Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 89: Action!!!

Thẩm Ngôn là ai, người bên đoàn làm phim đều biết rõ, dù sao hắn cũng đã sinh hoạt tại đây suốt thời gian qua.
Thế nhưng danh tiếng của Thẩm Ngôn tại đoàn làm phim không quá tốt, dù rằng hắn cái gì cũng không làm qua, cũng không đắc tội với ai, nhưng vẫn như cũ khiến rất nhiều người chướng mắt.


Bởi vì trong lòng của hầu hết mọi người, hắn chính là một kẻ ăn bám, dựa vào việc nấu cơm và lăng xăng phụ việc vặt xung quanh cho nữ nhân để kiếm sống.


Nhất là trưa nay biết được Thẩm Ngôn muốn diễn một vai trong bộ phim này, hơn nữa còn là do Dương Mật mở miệng nói chuyện cùng đạo diễn, cuối cùng cố ý đi cửa sau thêm một nhân vật cho hắn, thái độ của đám người xung quanh lại càng phản cảm ác liệt.


Dựa vào nữ nhân để kiếm cơm, Thẩm Ngôn còn là đàn ông sao? Dựa vào nữ nhân để kiếm cơm thì có gì là tài ba? Dựa vào cái gì mà mình không thể có được cơ hội may mắn trời cho như vậy?
Đúng thế, trong lòng đại đa số mọi người, cái cuối cùng mới chính là trọng điểm.


Tất cả sự chán ghét dành cho Thẩm Ngôn kỳ thật đều bắt nguồn từ việc ghen tỵ.


Nhưng mà dẫu cho trong lòng cảm thấy không ưa cỡ nào thì giờ phút này, nhìn thấy Thẩm Ngôn ăn vận phục sức cổ đại, đội tóc giả chỉn chu bước ra, cho dù là kẻ căm ghét hắn nhất như Dương Lập Hoa cũng đều không thể không thừa nhận, tên nam nhân ăn bám kia quả thật có vẻ ngoài quá sức đẹp mắt.


Mạch thượng nhân như ngọc, quân tử thế vô song.
Thẩm Ngôn mặc trang phục cổ đại thật sự đã thể hiện hoàn mỹ câu nói này.


Đạo diễn nhìn thấy tạo hình của Thẩm Ngôn xong cũng phi thường hài lòng, đây chính là Đông Phương Chiêu Ngọc trong lòng ông. Phải biết, theo kịch bản thì Đông Phương Chiêu Ngọc chính là kẻ đầu tiên được người trong giang hồ xưng tụng là đệ nhất mỹ nam tử, nếu như vẻ ngoài của Thẩm Ngôn quá tệ thì dù có đắc tội Dương Mật, ông ta cũng nhất định phải can ngăn nàng chọn vai diễn này cho hắn.


Thế nhưng may là nhan sắc của Thẩm Ngôn không khiến ông phải thất vọng.
Dương Lập Hoa tuy gặp hắn như chim cút gặp đại bàng một dạng, nhưng bản tính đố kỵ và thù hận của y vẫn không hề tiêu tan, trong lòng thầm chửi rủa:


- Hừ, cũng chỉ là may mắn sở hữu cái túi da tốt (vẻ ngoài đẹp đẽ) một chút mà thôi, chứ mày thì có tài cán gì?
Tên giám đốc sản xuất Chấn Phong đang đứng một bên cũng buông lời mỉa mai:


- Ai, hiện tại ngành giải trí đã hoàn toàn bị những người như này làm loạn rồi, chỉ cần có danh tiếng có lưu lượng là đủ, còn tài năng thì chẳng ai quan tâm nữa, riết rồi a miêu a cẩu gì cũng dám vỗ ngực xưng mình là diễn viên.


Đám ăn dưa quần chúng xung quanh cũng vội vàng phụ họa, a dua tên Chấn Phong này.


