Xem xong video Hạ Thư làm khó Trình Phi, Trình Chinh đứng ngồi không yên, ngay lập tức phóng xe đi tới đoàn làm phim của Trình Phi.
Tuy rằng Lâm Nhược đã nhắc nhở Trình Phi rằng Trình Chinh chắc chắn sẽ quay lại tìm mình, nhưng cậu không ngờ vừa mới quay phim xong, lúc ra xe thì đã thấy Trình Chinh đang đứng đợi ở cạnh xe của quản lý. Nhìn tàn thuốc rơi dưới đất, có vẻ Trình Chinh đã tới được một lúc, nhưng anh ấy lại không hề sai người đi thông báo cho cậu ta biết.
Sự khác thường của Trình Chinh khiến tâm trạng Trình Phi rối như tơ vò, tay chân cũng không nghe theo đại não điều khiển. Chào hỏi xong, cậu ngây ngốc vào xe cùng Trình Chinh.
"Em với Hạ Thư có mâu thuẫn từ lúc nào, sao không nói với anh?" Trình Chinh không còn vẻ dịu dàng như thường ngày, ngược lại nhìn Trình Phi rất nghiêm túc. Điều này khiến cậu có chút khó chịu.
"Lúc mới vào đoàn phim là do em quá kích động. Đáng lẽ em không nên phản bác lại để rồi biến thành cuộc tranh cãi với Hạ Thư." Trình Phi giật thót, lòng bàn tay đã toát đầy mồ hôi. Thế nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đối đáp đúng như lời Lý Minh Vũ đã dạy cho.
"Lúc chuyện mới xảy ra sao em không nói, giờ lại chọn đúng lúc này để phát tán video? Em biết là ai làm không?" Trình Chinh cảm thấy chuyện này không hề đơn giản, nhưng hắn cũng không tin Trình Phi sẽ làm chuyện này, vậy nên mới thấy xoắn xuýt trong lòng.
"Bởi lúc trước thấy anh quá bận rộn, em vẫn không có thời gian nói cho anh biết. Sau lại em cũng quên mất, bởi vậy nên..." Giọng nói của Trình Phi càng ngày càng nhỏ, không có một chút sức thuyết phục nào hết.
"Vậy vì sao bây giờ video lại bị đăng tải lên?" Liên hệ với chuyện lúc trước, Trình Chinh vẫn cảm giác có chỗ không đúng. Hắn rất sợ em trai mình bị người khác dạy hư, "Anh nhớ rõ lúc anh đi thăm đoàn phim, quan hệ của hai người cũng không tệ lắm. Tại sao bây giờ lại thành ra như vậy?"
"Em..." Trình Phi vừa thấy Trình Chinh nghiêm túc như vậy, cả người đều ngẩn ra. Cậu không biết phải trả lời thế nào, chỉ đành cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi giày.
"Tiểu Phi, không phải anh muốn trách em. Anh chỉ muốn biết vì sao em lại làm như vậy. Anh tin rằng em sẽ không vô duyên vô cớ làm thế. Em có thể nói cho anh biết nguyên nhân được không?" Trình Chinh thấy dáng vẻ sợ hãi của Trình Phi, bèn đổi sang cách dỗ dành.
"Em... Video đó thật sự không phải do em phát tán. Hơn nữa video cũng là thật." Sự đề phòng trong lòng Trình Phi sụp đổ ngay lập tức. Cậu ấp úng mở miệng, "Lúc em mới vào đoàn phim, quả thực em từng có định ra tay với Hạ Thư..."
Trình Phi liếc mắt một cái, thấy Trình Chinh không có phản ứng mới tiếp tục nói, "Thế nhưng em khiêu khích anh ta trước. Video trên mạng cắt mất đoạn đó..."
"Chuyện hai người tranh cãi, vì sao anh hoàn toàn không được biết?" Trình Chinh rất thắc mắc. Hắn từng tới thăm đoàn phim, sao không nghe tới ai nhắc tới chuyện này?
"Em lo anh sẽ mắng em, nên em không nói cho anh biết. Còn về phần Hạ Thư, em cũng không rõ." Nếu như Lý Minh Vũ không đăng video đấy lên mạng, Trình Phi cũng quên luôn chuyện này.
"Bỏ đi. Nếu như chuyện không phải là như vậy, sao em không đứng ra nói rõ ràng?" Trong mắt Trình Chinh, em trai mình không phải người như vậy. Thời gian gần đây hắn bận quá, vậy nên có phải đã ít làm bạn với em trai không?
"Hiện tại việc này đang rất nổi. Nếu như em làm sáng tỏ, ngược lại có thể sẽ thành đổ thêm dầu vào lửa. Không bằng chờ việc này lắng xuống rồi em mới lên tiếng sau." Trình Phi lắp ba lắp bắp nhắc lại những lời mà Lý Minh Vũ từng nói.
"Em nói cũng có lý, nhưng..." Tuy rằng lời của Trình Phi nói rất hợp lý. Nhưng chính vì nó quá hợp lý nên khiến Trình Chinh cảm thấy có gì đó kì quặc.
"Anh, có phải trong lòng anh, Hạ Thư mới là người quan trọng nhất không?" Trình Chinh còn chưa nghĩ ra vì sao, Trình Phi đã cất tiếng. Cậu còn nhìn chằm chằm Trình Chinh bằng ánh mắt tội nghiệp, tới mức khiến hắn đau lòng muốn chết.
