"Không biết Tổng biên tập Trương có thể trả lời tôi một câu hỏi không?" Cuối cùng, Hạ Thư vẫn không khống chế được tính tò mò trong người mình. Thừa dịp Trương Trì tương đối thả lỏng cảnh giác, y đã nói ra sự nghi vấn trong lòng mình, "Vì sao Lý Minh Vũ cứ nhắm vào tôi suốt vậy? Bọn họ đều bảo rằng vì tôi cướp mất danh tiếng của anh ta. Tôi lại cảm thấy hình như chuyện không đơn giản như vậy."
"Cậu không chỉ cướp mất danh tiếng của cậu ấy. Vì cậu, Lý Minh Vũ đã mất đi nhiều thứ lắm, chỉ là cậu không biết mà thôi." Trương Trì thở dài, bỗng vô thức nhớ lại chuyện hồi xưa.
Năm đó, giới giải trí mới bắt đầu thịnh hành trào lưu mỹ nam đẹp như hoa. Nhưng trước đó, kiểu đàn ông rắn rỏi hoặc những diễn viên theo phái thực lực vẫn được ưa chuộng hơn cả. Bởi vậy, kiểu diễn viên nam trẻ tuổi mà đẹp trai, thanh tú rất ít gặp. Lý Minh Vũ vừa bước chân vào con đường biểu diễn, lại vừa lúc có ngoại hình phù hợp. Cho nên, giữa một đám diễn viên đóng mấy vai quần chúng đông đảo, anh ta được một công ty quản lý nhỏ kéo về.
Để nâng cao danh tiếng của diễn viên, công ty này tự sản xuất một bộ phim với kịch bản tự viết, đạo cụ thì làm cẩu thả, nội dung thì không có tý logic gì. Dù vậy, nó vẫn tạo được một ít tiếng vang ở trên mạng. Lý Minh Vũ nhờ vào ngoại hình xuất sắc nên được một đạo diễn nổi tiếng chú ý.
Đạo diễn này nổi tiếng như vậy, ngoại trừ vì tiếng tăm của các tác phẩm, còn bởi vì bản thân gã vô cùng háo sắc. Hơn hai mươi năm làm đạo diễn, không biết gã đã dùng quy tắc ngầm với bao nhiêu diễn viên. Có điều, đúng là có không ít người mới vào nghề nhờ qua tay gã mà nổi lên.
Công ty quản lý kia nhận được thông báo mời thử vai của đạo diễn thì vui tới quên mất tất cả. Bọn họ không có thực lực nên càng ỷ lại vào quy tắc ngầm, đem Lý Minh Vũ rửa sạch, đóng gói đưa tới chỗ đạo diễn.
Lý Minh Vũ đơn thuần, thật lòng cho rằng chỉ là đi thử vai. Anh ta thấy đạo diễn bỗng nhiên động chân động tay thì nổi giận, hoảng sợ trốn về công ty.
Công ty nghe xong sự tích vinh quang của anh ta, sợ bị liên lụy nên hủy hợp đồng ngay lập tức. Bọn họ còn đổ vạ là Lý Minh Vũ vi phạm hợp đồng, bắt anh ta phải bồi thường một trăm ngàn nhân dân tệ.
Lúc đó, Lý Minh Vũ còn không đủ tiền để ăn cơm, cơ bản là không có khả năng trả tiền bồi thường hợp đồng. Khi bị đẩy tới bước đường cùng, anh ta lại bất ngờ nhận được điện thoại của đạo diễn. Đạo diễn nói, chỉ cần anh ta ngoan ngoãn nghe lời, gã không chỉ giới thiệu công ty quản lý mới cho, mà còn có thể để anh ta đóng chính trong bộ phim tiếp theo của gã.
Lý Minh Vũ cùng đường, đành phải đồng ý yêu cầu của đạo diễn. Có điều, anh ta từ chối cơ hội được đóng chính mà vào vai phụ là một tên sát thủ biến thái tinh thần phân liệt trong bộ phim "Một Đêm Không Trăng". Sau khi bộ phim điện ảnh công chiếu, vai của Lý Minh Vũ được chú ý tới rất nhiều, còn được đề cử giải Nam phụ xuất sắc nhất ở Kim Đỉnh năm đó.