- Đúng rồi đó giám đốc, một hồi khẳng định sẽ có trò hay để xem, gã đó cũng không tự nhìn lại mình, chỉ là con chó đi theo làm trò mua vui cho nữ nhân mà thôi, nghĩ rằng nịnh nọt khiến Dương Mật cao hứng thì liền có thể làm diễn viên chắc? Đợi lát nữa thực tế sẽ nói cho hắn biết, cái gì gọi là ý nghĩ hão huyền.


- Mẹ nó, lão tử làm diễn viên quần chúng đã mười năm nay cũng không ngóc mình lên nổi, vậy mà một người mới như hắn ta, cũng chỉ biết dựa vào việc mình có vợ là minh tinh liền chạy đến đây giành một vai diễn sao? Cái này mẹ nó còn có nửa điểm công bằng à?


- Ha ha, ai bảo hắn ta không biết làm gì khác chứ, này tôi nói cậu nghe, tối thiểu người ta còn biết ăn hào sống, hơn nữa còn ăn được một lần tận năm cái, cậu có khả năng làm được như hắn không? Ha ha ha ha!
". . ."


Không ít nhân viên công tác trong đoàn làm phim cùng các diễn viên khác giờ phút này đều vây chung quanh, phần lớn bọn họ đều dùng ánh mắt chế giễu châm chọc nhìn Thẩm Ngôn, quá đáng hơn nữa là trong vô vàn tiếng nghị luận xung quanh đã bắt đầu có kẻ lái sang những chuyện bịa đặt cực kỳ khó nghe.


Đương nhiên, cũng chỉ là nói sau lưng mà thôi, ở trước mặt người trong cuộc thì khẳng định là không dám nói, ai cũng biết rõ vợ của Thẩm Ngôn là ai, tại đoàn làm phim này mà đắc tội Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba, có còn muốn lăn lộn kiếm sống nữa hay không?


Mà ở đằng kia, hai đại minh tinh vẫn đang một mực đi theo bên người Thẩm Ngôn, ánh mắt mang theo vẻ thưởng thức, còn có chút tự hào và kiêu ngạo, tóm lại từ đầu đến cuối, gần như chẳng mấy khi nào ánh mắt bọn họ rời khỏi người hắn.


Các nàng cũng không nghĩ tới, Thẩm Ngôn hoá trang cổ đại sẽ tốt như vậy, vừa tuấn tú, đẹp trai, lại còn tiêu sái, phóng khoáng vô cùng. So sánh với Dương Lập Hoa thì rõ ràng trông Thẩm Ngôn còn giống nam chính hơn.
- Lập Hoa, lát nữa anh cũng đừng mềm lòng mà chừa cho hắn thể diện nhé.


Cách đó không xa, Chấn Phong đi đến ân cần dặn dò, Dương Lập Hoa khi xưa có ân với hắn, lúc đó hắn ấu ɖâʍ một nữ diễn viên nhí, bị người ta kiện.


Ngay cả anh vợ hắn là cục trưởng cục điện ảnh cũng không nhúng tay vào được, nếu không có Dương Lập Hoa vận dụng quan hệ giúp đỡ chèn ép dụ dỗ cái nữ diễn viên kia rút đơn kiện, e rằng hắn đã vào nhà đá rồi.


Bây giờ thấy ân nhân bị chèn ép, hắn nghĩ vẫn là giúp đối phương để trả một phần ân tình ngày xưa.


Trải qua vụ kiện lần đó, Chấn Phong đã biết khôn, hắn đẩy mạnh quan hệ cả trong cục cảnh sát lẫn đám xã hội đen, làm thành một hậu trường vững chắc cho mình, nhân khí của hắn bây giờ quả thật không tệ.


