- Hừ. Thằng chó ngoại quốc, mày được, chờ đó.
Thằng nghiện lạnh lùng nói, trực tiếp liền đứng dậy rời đi, cũng không ai ngăn cản.
- Ông chủ Thạch, như thế nào?
Thẩm Nhất nhìn Thạch Trung Ngọc nói.
- Người ngoại quốc, cậu rất mạnh. Bất quá, cường thế vẫn là cường thế, tiểu bang phái của cậu không có tiếng tăm gi, tôi làm sao yên tâm giao địa bàn quán ta vào tay cậu được. Cậu cũng phải đem thành ý của mình lộ ra cho tôi thấy một chút chứ.
Thạch Trung Ngọc nhìn Thẩm Nhất từ từ nói, lộ ra vẻ rất là bình tĩnh. Muốn để hắn lộ thực lực ra.
- Ông chủ Thạch, nếu ông đã đến đây mở quán bar, vậy chắc ông đã điều tra qua khu vực này chứ?
Thẩm Nhất nhìn Thạch Trung Ngọc nói.
- Ừ.
Thạch Trung Ngọc gật đầu.
- Vậy thì tốt, vậy ông cũng nên biết, phố quầy bar này rất hỗn loạn, chỗ này có gần hai tram tụ điểm ăn chơi, chi tiêu mỗi ngày đều kinh người. Cho nên đây cũng là một địa bàn màu mỡ, các thế lực lớn đều muốn nuốt nơi này. Đáng tiếc thế lực nhỏ ở đây quá nhiều, một khi thế lực lớn nhúng tay vào, các thế lực nhỏ sẽ tập hợp lại, chung tay chống cự.
Thẩm Nhất nhìn Thạch Trung Ngọc nói.
- Đúng vậy, tiếp tục.
Thạch Trung Ngọc nói.
- Ông chủ Thạch, thế ông có biết mấy ngày trước, toàn bộ các bang phái lơn ở khu bến cảng là do ai xử lý không?
Thẩm Nhất nhìn Thạch Trung Ngọc từ từ nói, biểu hiện điềm đạm ổn định, không nóng không lạnh, vừa đúng.
- Là do các cậu làm?
Thạch Trung Ngọc sắc mặt trở nên nghiêm túc, bắt đầu nhìn kỹ Thẩm Nhất hơn một chút.
Thẩm Nhất không có trả lời mà chỉ nhàn nhạt nhìn Thạch Trung Ngọc mỉm cười.
Trong phòng họp thoáng yên tĩnh dị thường, đúng lúc này, điện thoại của Cuồng Tử liền vang lên. Cuồng Tử lấy điện thoại ra nhìn, là Lý Tứ gọi đến, liền bắt máy.
- Cuồng Tử, báo cho Thẩm gia là có người của năm sáu thế lực tiến về phía các người.
Ở bên kia Lý Tứ nói.
Kỳ thực các bang phái không phải đều ở khu bến cảng, dù sao Kinh Thành diện tích vẫn là rất lớn, khu bến cảng chẳng qua là nơi tập trung đông đám giang hồ nhất mà thôi.
Như hiện tại, cả một đoàn đội giang hồ ở bến cảng bị tiêu diệt, cũng là lúc các bang phái lớn xung quanh đã bắt đầu để ý đến miếng bánh này rồi.
- Tốt. Các người chuẩn bị sẵn sàng, tôi lập tức báo cho Thẩm gia.
Cuồng Tử nói, sau đó cúp điện thoại, cúi bên tai Thẩm Nhất báo. Thẩm Nhất vừa nghe, nhất thời khóe miệng lộ ra một tia nụ cười thản nhiên.
- Vừa lúc có người đến tìm đánh, ông chủ Thạch tại sao không cùng tôi xuống đại sảnh quan sát một chút đâu?
Thạch Trung Ngọc nghe thế cũng là gật đầu, hắn còn muốn làm ăn, đám cắc ké này ba lần bốn lượt kéo đến quán bar của hắn, sao mà buôn bán được, hắn muốn xem Thiên bang thực sự mạnh đến mức nào.
Đám người vừa đến sảnh.
- Thình thịch.
Vừa lúc đó, cửa lớn bị người mạnh mẽ đá văng. Mọi người trong sảnh nhìn lại, hóa ra là thằng nghiện lúc này mang theo bốn năm người đi vào, phía sau còn một đoàn tên côn đồ cắc ké đi theo.
- Các vị đại ca, hắn chính là thằng tự xưng đại ca Thiên bang mới lập, không đem mấy lão nhân như chúng ta để vào mắt. Hắn muốn độc chiếm bãi Tam gia, còn chém đứt một ngón tay của đầu mào gà.
Thằng nghiện vừa bước vào, lập tức chỉ vào Thẩm Nhất nói với năm người còn lại. Rất rõ ràng, hắn tìm những người này để đối phó Thẩm Nhất.
- Ông chủ Thạch, xem kĩ nha, xem thực lực Thiên bang chúng tôi ra sao.
Thẩm Nhất nhìn Thạch Trung Ngọc nói. Sau đó hắn quay đầu hướng Cuồng Tử phân phó, để hắn báo cho Lý Tứ và Trương Tam, chuẩn bị động thủ, còn Lâm Thục Di thì ra hiệu cho nàng mau chóng lùi ra sau.
