Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 88: Hóa trang lên sàn.

Ăn bữa trưa xong, cả đoàn người cùng nhau tiến về studio.
Suốt cả quãng đường, Địch Lệ Nhiệt Ba trừng mắt nhìn xem Thẩm Ngôn, hiện tại miệng nàng vẫn còn ê ẩm, xém chút không khép lại được.
- Anh còn vô pháp vô thiên như thế nữa, lần sau em cắn đứt!


Thẩm Ngôn đi bên cạnh nghe Địch Lệ Nhiệt Ba nhỏ giọng dọa nạt bỗng thấy phía dưới cậu bé lạnh sưu sưu, hắn gật đầu lia lịa giơ tay tỏ vẻ thề thốt lần sau không tái phạm nữa.
Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn bộ mặt khôi hài của hắn nhịn không nổi nép vào vai hắn bật cười khúc khích.


- Nam mô! Nam mô! A men! Cầu Chúa đại đế Quan thế âm như lai Phật Tổ phò hộ tên trời đánh thánh đâm Thẩm Ngôn không tìm con gậy sự, con cúng ngài nãi chuối xanh! Nam mô! Nam mô! Cứu khổ cứu nạn…


Giờ khắc này đi ở cuối đoàn Dương Lập Hoa đi ở cuối đoàn lầm rầm đọc kinh cầu mong tên Thẩm Ngôn này không tìm đến mình. Mọi người xung quanh nhìn hắn như thằng đần.


Dương Lập Hoa lúc này mặt mũi chổ tím chỗ xanh, tay chân bầm dập. Tối qua không hiểu sao bị đám xã hội đen Cuồng Tử đánh, hắn trong miệng đám này biết được hai nữ Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba được một hắc y nhân thực lực cường đại cứu ra.


Hôm nay hắn đã len lén quan sát phản ứng hai nàng nãy giờ, thấy hai người hoàn toàn làm như không có việc gì xảy ra, không có tìm hắn tính sổ, hắn cũng thở dài một hơi.


Nhưng có một điều làm hắn khó hiểu là hắc y nhân lợi hại đó là ai, có quan hệ với Thẩm Ngôn như thế nào, liên tưởng đến cái chết của Lý Thanh Phong mà Dương Lập Hoa sợ xoắn dái.


Không biết tất cả có liên quan gì với tên Thẩm Ngôn này không, hay tất cả chỉ là trùng hợp. Cái gì không biết mới là thứ làm con người ta sợ nhất.


Lỗ tai Thẩm Ngôn thính cỡ nào, đã nghe thấy Dương Lập Hoa phía sau bắt đầu đọc tới kinh Chú Đại Bi rồi, hắn thầm bật cười, đợi mất bò mới lo làm chuồng, xin lỗi ông Trời cũng không cứu được ngươi.


Thẩm Ngôn lần này không quen đường đi đến chỗ lều vải như mọi lần nữa, mà là trực tiếp đi theo Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba tới phòng hóa trang.
Tối hôm qua Dương Mật đã cùng đạo diễn trao đổi xong, chiều hôm nay liền có thể bắt đầu ghi hình phần diễn của Thẩm Ngôn.


- Lúc quay phim anh không nên nhìn ống kính, cũng không cần quá khẩn trương, anh cố gắng phớt lờ ống kính đi, xem nó và mọi người xung quanh như không tồn tại. Anh càng khẩn trương thì hiệu quả càng không tốt, rất dễ mắc sai lầm. Đến ảnh đế như Bác ca cũng có lúc mắc sai lầm, vì vậy anh đừng sợ hãi, cứ từ từ diễn sẽ tốt thôi.


Dương Mật gác hai chân lên nhau, ngồi cạnh bên người Thẩm Ngôn, hai mắt nhắm chặt để thợ trang điểm hóa trang và làm tóc lại cho mình, miệng thì không ngừng động viên hắn, tâm nàng lúc này còn rối hơn Thẩm Ngôn.


Cứ việc chiều hôm qua Thẩm Ngôn đã nhấn mạnh mình là thiên tài thì Dương Mật vẫn chẳng đặt chuyện này trong lòng cho lắm, chính vì vậy mà hiện giờ nàng mới liên tục dùng kinh nghiệm của bản thân trấn an Thẩm Ngôn.


Bởi vì quả thật nàng hoàn toàn không hề tin tưởng việc Thẩm Ngôn có thể diễn xuất tốt. Hắn có thể thật sự là thiên tài trong phương diện âm nhạc, lĩnh vực nấu nướng hoặc thậm chí là mảng Trung y. Nhưng đóng phim lại là việc hoàn toàn khác.


Muốn diễn xuất tốt trước ống kính thì người diễn viên rất cần có kinh nghiệm, anh ta cần phải tự mình trải nghiệm qua nhiều vai diễn, nhiều góc độ máy quay khác nhau. Cho dù đầy miệng nói ra lắm kiến thức chuyên ngành tốt đến đâu thì cũng không bằng đi đến trước ống kính diễn thử một lần.


