Lão bản của quán bar này chính là thế lực thứ 9 trong khu bến cảng, nhưng thuộc vào loại đặc thù một chút.
Quán bar này là cái mỏ vàng của khu bến cảng, nguồn tiền mà đám cắc ké này thu được 50% đều là từ bảo kê quán bar này mà ra. Bởi vì thế lực này hoàn toàn là lao đầu vào kiếm tiền, lão bản ở đây không quan trọng chuyện phát triển cái gì gọi là bang phái.
Cái hắn có là tiền, bởi vậy, lão bản sẵn sàng bỏ ra một số tiền lớn để một bang phái đến làm bảo kê cho mình, khi đó lão chỉ cần chia một phần sinh ý cho đám gia hỏa này là được.
Cái này giống như Hàn Quốc vậy, bọn họ có đàn anh bảo kê chính là Hoa Kỳ. Năm 1950, chính Hoa Kỳ một tay giúp thành lập nên nhà nước Đại Hàn Dân Quốc, lại chính Hoa Kỳ trong vài thập niên sau đó tài trợ hoàn toàn chi phí quân sự cho Hàn Quốc, để nước này toàn lực phát triển kinh tế.
Mãi cho đến ngày nay, Hàn Quốc có nền kinh tế cực kỳ phát triển, đồng thời trở thành “Một trong những đồng minh thân cận nhất và những người bạn lớn nhất của Mỹ” – Cựu tổng thống Mỹ Barack Obama.
Có thể thấy, có bang phái đỡ đầu là dễ dàng phát triển như thế nào, lão bản quán bar này có cả ô dù bên trong chính quyền, cái hắn cần lúc này làm một ‘nấm đấm’ uy tín.
- Được rồi, Trương Tam, anh lập tức chuẩn bị nhân thủ của mình. Lý Tứ, anh cũng thế, nhân thủ trong tay Cuồng Tử cũng giao cho hai người. Hai người mai phục hai bên quán bar kia, chờ tôi ra lệnh. Cuồng Tử, cậu cùng Thục Di và tôi đi tìm ông chủ quán nói chuyện một chút.
Thẩm Nhất lập tức phân phó nói, sau đó đứng dậy đi ra khỏi bao sương. Bốn người mặc dù không rõ Thẩm Nhất đang làm cái gì, nhưng mà nếu Thẩm Nhất đã nói, tự nhiên lập tức cứ thế làm.
- Thẩm gia!
Đám đàn em đứng cung kính cúi chào Thẩm Nhất ở cửa, mọi người nhao nhao tiến hành nhiệm vụ của mình.
Quán bar Xuân Cầm mang phong cách riêng biệt, không cùng cấp bậc với các quán khác. Nơi đây đèn đuốc sáng trưng cực kỳ bắt mắt, diện tích hơn 5000m , tài đại khí thô, thập phần lộng lẫy, đúng là quán bar cao cấp.
- Ông chủ ở phòng họp chính giữa bên trong quán bar.
Một tên nhân viên đi đến chỉ đường cho Thẩm Nhất. Hắn gật đầu, sau đó cùng Thục Di, Cuồng Tử hướng bên trong đi vào.
- Đứng lại.
Vừa tới cửa phòng họp, liền bị hai tên côn đồ chặn lại, trong tay cầm hai cái ống nước hướng hai người bước tới.
- Tại sao?
Thẩm Nhất nhìn hai tên đàn em thản nhiên nói.
- Lão đại của chúng tao đang luận đàm bên trong, không muốn chết thì cút đi.
Tên côn đồ lớn lối nhìn Thẩm Nhất nói.
- Vậy chúng tôi không muốn đi thì sao?
Thẩm Nhất nói.
- Hừ. Tao sẽ cho làm cho chúng mày bò đi.
Tên côn đồ giơ gậy sắt trong tay uy hϊế͙p͙.
- Mày chết đi.
Cuồng Tử liền trực tiếp xuất thủ, một tay bắt lấy tay tên kia, liền tung một cước đá vào trên xương sườn của hắn, thuận tay đoạt gậy sắt trong tay hắn, hướng về một tên khác nện một gậy. Trong giây lát, đầu tên kia nở hoa, máu tươi tứa ra, té trên mắt đất kêu là thảm thiết.
- Con bà thằng này, dám đánh anh em tao, giết chết nó.
Tên côn đồ bên cạnh thấy người của mình bị đánh, lập tức giận giữ, mạnh mẽ cầm gậy sắt hướng hai người Thẩm Nhất, Thục Di vọt tới.
