buông tay, nhưng nhiều năm như vậy, tôi vẫn cố trèo lên cao, cốt chỉ để chứng minh cho cậu ấy thấy. Vậy mà thực tế thì khoảng cách của hai chúng tôi lại ngày càng xa, tôi đã không đợi nổi nữa." Ánh mắt Trương Trì tràn đầy tuyệt vọng, khiến cho người ta có cảm giác nghẹt thở.
"Không thể không thừa nhận, anh cũng ác thật. Lý Minh Vũ bị anh để ý đúng là xui xẻo." Hạ Thư bị hắn ta ảnh hưởng, rơi vào trạng thái rầu rĩ, chỉ có thể nói móc mấy câu, "Có điều hai người cũng thật xứng đôi. Sau này cứ ôm lấy nhau cho chặt vào, tuyệt đối đừng ra ngoài gây tai họa cho người khác."
"Cảm ơn lời chúc của cậu. Tôi và cậu ấy sẽ sống thật hạnh phúc. Việc hợp tác của chúng ta cũng quyết định xong rồi chứ?" Trương Trì mỉm cười, vươn tay phải ra.
Hạ Thư nhìn thoáng qua Trương Trì, thừa dịp bản thân chưa kịp hối hận, cũng vươn tay phải ra, bắt lấy tay đối phương.