Đây chính là lý do vì sao rất nhiều minh tinh tài hoa đều có xuất thân từ cuộc sống nhiều phức tạp, va chạm.
Bởi vì sự khắc nghiệt trong cuộc sống và ngay tại phim trường thường sẽ giúp diễn viên mau chóng tiến bộ hơn nhiều so với trên lớp học lý thuyết.


Mà Thẩm Ngôn chưa từng đóng qua một bộ phim nào, thậm chí còn chưa hề có cơ hội đứng trước ống kính máy quay, coi như hắn có là thiên tài thì cũng không có khả năng vừa bắt đầu liền biểu hiện tốt được. Đó là lý do vì sao Dương Mật lo lắng như thế.


- Lần đầu em đóng phim, trọn vẹn đóng lại phải đến mười mấy lần đạo diễn mới tạm thông qua, cũng bởi vì em quá khẩn trương, sợ chính mình biểu hiện không tốt. Nhưng về sau em liền buông bỏ mặc kệ, bất kể là qua hay không qua, dù sao cũng đều như thế, cứ tự mình đi theo tiết tấu của bản thân, kết quả là may mắn số lần quay lại giảm hẳn, đôi khi còn có cảnh chỉ một lần là được cho qua luôn.


Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi xuống bên trái Thẩm Ngôn, cũng nhắm chặt mờ chờ thợ trang điểm tới chỉnh trang lại cho mình, miệng không ngừng liếng thoắng.
Nghe Dương Mật động viên hắn, nàng liền ngứa miệng không nhịn được chen vào mấy câu an ủi.


Thẩm Ngôn tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần, không giải thích gì với hai cô gái, cũng không có đáp lại lời bọn họ.
Hắn thật sự không biết nên nói như thế nào, nếu là ăn ngay nói thật, bảo “thứ diễn xuất nát như các em thì có tư cách gì tới chỉ bảo anh?”


Khẳng định hôm sau hắn sẽ không thể bò lên người hai nàng. Thôi thì mặc kệ, dứt khoát không thèm giải thích, các nàng thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đó đi.


Đối với diễn viên cấp tông sư như hắn mà nói, dù hắn muốn khẩn trương thì cũng không khẩn trương nổi, cố hết cỡ cũng chỉ có chút ít cảm giác hưng phấn mà thôi.
Chính là cảm giác sắp được đứng trước ống kính để phô bày ra kỹ năng cao siêu của mình.


Chỉ là Thẩm Ngôn không biết, bộ dạng nhắm mắt im lìm này của hắn rơi vào trong mắt Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba liền khiến hai nàng tin chắc suy đoán của mình là chuẩn rồi.
Ngươi xem, hắn khẩn trương tới nỗi không dám nói gì luôn kìa.


Hai cô gái cũng ở trong lòng âm thầm dự định, một hồi Thẩm Ngôn quay phim, các nàng liền đi theo cạnh bên, nếu Thẩm Ngôn có cái gì không minh bạch, bọn họ sẽ hỗ trợ giảng giải cho hắn một phen. Còn nếu đạo diễn mà không kiên nhẫn, dám mắng chửi người của bọn họ, vậy thì. . . Vậy thì nhất định phải làm việc lại với ông ta một chút.


Bộ diễn viên nào lần đầu đóng phim cũng đều ‘một phát thông qua’ hết chắc?
Lúc ông vừa chính thức cầm máy lên làm đạo diễn, bộ ông chưa từng mắc phải sai lầm nào chắc?
Công ty này là của tôi, tôi có quyền…
...
Hơn hai giờ chiều, Thẩm Ngôn đã hoàn thành việc hóa trang.


Thợ make up tấm tắc khen da dẻ hắn rất đẹp, không cần làm gì nhiều, chỉ dặm một ít phấn lót, chỉnh sửa lại đường lông mày cho mảnh hơn chút, những cái khác đều không cần đụng tới. Sở dĩ nãy giờ cần dùng thời gian lâu như vậy hoàn toàn là do mang khăn trùm đầu cho Thẩm Ngôn mà thôi.


Hắn mang khăn trùm đầu để phủ ngoài mái tóc dài đến eo, mái tóc giả đó cũng không cần làm gì cầu kỳ, chải gọn lại rồi dùng một ít keo để vào nếp, sau đấy cứ tùy ý buông xõa, thể hiện ra nét phóng khoáng ngông nghênh của "Kỳ vương" đời trước.


Hóa trang xong, Thẩm Ngôn liền đi theo nhân viên công tác của tổ phục trang vào phòng thay đồ. Cậu chàng thanh niên kia mau lẹ thay đổi một bộ trang phục cổ trang giúp hắn.
Đó là một bộ trường bào thuần màu trắng, ngay cả phục sức trang trí cũng là màu trắng, đôi giày vải đế cao cũng là màu trắng nốt.


Tóc dài như thác nước, y phục trắng hơn cả tuyết.
Lúc Thẩm Ngôn từ bên trong phòng thay đồ bước ra, đám người trong studio lập tức đều bị hút mắt dõi theo bóng dáng hắn.
Tròng mắt lòi ra, cằm rớt xuống đầy đất
…………………