Năm người kia nghe được lời thằng nghiện nói, lập tức liền hướng Thẩm Nhất đi tới, đem Thẩm Nhất vây quanh. Mọi người mang theo ánh mắt bất thiện nhìn Thẩm Nhất, không có chút nào để mắt đến Thẩm Nhất.
- Thằng đô con, mày tên là gì, đừng nói Hoa ngữ cũng không biết nhé, báo danh ra để cho lão tử nghe một chút?
Một tên cả người đầy hình xăm, bộ dáng hung ác giống một đầu ngựa vằn xoa xoa tay vào nhìn Thẩm Nhất nói.
- Tên của tao là... Bố ơi, dễ nghe không? Có muốn hay không gọi một câu bố ơi?
Thẩm Nhất nhìn đại hán cười lạnh nói. Đại hán vừa nghe, nhất thời sắc mặt đại biến, cực kỳ khó coi.
- Thằng chó, mày đủ lớn lối, lại dám mắng tao. Lập tức quỳ xuống cho lão tử, nếu không lão tử làm thịt mày.
Đại hán ngước nhìn Thẩm Nhất cả giận nói. Biết sao được, tên này chỉ cao có 1m , hắn đưa tay lên, trực tiếp từ phía sau lấy ra một thanh đao chém dưa rất sắc bén, kề lên cổ Thẩm Nhất, chỉ cần một lời không hợp, lập tức sẽ chém người.
- Mày chém cụt ngón tay Tử Ban Mã. Mày sao lại khi dễ một đứa bé như vậy? Tiểu bằng hữu,... Nghe lời chú đây, ɭϊếʍƈ đại bổng tử cho chú mày, chú mày sẽ nói Tử Ban Mã này bỏ qua cho mày.
Một tên lõ mũi xỏ khuyên nhìn Thẩm Nhất nói, rồi trực tiếp móc tiểu đệ đệ ra, muốn Thẩm Nhất ɭϊếʍƈ.
- Ha ha ha ha...
Nhất thời, tất cả mọi người tại đó cười lớn lên.
- Ha ha ha. Thằng tây, tới đây, thuận tiện ɭϊếʍƈ giúp bố mày. Tao còn chưa thử qua bị nam nhân ngoại quốc ɭϊếʍƈ đâu.
Một tên lại móc tiểu huynh đệ ra hướng về Thẩm Nhất nói, bộ dạng cực kì lớn lối.
- Tao nữa, cùng ɭϊếʍƈ cho sạch sẽ một chút.
- Ha ha ha ha...
Lại một trận cười vang. Thấy Thẩm Nhất thờ ơ cả đám đều cho là hắn đang sợ, càng thêm lớn lối. Thằng nghiện đứng một bên âm thâm đắc ý.
- Hừ. thằng đô con, lớn lối nữa đi.
Thằng nghiện nhìn Thẩm Nhất thầm nghĩ, sau đó hướng Thạch Trung Ngọc đi tới, hướng về phía Thạch Trung Ngọc nói:
- Ông chủ Thạch, ngài cũng thấy đấy, tên to con này chính là vô dụng, nhìn được mà không dùng được. Loại người như hắn, canh bãi sao được, đem bãi cho mấy người chúng tôi đi.
Thạch Trung Ngọc nhìn thoáng qua Thẩm Nhất bị dao găm đeo trên cổ vẫn bình tĩnh, nói:
- Các người hỏi cậu ta. Nếu là cậu ta đồng ý, tôi liền đồng ý.
Rất rõ ràng, ý Thạch Trung Ngọc khi nói những lời này là muốn Thẩm Nhất bày ra chút thực lực.
- Chó tây, mày dám không đồng ý sao?
Thằng nghiện nhìn Thẩm Nhất lớn lối nói.
Mà Thẩm Nhất cũng là nhìn về phía Thạch Trung Ngọc, đáp lời:
- Ông chủ Thạch, xem kĩ vào, để cho ông thấy là tôi giết chết đám bỏ đi này thế nào?
Thạch Trung Ngọc gật đầu, ngồi xuống một bên.
- Mụ nó, tây balô này đáng chết, lúc này còn ra vẻ. Nhanh quỳ xuống, nếu không lão tử chém ngươi.
Thằng to con đầy hình xăm nhìn Thẩm Nhất quát lên. Thẩm Nhất vẫn không lộ ra chút thần sắc sợ hãi, làm cho hắn cực kỳ khó chịu.
- Nhanh quỳ xuống. Giúp chúng tao ɭϊếʍƈ tiểu đệ, chúng tao sẽ thả mày về. Nếu không cắt tờ rym của mày.
Một tên khác uy hϊế͙p͙.
- Hừ. Chúng mày muốn chết sao? Nếu không muốn chết, lập tức quỳ thành một hàng cho tao, gọi tao một tiếng cha, tao sẽ bỏ qua cho chúng mày. Nếu không, cho nhập hội thái giám.
Thẩm Nhất nhìn tiểu huynh đệ mấy thằng, lạnh lùng nói.
- Ha ha ha ha... Mày thiếu não à? Uy hϊế͙p͙ chúng tao, cũng không nhìn tình cảnh của mình một chút, thật làm ta chết cười. Mày ăn phải cám lợn để lớn thành thế này à?
Thằng xăm hình nhất thời khinh thường cười lớn lên.
- Không phải, tao thấy là lúc mẹ hắn sinh ra thì đem thai nhi quăng đi. Hắn đem cuống rốn tự ăn mà lớn. Ha ha ha.
Lại một tên nói, nhất thời làm cả bầy cười to.
.........................