"Sao em lại hỏi như vậy?" Dù có hơi chột dạ, nhưng Trình Chinh vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
"Vừa có chuyện xảy ra, anh đã chạy tới chất vấn em. Sao anh không đi hỏi Hạ Thư ấy?" Tuy rằng Trình Phi cũng cảm thấy hơi chột dạ vì đã nói dối Trình Chinh, nhưng cậu lại thấy đau lòng hơn. Vì sao cậu với Hạ Thư cùng sai, mà anh Hai chỉ tới chất vấn mình cậu.
"Ừm..." Bình thường Trình Chinh là sếp tổng uy phong, thế mà bây giờ lại bị câu hỏi của em trai làm cho cứng họng. Mất một lúc hắn mới trả lời được, "Chúng ta là anh em, có quan hệ thân thiết hơn bất kì ai. Có những điều anh có thể hỏi em, nhưng lại không thể hỏi thẳng người khác. Bởi vì người ngoài khác với người thân, em hiểu không?"
"Tuy rằng em không hiểu cho lắm, nhưng biết anh Hai vẫn yêu em là được rồi. Anh mãi mãi là anh trai của em." Tuy rằng Trình Phi không hiểu hết được lời của anh mình, nhưng cậu biết bọn họ là anh em, không ai có thể thay đổi được điều này, thế là tốt rồi.
"Đúng vậy. Em hãy nhớ, dù có chuyện gì xảy ra, em vẫn là em trai anh." Trình Chinh dịu dàng xoa đầu Trình Phi, "Tiểu Phi à, giới giải trí hỗn loạn lắm! Anh chỉ mong em được vui vẻ."
"Em biết. Nhưng đóng phim khiến em rất vui. Hơn nữa em tin tưởng những người mình quen biết. Anh đừng lo lắng cho em, có được không?" Trình Phi có chút ghét bỏ, lùi ra sau né tránh, "Anh, em sẽ dần dần trưởng thành, anh phải tin em!"
"Anh tin em." Trình Chinh duỗi tay theo, vò rối tóc của Trình Phi, "Tiểu Phi, còn có một chuyện nữa anh muốn nói với em. Anh mong rằng em không giữ thái độ thù địch với Hạ Thư nữa. Tuy rằng hồi trước giữa bọn anh đã có nhiều chuyện không vui xảy ra, nhưng đó là chuyện đã qua rồi, em hiểu không?"
"Đều đã qua sao?" Đây là lần đầu tiên Trình Phi nghe Trình Chinh nói như vậy, trong lòng cậu ít nhiều thấy nghi hoặc, "Thế nhưng lúc trước, không phải anh ta còn khiến anh với anh Tống Dương cãi nhau sao? Anh Tống Dương còn bỏ ra nước ngoài cơ mà, anh ấy đã quay lại chưa?"
"Ai nói em biết những điều này?" Trình Chinh kinh ngạc, không ngờ rằng Trình Phi lại biết. Tuy rằng trong lòng hắn đang nổi sóng, nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh, "Tống Dương chỉ đi công tác thôi, đợi xong việc là cậu ấy sẽ trở lại. Em đừng nghĩ lung tung được không?"
"Hình như anh Minh Vũ có hiểu lầm với Hạ Thư. Có điều, ngẫm lại thì trước kia Hạ Thư khiến anh Hai đau lòng như vậy, em vẫn thấy không yên tâm về anh ta lắm." Nghe Trình Phi lẩm bẩm, Trình Chinh càng tức giận hơn.
"Anh Minh Vũ?" Trình Chinh nghe tới một cái tên quen thuộc, nhướng mày hỏi lại, "Minh Vũ em nói là Lý Minh Vũ, đại minh tinh họ Lý phải không?"
"Phải đó, anh cũng biết anh ấy sao?" Trình Phi thấy anh Hai mình cũng biết anh Minh Vũ, suýt nhảy cẫng lên vì vui mừng. Hồi trước anh Minh Vũ còn buồn rầu nói rằng, anh Hai không biết tới anh ấy, "Em còn tưởng rằng anh không biết cơ. Anh Minh Vũ tốt với em lắm. Anh ấy là người bạn đầu tiên của em trong giới giải trí đấy."
"Tiểu Phi, có nhiều chuyện anh nói với em chưa chắc em đã hiểu được. Thế nhưng anh mong rằng, em có thể cách xa Lý Minh Vũ ra, được chứ?" Trình Chinh dường như hiểu ra cái gì, rất nhiều chuyện bỗng nhiên đều có lời giải thích. Vẻ mặt của hắn trở nên nghiêm túc.
"Tại sao ạ? Anh Minh Vũ là người bạn đầu tiên của em, vì sao anh không cho em chơi cùng anh ấy? Có phải anh Minh Vũ làm chuyện gì khiến anh không vui không?" Trình Phi vừa nghe Trình Chinh nói thế, lập tức cuống lên.
"Cậu ta không làm gì khiến anh không vui, mà là làm những chuyện không nên làm. Anh không muốn em bị cậu ta lợi dụng." Lần đầu tiên Trình Chinh bị Trình Phi trừng mắt, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được rõ ràng thời kỳ nổi loạn của em trai mình.
"Anh Minh Vũ không lợi dụng em. Anh ấy vẫn luôn giúp đỡ em, dạy em cách đóng phim, dạy em cách làm anh Hai vui vẻ. Anh ấy là bạn của em!" Trình Phi hét lên, rồi kéo cửa xe chạy ra ngoài.
Trình Chinh nhìn theo bóng lưng của em trai, thở dài bất đắc dĩ. Cuối cùng hắn đành quyết định, trước mắt cứ nói chuyện với Lâm Nhược đã.
Không biết lúc trước hắn để cho Trình Phi gia nhập giới giải trí có phải là một quyết định đúng đắn hay không?