Hắn cảm thấy xử lý một tên tôm tép nhãi nhép như Thẩm Ngôn thì có sao, dù kế hoạch lần trước thất bại thì hắn vẫn không sợ, tên này còn dám giết mình sao?
Một hồi người sẽ cùng Thẩm Ngôn đối mặt diễn xuất chính là nam nhân vật chính Dương Lập Hoa cùng nữ chính Dương Mật.


Chấn Phong từ sớm đã đến đây, không ngừng khuyên bảo, muốn Dương Lập Hoa lát nữa khi đối diễn phải làm cho kẻ tay ngang như Thẩm Ngôn mất mặt vào.


Gã tin tưởng lấy kỹ năng diễn xuất của Dương Lập Hoa, khẳng định thừa sức nghiền ép Thẩm Ngôn. Tuy rằng Dương Lập Hoa cũng không phải là diễn viên phái thực lực gì, nhưng bất kể nói thế nào thì y cũng đã diễn qua vô số bộ phim cực nổi, tính ra thì chắc chắn mạnh hơn nhiều so với người mới như Thẩm Ngôn.


Trên thực tế, Dương Lập Hoa căn bản cũng không cần gã giật dây, coi như CHấn Phong không nói gì, hiển nhiên y cũng sẽ không để Thẩm Ngôn thoải mái.
Tuy không dám kiếm chuyện hắn, nhưng ta diễn kỹ quá tốt ngươi diễn không theo kịp còn trách được ta sao?


Dương Lập Hoa còn mong chờ Thẩm Ngôn sẽ thẹn quá hóa giận mà đánh hắn, khi đó Dương Lập Hoa sẽ cho Địch Lệ Nhiệt Ba thấy được ai mới là người có thực lực.
Phải nói tên này cái nết đánh chết không bỏ, tuy vô cùng sợ hãi nhưng vẫn không quên sau lưng âm lấy Thẩm Ngôn.


Chấn Phong một bên lóe ra ý cười, nói nhỏ với Dương Lập Hoa:
- Cậu yên tâm, tôi còn có chuẩn bị một ‘món quà’ nhỏ muốn tặng cho Thẩm Ngôn, tý nữa cậu sẽ thấy!
Dương Lập Hoa hiếu kỳ nhìn sang, Chấn Phong vỗ vỗ vay hắn tỏ vẻ yên tâm, trò hay còn ở phía sau.

- Cố lên nha chồng!


Dương Mật kiễng chân lên cao, giúp Thẩm Ngôn sửa sang lại mái tóc giả, mỉm cười khích lệ hắn.
Địch Lệ Nhiệt Ba bên cạnh cũng không chịu thua kém, nàng đang nhiệt tình như con cún nhỏ, vui vẻ cười cười giơ lên nắm đấm be bé, ý bảo Thẩm Ngôn cố lên.


Một màn này Dương Lập Hoa thu hết vào mắt, khiến tâm tình của y càng thêm hỏng bét, sự chán ghét dành cho Thẩm Ngôn theo đó cũng mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Hỗn đản, lão tử sẽ dạy cho mi biết rõ cái gì là diễn kỹ.
- Chuẩn bị kỹ tất cả chưa?
Tên đạo diễn hô lớn.


- Tất cả đã xong, hóa trang xong, ánh sáng âm thanh hoàn tất!
Tên giám sát viên vội vã chạy vào báo cáo lại.
Gã đạo diễn nhìn phim trường gật gật đầu, nhưng khi nhìn đến bộ dạng như cha mẹ chết của Dương Lập Hoa thì xém cười phun.


Ở phân cảnh này sẽ là thích khách đuổi lấy nam chính Dương Lập Hoa cùng nữ chính Dương Mật dồn ép chạy vào một động khẩu, nam chính vì bảo vệ nữ chính mà bị đánh bầm dập rồi nam phụ là Thẩm Ngôn xuất hiện ứng cứu.


