Đoàn làm phim an bài cho Thẩm Ngôn một nhân vật phụ khá ít đất diễn, đạo diễn sẽ dồn sức cho hắn đóng hết tất cả các phân cảnh có sự tham gia của nhân vật hắn trong chiều nay và ngày mai, đây là dự trù hắn sẽ đóng hỏng cảnh phim gây mất thời gian cho đoàn.
Có thể nói là chỉ hơn được mỗi diễn viên quần chúng một chút.
Đây là bên phía giám đốc sản xuất Chấn Phong gây áp lực, tên này vốn quen thân với Dương Lập Hoa, hắn nói rằng Thẩm Ngôn là lần đầu đóng phim, nếu đưa vai diễn quá lớn cho Thẩm Ngôn thì tủi ro sẽ rất cao.
Phía Dương Mật thì muốn bảo trụ vai diễn mà Dương Lập Hoa để lại cho Thẩm Ngôn nhưng nàng cuối cùng là bên đuối lý, Chấn Phong nói hoàn toàn là sự thật, hơn nữa Dương Mật không muốn chồng mình mất mặt trước mọi người nên cũng cắn răng giao một vai phụ không mấy quan trọng cho Thẩm Ngôn.
(chương trước từng đề cập vai nam chính Lý Thanh Phong bị Thẩm Ngôn chơi chết, Dương Lập Hoa lên thay thế vai của Lý Thanh Phong nên bỏ lại một vai nam phụ, Dương Mật muốn cho Thẩm Ngôn vào vị trí này nhưng đã bị ngăn cản – Tác)
Trên thực tế, vì an bài cho hắn nhân vật đó mà bên đoàn làm phim, đạo diễn cùng biên kịch đều tương đối nhọc lòng, âu cũng là vì mặt mũi của Dương Mật.
Nữ nhân vật chính kiêm người chế tác và người đầu tư đã mở miệng nói chuyện, đạo diễn làm sao có thể không coi trọng?
Chớ nhìn ông ta là đạo diễn, nhưng trên thực tế, tại đoàn làm phim « Lạc Nhạn Trường Phi » này, Dương Mật mới là người có tiếng nói nhất, lời của nàng lắm lúc còn có sức ảnh hưởng hơn so với đạo diễn.
Cuối cùng đạo diễn và biên kịch đành thương lượng, lấy ra vài nhân vật mà bọn họ cho rằng không tệ đưa qua Dương Mật chọn lựa.
Mấy cái vai diễn mà đạo diễn đưa có phần diễn không ít, mấy tập trước cũng đã từng xuất hiện, bất quá đều là vai diễn thật nhỏ mà thôi, chính là những kẻ bị khuất sau lưng diễn viên chính, góc quay không rõ trực diện mặt, hoặc là những vai làm nền bối cảnh cho diễn viên chính, từ đầu tới cuối chỉ thốt lên được vài câu thoại.
Mà so sánh với những diễn viên quần chúng bên dưới thì ít ra có một nhân vật trong số này tương đối sáng chói một chút, hơn nữa còn có tên tuổi đàng hoàng chứ không phải là những danh từ chung chung như ‘Lý thái giám, Lâm thị vệ, Ngô tổng quản…”
Tính danh: Đông Phương Chiêu Ngọc
Bối cảnh nhân vật: Kỳ vương Đông Phương Chiêu Ngọc, là mỹ nam tử được người người thừa nhận trên giang hồ, kỳ nghệ cực kỳ cao siêu, chưa từng bại trận lần nào. Đông Phương Chiêu Ngọc sau khi chết, lưu lại « chiêu ngọc kỳ phổ », bị nam nhân vật chính đoạt được.
Lời kịch của nhân vật: . . .
Nhân vật Đông Phương Chiêu Ngọc ấy là boss giấu mặt trong bộ phim này, đồng dạng như Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại trong « Thần Điêu hiệp lữ », đều là những nhân vật thần long kiến thủ bất kiến vĩ, người đời chỉ từng nghe tên chứ chưa một lần may mắn được thấy mặt.