Lý Minh Vũ đã lên sẵn kế hoạch, sau khi nhận được giải Nam phụ xuất sắc nhất xong thì rời khỏi gã đạo diễn kia. Nhưng không ngờ, năm đó lại nhảy ra một chú ngựa ô, ngăn cản Lý Minh Vũ đút túi giải thưởng này, đồng thời cũng khiến mọi nỗ lực trước giờ của anh ta thành công dã tràng. Anh ta chỉ có thể bắt đầu lại từ đầu.
"Khoan đã, ‘chú ngựa ô’ mà anh nói đấy là tôi hả?" Hạ Thư càng nghe càng thấy quen tai. Năm đó, lần đầu tiên y tham gia lễ trao giải phim, cả người đều mông lung. Y chỉ mơ hồ nhớ rằng, nam phụ của phim "Một Đêm Không Trăng" cũng được đề cử cùng mình, nhưng khi đó y căng thẳng quá, cho nên quên sạch. Giờ Trương Trì nhắc lại, y mới thấy có chút ấn tượng.
"Phải, chính là cậu, Ảnh đế Hạ ạ." Trương Trì gật đầu, xác nhận lời của Hạ Thư, "Năm đó, tuy rằng hai người đều là lần đầu tiên tham gia đóng phim, hơn nữa đều là phim điện ảnh đầu tay, thế nhưng khác nhau ở chỗ, sau lưng cậu là Đại ma vương có thể hô mưa gọi gió, còn bên cạnh Lý Minh Vũ lại là vực sâu vạn trượng."
"Đó là lần đầu tiên tôi tham gia lễ trao giải, có nhiều chuyện tôi cũng không nhớ rõ. Thế nhưng có một việc tôi rất tự tin, đó là giải thưởng kia tôi giành được bằng chính thực lực của mình. Hơn nữa, tôi của năm đó căn bản không đáng để Đại ma vương phải bỏ tiền ra mua giải." Thấy biểu cảm của Trương Trì, Hạ Thư còn tưởng rằng hắn ta hiểu lầm, không nhịn được mà giải thích thêm một câu.
"Tôi biết cậu giành được giải thưởng bằng chính thực lực của mình. Mọi người đều biết điều đó, kể cả Lý Minh Vũ. Thế nhưng chuyện lần đó đã khiến cậu ấy bị đả kích rất lớn, thậm chí còn khiến cậu ấy cho rằng là do số phận quá bất công." Nói tới đây, Trương Trì im lặng, mãi mới cất tiếng tiếp, "Sau lễ trao giải, cậu ấy lại dùng điều kiện ở bên cạnh đạo diễn kia thêm một năm, đổi lại gã phải sản xuất riêng cho cậu ta một bộ phim. Đó chính là tác phẩm thành danh của cậu ấy, ‘Mưu Kế’."
"Sau ‘Mưu Kế’, ai ai cũng nhớ rõ cái tên Lý Minh Vũ. Trong nháy mắt, cậu ấy đã trở thành một nam diễn viên trẻ nổi tiếng." Dường như Trương Trì lại thấy được vẻ phấn chấn đầy hứng khởi của Lý Minh Vũ năm đó, khóe miệng hắn ta khẽ cong cong, "Không biết cậu có nhớ tới bộ phim ‘Lý Tưởng Bị Đánh Mất’ không?"
"Đương nhiên phải nhớ rồi, đó là bộ phim đầu tiên tôi đóng vai chính. Năm đó, Đạo diễn Trương, người đã quay bộ phim đó, có thể coi như là người thầy của cuộc đời tôi. Nhờ có ông ấy giúp đỡ, tôi mới có thể nâng cao khả năng diễn xuất của mình lên rất nhiều." Giờ nhắc tới "Lý Tưởng Bị Đánh Mất", Hạ Thư vẫn thấy rất kích động. Điều này đủ để thấy được tầm ảnh hưởng của bộ phim đó đối với y.
