Không hề bất ngờ , cả buổi chiều , phòng họp đều bị mây đen bao phủ .
Thần kinh mỗi vị quản lý cấp cao dự họp đều căng thẳng , không dám thở mạnh lấy một tiếng .
Vị Tổng giám đốc hiền lành dễ tính buổi sáng nay đã biến mất , thay vào đó là người cuồng công việc lạnh lùng nghiêm khắc , ngược bọn họ đến thương tích đầy mình .
Vì thế , một đám đều hận Mạnh Như Nhã đã phá hỏng toàn bộ tâm trạng tốt đẹp của tổng giám đốc .
Mãi cho đến bảy giờ tối , điện thoại Phó Hàn Tranh lại vang lên . Anh nói hết câu rồi dừng lại , cầm điện thoại lên nhìn .
[ Buổi tối anh đi xã giao hay là về nhà ăn cơm tối ? ]
Anh nhanh chóng nhắn lại một tin : [ Về nhà . ]
Một phút sau , đối phương lại nhắn tới một tin : [ Đêm nay ăn mì đi , mì sợi tốt cho da dày . ]
Đôi môi mỏng của Phó Hàn Tranh lộ ra ý Cười ôn nhu .
[ Được , em quyết định . ]
Đám quản lý cấp cao thấy anh mỉm cười , bỗng nhiên cảm thấy phật quang chiếu rọi , cảm động đến sắp rớt nước mắt .
Phó Thời Khâm xoay mặt xem thường , âm thầm phỉ nhổ : Đàn ông yêu đương , biến sắc mặt cực kỳ nhanh .
Cuộc họp tiếp tục đến tám giờ , Phó Hàn Tranh tuyên bố tan họp , phá lệ không yêu cầu bọn họ tăng ca sửa chữa kế hoạch
Từ Khiêm kiểm tra lịch trình một lần , nhắc nhở , “ Ông chủ , nửa giờ sau còn có một bữa tiệc với tập đoàn SV . . . ”
Phó Hàn Tranh liếc mắt nhìn Phó Thời Khâm , “ Để nó đi . ”
Anh đã đồng ý với cô sẽ về nhà ăn cơm , hơn nữa cũng đã đồng ý gần đây không uống rượu , vậy nên anh không thể tham gia tiệc xã giao rồi .
Phó Thời Khâm cùng Từ Khiêm đi dự tiệc tối thay anh , anh thì tan làm trước .
Phó Thời Dịch thấy anh trai nhà mình cầm một bó hoa hồng đi vào thang máy , khóe miệng không nhịn được giật giật .
Rốt cuộc anh ta trở về làm trợ công cho anh hay là trở về ăn thức ăn cho chó vậy ?
Phó Hàn Tranh vào cửa , đi tới phòng khách mới nhìn thấy cô gái đang ngồi trên sô pha đọc sách ôn tập . Lặng lẽ đến gần , đưa hoa tới trước mặt .
“ Cảm ơn bữa trưa hôm nay của em . ”
Vy Vy ngẩn người , nhận lấy bó hoa nói , “ Cảm ơn anh , nhưng mà về sau không cần mua đâu , tôi cũng không thích hoa hồng lắm . ”
Mỗi ngày cô đều đau đầu suy nghĩ phải nói chia tay với anh thế nào , anh lại làm như bọn họ đang thực sự yêu nhau .
Phó Hàn Tranh nhíu mày , anh nhớ rõ trước kia cô thích hoa hồng , “ Vậy em thích gì ?”
Vy Vy nghĩ một lúc rồi nói , “ Hoa tử đằng , loại hoa trồng thành vườn ấy . ”
Hoa này không bán , chắc anh không thể mua về được .
Nói xong , cô đi tìm bình cắm hoa vào , mang vào phòng khách để trang trí .
“ Ồ , hoa tử đằng , ngôn ngữ hoa là tình yêu bất diệt , bất chấp thời gian , yêu em là thời khắc hạnh phúc nhất của anh . . . ”
Phó Thời Dịch lên mạng tra hình hoa tử đằng , đưa cho anh trai mình , “ Nhưng mà , cửa hàng hoa cũng không bán loại hoa này . ”
Phó Hàn Tranh như có chút đăm chiêu , trầm mặc một lúc , di động vang lên , liền trực tiếp đi vào phòng làm việc nghe máy .
Chờ anh nghe điện thoại xong , Vy Vy đã nấu mì xong , bê tới phòng ăn .
Bởi vì buổi chiều người giúp việc đã giúp nấu nước dùng sẵn rồi , cô chỉ cần bỏ mì vào , mấy phút liền xong chuyện .
Phó Thời Dịch múc thêm một thìa lớn hạt tiêu vào bát của mình , vừa ăn vừa nói , “ Cơ thể của anh tôi , cô nên dưỡng cho tốt vào , năm trước Hà Trì kiểm tra xong đều nói dạ dày anh ấy không tốt , gan không tốt , thận không tốt , . . . ”
Còn chưa dứt lời anh ta đã bị Phó Hàn Tranh liếc cho một cái , lập tức sửa miệng .
“ Không phải , thận vẫn tốt , dù sao thì những cái khác không tốt lắm . ”
Được rồi , đàn ông mà , không thể nói thận không tốt được .
Vy Vy nghi ngờ đánh giá Phó Hàn Tranh , người đang im lặng không lên tiếng , anh yếu vậy sao ?
Kể từ ngày hôm đó , rất nhiều ngày sau , Boss Phó đều được ăn hộp cơm tình yêu như mong ước .