Vai trò của hắn chính là lưu lại một bản kỳ phổ, sau đó bị nam nhân vật chính đoạt được, trở thành cơ duyên của y. Nam nhân vật chính sau đó dựa vào kỳ nghệ cao siêu mà đánh bại vô số đối thủ, quan trọng hơn nữa là nữ chính cũng là bởi vì một thân kỳ nghệ tài hoa của y nên mới sinh lòng ái mộ.
Không sai, yếu tố chính của bộ phim truyền hình dài tập « Lạc Nhạn Trường Phi » ấy, võ công không phải là dòng chính, kỳ đạo mới là thứ được đề cao.
Kỳ thật vai diễn Đông Phương Chiêu Ngọc này đã sớm quay xong, ngay từ trong tập một hắn đã xuất hiện.
Nhưng bây giờ đã hoàn toàn thay đổi.
Nam nhân vật nam chính và nữ chính bị kẻ địch đuổi giết rơi vào một thạch động, bất ngờ lại là nơi ẩn cư của Đông Phương Chiêu Ngọc, hắn đã ra tay cứu hai người.
Vì thấy hai người hữu duyên nên được Đông Phương Chiêu Ngọc trao cho một quyển kỳ phổ.
Đó là những điều được chỉnh lại, xây dựng cho Đông Phương Chiêu Ngọc một đoạn diễn hợp lý với mạch phim.
Thẩm Ngôn đọc kịch bản mà hết nói nổi, có gì đổi mới không a, vẫn là cái sáo lộ rắm thúi té núi lượm được bí kiếp nhan nhản thấy trong các bộ phim cổ trang.
- Cảm thấy thế nào? Em chọn lấy nửa ngày, cuối cùng vẫn cảm thấy nhân vật này là tốt nhất, mặc dù phần diễn khá ít, nhưng tối thiểu là thiết lập nhân vật vẫn tương đối quan trọng, những vai còn lại đều là diễn viên quần chúng.
Dương Mật đè khuỷu tay lên vai Thẩm Ngôn, có chút thấp thỏm nhỏ giọng nói.
Thẩm Ngôn cười trừ đáp:
- Anh cảm thấy rất tốt, nhân vật nhỏ không quan trọng, dù sao anh cũng chỉ muốn diễn thử cho đỡ nghiện mà thôi, vả lại anh cũng cho rằng nhân vật này không tệ.
Dương Mật nghe vậy liền lộ ra khuôn mặt tươi cười, trong lòng không tự chủ được nới lỏng khẩu khí, nãy giờ nàng vẫn dè dặt lo âu, nàng thật sự lo rằng Thẩm Ngôn sẽ không hài lòng với nhân vật mà nàng lựa.
- Anh thích là được rồi.
- Khi nào thì bắt đầu quay?
Thẩm Ngôn hỏi.
Dương Mật dịu dàng mỉm cười:
- Đầu giờ chiều bấm máy!
Thẩm Ngôn gật đầu:
- Được!
Bầu không khí lâm vào yên tĩnh, Dương Mật ôm lấy cổ Thẩm Ngôn lo lắng hỏi:
- Chồng, anh không cần chuẩn bị gì à?
Thẩm Ngôn quay đầu nhìn Dương Mật, hàng lông mày khẽ nhíu:
- Tại sao anh cứ có cảm giác em đang khinh thường anh ấy nhỉ? Một đoạn kịch ngắn mà thôi, em cảm thấy anh diễn không nổi sao?
- Đâu có! Đâu có! Anh này…cái tôi lớn quá nha, em xin lỗi được chưa ~
Giọng nói Dương Mật ngọt ngào như rót mật vào tai Thẩm Ngôn, nàng nhích đến thân thể ép hai bán cầu sung mãn vào lưng hắn, thân thể uốn éo nhõng nhẽo.