"Nhưng chắc chắn cậu không biết, diễn viên chính ban đầu bộ phim này nhắm tới chính là Lý Minh Vũ, và cậu ấy cũng đã đi thử vai. Thế nhưng, ai ngờ Đại ma vương lại bỗng dưng đề cử cậu với Đạo diễn Trương. Vốn dĩ ông ấy chỉ muốn nể mặt Đại ma vương, không ngờ sau khi để cậu tới thử vai, đạo diễn lại thấy cậu hợp hơn." Trương Trì thấy vẻ mặt đầy khó tin của Hạ Thư, chỉ lạnh lùng cười rồi tiếp tục kể, "Cậu cũng biết Đạo diễn Trương là một người điên cuồng thế nào rồi đó. Vì tác phẩm của mình, ông ấy rất quyết đoán mà gạt bỏ Lý Minh Vũ. Dù rằng Đạo diễn Trương đã hứa sẽ bù lại cho cậu ấy một vai nam chính khác, nhưng Lý Minh Vũ vẫn không thể nào chấp nhận nổi kết quả này."
"Không ngờ lại còn có một đoạn nhạc đệm như vậy. Lúc đó, Đại ma vương chỉ bảo tôi đi thử vai chứ cũng không nói cho tôi biết những chuyện khác." Là người trong cuộc, tuy đây là lần đầu tiên Hạ Thư nghe nói tới chuyện này, nhưng y cũng cảm thấy thật sự không công bằng đối với Lý Minh Vũ, "Nếu là vậy, tôi cũng đã hiểu vì sao Lý Minh Vũ lại hận tôi đến vậy rồi."
"Cho nên, từ đấy về sau, Lý Minh Vũ đã hoàn toàn ‘ghim’ cậu. Lại thêm hình tượng mà cả hai người các cậu theo đuổi đều hoàn toàn tương đồng, dẫn đến đã nhiều năm trôi qua như vậy, cậu ấy vẫn không thoát khỏi cái bóng của cậu. Đôi khi tôi cũng hoài nghi rằng, có phải cậu ấy bị tâm thần luôn rồi hay không." Trương Trì thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa.
"Thế nên lần này anh muốn kéo Lý Minh Vũ ra khỏi giới giải trí hoàn toàn?" Hạ Thư đã hơi hiểu ý đồ của Trương Trì, nhưng vẫn thấy có chút lo lắng, "Lý Minh Vũ là người thuộc về ánh đèn sân khấu. Anh dẫn anh ta đi như vậy, anh ta sẽ đồng ý sao?"
"Tôi hiểu Lý Minh Vũ hơn cậu, đương nhiên biết sân khấu có ý nghĩa với cậu ấy như thế nào. Thế nhưng tôi cũng có cách bắt cậu ấy ngoan ngoãn rời khỏi đó và đi theo tôi. Hơn nữa, tôi cũng không định bắt cậu ấy phải rời xa sân khấu cả đời. Tôi chỉ muốn cuộc đời của cậu ấy có thêm nhiều màu sắc khác thôi." Nếu như bảo rằng hiện tại Lý Minh Vũ đang giăng ra một cái lưới lớn, vậy thì Trương Trì đã chuẩn bị một cái lưới càng lớn hơn.
"Mong rằng cuối cùng anh sẽ thành công." Tuy rằng trong lòng Hạ Thư có hơi kinh ngạc, nhưng y vẫn muốn chúc phúc cho bọn họ. "Nếu như chỉ nói riêng về mặt diễn xuất, tôi vẫn khá ngưỡng mộ Lý Minh Vũ. Chỉ cần anh ta không nhằm vào tôi nữa thì tôi vẫn hi vọng anh ta có thể tìm được hạnh phúc của mình."
"Cảm ơn lời chúc phúc của cậu. Chỉ cần cậu chịu phối hợp với tôi, tôi nghĩ tỷ lệ thành công sẽ rất lớn." Trương Trì tự tin nháy mắt với Hạ Thư, khiến y nổi cả da gà, "Chúng ta loanh quanh nhiều năm như vậy, không thể nào phải chịu thua số phận suốt được."