- Cuồng Tử, đưa gậy sắt cho tôi.
Thẩm Nhất nhìn Cuồng Tử thản nhiên nói. Không đợi hắn trả lời, Thẩm Nhất trực tiếp cầm gậy sắt trên tay hắn, rồi hướng lũ côn đồ phóng đi, gậy sắt trong tay giơ thẳng.
- Thình thịch.
- Thình thịch.
Bàn tay to của Thẩm Nhất vung gậy sắt lên rồi hạ xuống. Chưa tới mười giây, năm người vọt tới đầu tiên bị Thẩm Nhất đánh ngã nằm trên đất, người người đầy máu, toàn bộ đều ở đầu, hạ thủ vô cùng tàn nhẫn. Thẩm Nhất hoàn toàn không sợ đánh chết người, hù những tên côn đồ xông lên phía sau dừng bước.
- Không muốn chết thì cút ra xa chút.
Thẩm Nhất nhìn những tên đó, quát lạnh, một cỗ khí phách cường đại từ người hắn phát ra, hù cho mấy tên côn đồ bị chấn động.
- Gấu Nga uy vũ!
Lâm Thục Di hưng phấn trợ uy cho Thẩm Nhất, nàng đi theo Thẩm Nhất có mấy ngày, đã sớm bị phong thái của Thẩm Nhất làm cho mể mẩn rồi.
- Tốt, vào đi thôi.
Thẩm Nhất khóe mắt giật giật nhìn Lâm Thục Di nói, một tay ném gậy sắt nhỏ máu trong tay đi, sau đó đi vào bên trong. Mấy tên côn đồ động một chút cũng không dám.
Thẩm Nhất nắm lấy tay Thục Di cùng Cuồng Tử bước vào phòng họp, liền thấy ba người đang ngồi ở bàn trung tâm đại sảnh. Đối diện Thẩm Nhất là một người trung niên mặc đồ tây, mặt hình chữ quốc, hai hàng lông mày thô rậm, ánh mắt cực kì sắn bén, rất có thần. Phía sau hắn là hai người đeo kính đen khôi ngô cao lớn đứng thẳng tắp, toàn thân phát ra khí thế cường đại.
Ngồi hai bên bàn rõ ràng là hai tên côn đồ, chắc là đại ca của mấy thế lực nhỏ muốn vào húp chén canh. Một tên đầu mào gà méo miệng, cầm trong tay điếu thuốc hút phì phèo, còn lại là một tên gầy còm đeo dây chuyền vàng, nhìn giống như thằng nghiện.
Ba người dường như đang thương lượng điều gì. Trong nháy mắt lúc Thẩm Nhất đi vào, bọn chúng lập tức ngừng lại, cùng nhìn về Thẩm Nhất, thần sắc khác nhau.
- Người mặc âu phục chính là ông chủ quán, Tam gia - Thạch Trung Ngọc.
Cuồng Tử thấp giọng nói với Thẩm Nhất. Thẩm Nhất gật đầu, trực tiếp hướng ba người đi tới. Cuồng Tử thuận tay cầm một cái ghế, đi tới trước bàn, đặt ở đó, chuẩn bị cho Thẩm Nhất ngồi xuống.
- Đợi một chút, bọn mày là ai?
Tên đầu mào gà lên tiếng đầu tiên, bộ mặt khó chịu nhìn Thẩm Nhất.
- Thiên bang, Thẩm Nhất.
Thẩm Nhất thản nhiên nói.
- Hừ. Tự xưng Thiên bang à? Mày cho rằng mày là ai? Hoàng đế hắc đạo à? Thời thế bây giờ thay đổi rồi, tùy tiện một đám chó mèo hợp lại, liền muốn chạy đến chiếm địa bàn, đúng là muốn chết.
Thằng nghiện khinh thường nhìn Thẩm Nhất nói, đầy vẻ cười lạnh.
- Bang phái bỏ đi sao? Chưa từng nghe qua, có mấy người? Hai hay ba, nói nghe chút coi?
Tên mào gà nhìn Thẩm Nhất châm chọc, từ từ hướng Thẩm Nhất nhả một hơi khói. Mấy ngày trước, đám khỉ này vừa hay tin giang hồ ở bến cảng trong một ngày bị đồ sát sạch sẽ, địa bàn của bọn hắn để lại rất nhiều, thế là đám tôm tép này nhân cơ hội mà vào xâu xé, bọn hắn lầm tưởng nhóm Thẩm Ngôn cùng là muốn vào chia một chút cơm thừa canh cặn mà tới đây.