- Lão công nhà chúng ta đương nhiên là thiên tài, một cảnh phim mà thôi, đây còn không phải là việc dễ như trở bàn tay à, vậy quyết định vậy nhé, để em đi nói với đạo diễn một tiếng.
Dương Mật nói xong liền đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Quay phim cũng không phải nói quay liền quay, mặc dù nhân vật của Thẩm Ngôn có phần diễn rất ít, nhưng trang phục, cảnh dựng, đạo cụ… cần phải chuẩn bị lại không ít chút nào.
Bởi vì nam nhân vật chính là từ trong sơn động phát hiện ra di tích của kỳ vương, cho nên các chuyên viên thiết kế bối cảnh, chuyên viên trang trí và tổ đạo cụ đều cần nhanh chóng bố trí hiện trường để thực hiện cảnh quay này.
Mà Thẩm Ngôn được ưu ái như thế cũng là nhờ có Dương Mật giúp hắn nói chuyện, nếu là một diễn viên phổ thông khác, làm sao lại có nổi đặc quyền ngươi quyết định thời điểm quay khi nào thì liền quay khi ấy, kia phải đợi đạo diễn định đoạt.
Việc một người chỉ có cảnh quay chưa đầy 30 giây nhưng lại phải mòn mỏi ngồi chờ ở trường quay dăm ba ngày cho tới khi đạo diễn kêu vào là chuyện bình thường như cơm bữa.
Dương Mật đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Thẩm Ngôn cùng Địch Lệ Nhiệt Ba.
Địch Lệ Nhiệt Ba nửa ngồi nửa dựa vào Thẩm Ngôn, nàng cúi đầu, dùng đầu ngón tay được sơn tỉ mỉ màu xanh nhạt không ngừng đâm đâm chọt chọt lên cánh tay hắn.
- Cục cưng…sao thế ai ăn hϊế͙p͙ em à!
Thẩm Ngôn cưng chiều kéo nàng ôm vào lòng, hôn lên má nàng một cái rồi hỏi.
Địch Lệ Nhiệt Ba giở vờ khó chịu, nũng nịu trong lòng hắn bảo:
- Có gì đâu! Anh suốt ngày chỉ để ý đến Dương Mật, không để ý đến em gì hết!
Thẩm Ngôn đen mặt, xem ra bình dấm lại đổ a…
Suy cho cùng Địch Lệ Nhiệt Ba chỉ mới 18, thời thiếu nữ tình cảm có chút bồng bột là điều bình thường, không thể nào trầm ổn như tuổi 28 của Dương Mật được, biện pháp tốt nhất là dỗ ngọt nàng, dịch chuyển sự chú ý của Nhiệt Ba là ok.
- Em biết không em là người con gái mà anh yêu nhất! Không ai có thể thay thế vị trí của em trong lòng anh cả!
Thẩm Ngôn mặt dày dỗ ngọt lấy Nhiệt Ba, hắn bỏ qua hai chữ ‘một trong’. Quả nhiên Nhiệt Ba nhìn đến hắn càng thêm ngọt ngào, ôm lấy cổ hắn mỉm cười hạnh phúc.
- Anh yêu em bằng tất cả con chym…à không…con tim của anh! Hì hì.
- Anh chán ghét, được một chút đã bậy bạ rồi, em biết anh chỉ dỗ ngọt em thôi!
Nhiệt Ba xấu hổ đỏ mặt đánh vào lòng ngực hắn. Tuy biết hắn là nói xạo nhưng mà vẫn thích nghe.
Ánh mắt Thẩm Ngôn lóe lên ý cười, hắn nói:
- Anh có nhiều thứ còn ngọt hơn, em muốn nếm thử không?
-
Không đợi Địch Lệ Nhiệt Ba trả lời, Thẩm Ngôn nhanh chóng kéo quần ném qua một bên.
Dưới con mắt u oán của nàng, Thẩm Ngôn ấn nhẹ đầu của Nhiệt Ba xuống…
Bên ngoài trời mưa tầm tã, bên trong lại có một màn thổi tiêu hát xướng rung động lòng người…
……………………..