Vừa lúc tên Dương Lập Hoa này bị đánh như chó tối hôm qua, không ai biết tại sao hắn bị đánh cũng không ai dám hỏi, thế là lấy cái bản mặt bầm đen của Dương Lập Hoa vào đóng phân cảnh này luôn.
Đỡ tốn thời gian trang điểm, chỉ dậm thêm tý máu đỏ vào là chuẩn chỉnh ngay.
- Các tổ chuẩn bị!


- Diễn viên vào chỗ!
Dưới sự chỉ huy của đạo diễn, các nhân viên ekip đoàn làm phim nhanh chóng quay về vị trí của mình, Thẩm Ngôn cùng Dương Lập Hoa, Dương Mật cũng nghe lời, mau mắn đi vào sơn động mà tổ dựng cảnh đã dàn dựng suốt đêm qua.
Đám hắc y nhân sau cánh gà đã đợi sẵn.
- Action!!!


Đạo diễn ra lệnh một tiếng, ống kính lập tức nhắm vào Dương Lập Hoa nắm lấy tay Dương Mật chạy vào động khẩu. Hai người mắt nhìn xung quanh, thần sắc lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Phía sau là một đám hắc y nhân ào ào chạy tới. Tên bịt mặt đầu đàn cười lớn:


- Ha ha, xem ra hôm nay trời cũng giúp ta, anh em mau tiến lên giết lấy hai người!
Đám người nhanh chóng tiến lên, đao quang kiếm ảnh trùng điệp đánh về phía hai người Dương Mật. Dĩ nhiên đây là hiệu ứng ánh sáng bên phía hậu kỳ ở sau cánh gà chiếu tới.


Dương Lập Hoa ngữ khí quyết tuyệt, nhìn Dương Mật tràn đầy nhu tình la lớn:
- Em mau tránh ra, mau chạy đi, anh cản bọn hắn…
Nói rồi một đám bắt đầu xúm lại đánh nhau, dĩ nhiên Dương Lập Hoa theo sáo lộ bị đánh cho bầm dập. Dương Mật một bên thần tình lo lắng kích động, nàng khóc như mưa.


- Ngừng tay!!!!
Đám người theo tiếng nói phát ra thoáng chốc ngừng lại, Dương Lập Hoa nằm dưới đất chật vật ngẩng đầu lên nhìn về phía thân ảnh vừa phát ra tiếng nói, trong miệng ọc ra một ngụm máu giả.
Gương mặt hắn bỗng mang theo vô tận hoảng sợ, giọng run run nói:


- Kỳ…Kỳ Vương…ngài là Đông Phương Chiêu Ngọc?


Dường như bị kẻ thù trước mắt kích thích tiềm lực của bản thân, Dương Lập Hoa hôm nay phát huy vượt xa bình thường, vẻ mặt kinh ngạc đặt rất đúng chỗ, khiến cho trợ lý giám thị đang ngồi sau đạo diễn liên tục gật đầu, đồng thời cậu ta cũng có chút lo lắng.


Khi hai diễn viên đối diễn, sợ nhất là một người trong đó đột nhiên phát huy bất thường, cứ như vậy thì người còn lại rất khó đỡ được, cả tràng kịch cũng vì thế mà bị hỏng.
Mà Thẩm Ngôn chỉ là một người mới tập tành làm diễn viên, hắn có thể đỡ được sao?


Dương Lập Hoa nói xong lời thoại, ống kính lập tức chuyển sang Thẩm Ngôn.
Hắn đứng quay lưng về phía đám người, như một tôn ẩn thế cao nhân, mắt nhìn tinh hà, tay nắm nhật nguyệt, thân thể thẳng tắp vừa đủ lại không hiện ra sự cứng ngắc.
Dừng mất một giây, Thẩm Ngôn mới vung tay áo quay người lại.


Ống tay áo tung bay, tóc dài theo gió bay lượn, hắn nhẹ nhàng mỉm cười, hình tượng tuấn dật mà tiêu sái đập thẳng vào tầm mắt tất cả mọi người xung quanh.
...............................