Thẩm Nhất nhìn hắn một chút, rồi không thèm để ý, tay gạt khói thuốc ra, trực tiếp ngồi xuống ghế.
- Mụ nó, dám không cho lão tử mặt mũi, hỗn ở đâu đó?
Tên mào gà nhất thời giận dữ, một tay vỗ bàn trực tiếp đứng dậy, chỉ vào Thẩm Nhất giận dữ mắng. Nói thế nào hắn cũng là đại ca của mấy chục người, hỗn ở khu quầy bar này cũng coi là một thế lực rồi. Không nghĩ đến một mao đầu tiểu tử vô danh như Thẩm Nhất lại không cấp mặt mũi cho hắn, nhất thời làm hắn rất khó chịu.
- Cho mày ba giây, thu tay lại. Nếu không tao cho mày cả đời này khỏi thấy ngón tay này nữa.
Thẩm Nhất nhàn nhạt nhìn tên mào gà nói, trong giọng nói vô hình lộ ra khí phách vô hình, cực kì mạnh mẽ. Thạch Trung Ngọc nghe thế, khóe miệng hơi lộ ra nụ cười, tên gầy như nghiện bên cạnh nghe thế liền nhướng mày. Lúc Thẩm Nhất mới vào hắn đã không nói gì, bất quá đã có đầu mào gà mở đầu rồi, hắn cũng nói thêm vào. Hiện tại Thẩm Nhất kiêu ngạo như vậy, nếu là hắn, hắn cũng không tha rồi.
- Mụ nó, dám đấu với lão tử... A.
Đầu mào gà chuẩn bị động thủ với Thẩm Nhất, Cuồng Tử bên cạnh mạnh mẽ động thân, một cước mạnh mẽ đạp vào bụng tên mào gà. Ngay sau đó xông qua, mạnh mẽ bắt tay hắn đặt lên bàn, một đao hướng ngón trỏ hắn chém xuống.
- Dừng tay.
Thạch Trung Ngọc vừa thấy Cuồng Tử động thủ thật, nhất thời sắc mặt đại biến, lập tức kêu lên, nhưng đã quá muộn. Tốc độ Cuồng Tử rất nhanh, vung tay chém xuống, nháy mắt cắt rời ngón tay đầu mào bay ra, nhất thời máu tươi vấy ra, bắn đầy bàn.
- A.
Đầu mào gà hét thảm, ngã ra đất, ôm lấy ngón tay mà lăn lộn.
Thằng nghiện bên cạnh nhìn Thẩm Nhất, không khỏi hít hơi lạnh, âm thầm may mắn chính mình vừa rồi không có vọng động, nếu không thì kết quả giống đầu mào gà rồi. Thẩm Nhất cũng quá tàn nhẫn, nói động thủ liền động thủ, căn bản không thèm để đối phương là ai. Chẳng lẽ hắn có chỗ dựa?
Sắc mặt Thạch Trung Ngọc khôi phục như cũ, nhìn Thẩm Nhất nhiều hơn một chút tán thưởng, khóe miệng lại càng thêm cong lên, thoạt nhìn bộ dạng như cáo già, lòng dạ thâm sâu.
- Đem hắn ném ra đi.
Thạch Trung Ngọc hướng về phía hộ vệ của mình nói. Một người trong số hộ vệ lập tức gật đầu, ngay sau đó đem đầu mào gà trực tiếp kéo đi, ném ra bên ngoài.
- Ông chủ Thạch, tôi cũng không quanh co nữa. Ông giao khu vực quán bar cho Thiên bang chúng tôi, tôi đảm bảo không ai quấy rối.
Thẩm Nhất nhìn Thạch Trung Ngọc thản nhiên nói.
- Hừ. Mày ăn hết sao, coi chừng nghẹn chết.
Thằng nghiện bên cạnh nhất thời khó chịu nói. Thẩm Nhất vừa mở miệng đã muốn toàn bộ bãi, một tí không để lại cho hắn, nhất thời làm hắn cực kì khó chịu. Mặc dù vừa rồi Thẩm Nhất biểu hiện rất ngoan độc, nhưng hắn cũng là người hỗn qua, cũng không e ngại, nhất là lúc giẫm lên đầu người khác.
- Vậy mày chờ xem một chút, xem tao có ăn hết hay không?
Thẩm Nhất nhìn thằng nghiện cười lạnh nói. Ý hắn là, ngươi có bản lãnh tới quấy rối thử coi.
.......................