Ăn cơm tối xong , Phó Hàn Tranh nhận một cuộc điện thoại rồi trở về phòng làm việc , bận bịu không đi ra .
Vy Vy chuẩn bị hộp cơm dưỡng dạ dày ngày hôm sau cho anh xong , trở về phòng đọc sách một lát rồi nghỉ ngơi .
Sáng sớm , bốn người đều hiếm khi dậy sớm . Cùng nhau ăn sáng , chuẩn bị ai đi làm thì đi làm , ai đến trường thì đến trường .
Cố Vy Vy phải đi xe bus tới trường cho nên cô không tới ga ra với bọn họ , mà xuyên qua vườn hoa của khu nhà đi tới trạm xe bus .
Vừa đi ra khỏi chung cư liền bị một mảnh vườn hoa tử đằng làm cho sợ hết hồn .
Buổi chiều ngày hôm qua tan học về , vườn hoa còn chưa phải là cái dạng này mà .
Đây rốt cuộc là cô chưa tỉnh ngủ nên nằm mơ , hay là . . . Cô đứng trước giàn hoa tử đằng , quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang mỉm cười ưu nhã sau lưng .
“ Cái này . . . ”
“ Thích không ? ”
Phó Hàn Tranh đến gần , Cười khẽ hỏi .
Phó Thời Khâm và Phó Thời Dịch cũng chuẩn bị đi , nhìn thấy anh trai nhà mình .
không lên xe mà đi theo Vy Vy thì cũng tò mò theo sau .
Nhìn thấy vườn hoa trong một đêm đã thay đổi , hai người đưa mắt nhìn nhau , đau lòng cho đối phương một giây .
Đây không phải là một vườn hoa , đối với bọn họ mà nói , đây căn bản là một chậu thức ăn cho chó cực lớn cực sang trọng .
“ Bảo sao tối hôm qua anh ấy lại ném một động việc cho anh , hại anh bận việc suốt đêm , bản thân thì ở trong phòng làm việc chỉ huy người ta làm gì đó . . . ”
Phó Thời Khâm tức giận muốn khóc .
Vì anh bận chỉ huy người ta cải tạo một vườn hoa vớ vẩn mà hại anh ta tăng ca suốt đêm , bây giờ , anh còn khoe ân ái trước mặt anh ta .
Phó Thời Dịch nghiêng đầu liếc mắt nhìn khuôn mặt đau khổ của anh ta , vui sướng khi người gặp họa khẽ hát , “ La la la , thức ăn cho chó lạnh lẽo chụp lên mặt , nước mắt ấm áp trộn cùng một chỗ với thức ăn cho chó . . . ”
Xem ra , thiên phú tán gái của anh cả lạnh | lùng nghiêm túc nhà bọn họ đã bị kích hoạt rồi .
Vy Vy nhìn vườn hoa tử đằng trước mắt , biểu tình muốn bao nhiêu phức tạp liền có bấy nhiêu phức tạp .
Cô nói thích hoa tử đằng là bởi vì không muốn anh mua hoa về nữa chứ không phải bảo anh quay ra làm vườn hoa biến thành một vườn tử đằng như thế này .
“ Một buổi tối làm thành như vậy , anh không sợ quấy nhiễu đến người dân à ? ”
“ Yên tâm đi , tòa nhà này chỉ có chúng ta . ”
Phó Thời Dịch lập tức giải thích thay cho anh trai nhà mình .
Nơi bọn họ ở , làm sao để người khác ở được .
Phó Hàn Tranh cố chấp hỏi lại một lần , “ Thích không ? ”
Vy Vy ngẩng đầu nhìn giàn hoa tử đằng màu tím nhạt , nói , “ . . . Thích . ”
Anh đều làm thành như vậy , cô dám nói không thích sao ?
Phó Hàn Tranh vươn tay ngắt một chuỗi hoa đặt lên tay cô , “ Em thích thì tốt rồi . ”
Phó Thời Dịch thấy thế , ồn ào nói , “ Thích thì hôn một cái đi . ”
Vy Vy lúng túng đến đỏ mặt , “ Cái đó . . . Bị muộn rồi , mấy người cũng đi nhanh đi . ”
Phó Hàn Tranh có chút mất mát thở dài , giống như bị cái gì làm tổn thương vậy , “ Bạn trai em bận bịu một buổi tối chuẩn bị quà cho em , em xác định không muốn cho tôi một nụ hôn làm phần thưởng sao ? ”
Phó Thời Khâm đứng bên khinh bỉ nhìn lên trời , đúng là anh bận bịu cả đêm chuẩn bị kế hoạch tán gái , còn người em này phải bỏ cả đêm thay anh xử lý công việc . Anh có từng suy nghĩ đến cảm thụ của người em ruột này bao giờ chưa ?
Vy Vy nhìn người đàn ông hơi cúi đầu đòi khen thưởng , hai má thoáng cái nóng lên .
Nhưng mà , nhìn xung quanh một chút , thấy hai anh em Phó Thời Khâm cứ nhìn chằm chằm vào bên này , thì càng không thể hôn nổi .
Phó Hàn Tranh nhàn nhạt liếc mắt qua , Phó Thời Dịch rất biết điều xoay người đi , còn mạnh mẽ kéo Phó Thời Khâm không hiểu chuyện xoay đi .
“ Chúng tôi không nhìn thấy , các người mau hôn đi , nếu không hôn sẽ bị muộn đấy . ”