Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 244: Nguyệt lão se duyên.

Sáng sớm 8h, trong khách sạn.
- Nha Nha cùng Sư Sư dậy rồi chứ! Em nói hai nàng qua đây, chúng ta chuẩn bị đi tham quan thôi, hôm nay là ngày cuối cùng rồi!
Thẩm Ngôn lúc này ngồi trên sofa, nhẹ nhàng đem Cổ Lệ Na Trát ôm vào lòng, ngửi ngửi u hương thanh nhã trên người nàng, hỏi lấy.


Cổ Lệ Na Trát lúc này đang tại trang điểm, nghe hắn hỏi đến thì trả lời.
- Em kêu hai người rồi, các nàng đang trang điểm, anh đợi ʍút̼ chút!
Các cô vợ của Thẩm Ngôn cái gì cũng tốt, duy nhất khiến hắn nhàm chán chính là các nàng sửa soạn quá lâu, trang điểm, chọn trang phục cũng hơn một giờ rồi.


- Tiểu mỹ nhân, nhanh cái tay lẹ cái chân lên nào!
Thẩm Ngôn gắt gao ôm nàng vào trong ngực, ngón tay hắn luồn qua những lọn tóc đen mượt của nàng, thỉnh thoảng còn để lên chóp mũi của mình, thưởng thức mùi hương mê người ấy.


Tranh thủ Nha Nha cùng Sư Sư chưa qua đây, Cổ Lệ Na Trát càng quấn quít với Thẩm Ngôn không rời, nàng luôn mong muốn có thể chiếm lấy Thẩm Ngôn mãi như thế, nhưng rất tiếc Thẩm Ngôn là một cái hoa tâm đại củ cải, nếu nàng tính hay ghen thì bây giờ có nước ghen chết rồi.


- Em biết rồi, đừng làm rối tóc em, hồi em lại phải vuốt lại đó!!!
- ….
Vài phút sau, Thẩm Ngôn cùng Cổ Lệ Na Trát bước ra khỏi phòng, Na Trát hôm nay mặc một chiếc váy dài xanh biếc, trên tay mang theo một túi da nhỏ nhắn thời thượng, vô cùng xứng với dáng người mạn diệu của nàng,


Vừa lúc đó, cửa phòng đối diện cũng mở ra, Lưu Sư Sư cùng Đông Lỵ Á cũng vừa bước ra ngoài, hai nàng chọn lấy trang phục khá giống nhau, đều là váy trắng, tất trắng bảo khỏa hết đôi chân, cực kỳ thoải mái, trên mái tóc các nàng còn mang một cái ruy băng rất là dễ thương, càng tôn lên vẻ thanh thuần đáng yêu của hai nàng.


Đông Lỵ Á cười tươi như hoa tiến lên phía trước nắm lấy cánh tay hắn.
- Hì hì, chúng ta đi thôi!


Trái phải hai người là Cổ Lệ Na Trát cùng Lưu Sư Sư, hai nàng đã thống nhất là hôm nay sẽ cho Đông Lỵ Á một ngày thật vui vẻ, dù sao trong các chị em, chỉ còn có nàng là chưa khai mở ‘tầng ngăn cách’ cuối cùng với hắn mà thôi.


Bốn người Thẩm Ngôn nhanh chóng đi ra khách sạn, mục tiêu đầu tiên của bọn họ là đi đến một tiệm ăn nổi tiếng của Mãn Châu này.
- Em tra qua google map, chỗ đó cách chúng ta không xa lắm, chỉ cách 4 trạm xe buýt mà thôi, vừa lúc em từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ đi thử xe buýt, hay là chúng ta đi thử xe buýt đi!


Lưu Sư Sư ở một bên vuốt lấy điện thoại của mình, lên tiếng đề nghị.
Ba cô gái vốn là minh tinh được cả nước theo đuổi, trong nhà đều có xe riêng, ra dường thì có bảo tiêu đưa đón, đừng nói là xe buýt, thậm chí taxi các nàng còn chưa đi qua.


Hiện tại mà nói, các nàng đối với phương tiện giao thông công cộng quả thực có chút xa lạ.


Cổ Lệ Na Trát cùng Đông Lỵ Á nghe Lưu Sư Sư gợi ý, cũng gợi lên sự hứng thú trong lòng các nàng, nơi đây vốn là vùng Mãn Châu, tuy gọi là thành phố nhưng cũng không phồn hoa như ở Kinh Thành, số người biết họ cũng rất ít, đơn giản đeo lên cặp kính đen hay cái khẩu trang là mọi người không thể nhìn ra rồi, hôm nay đi một cái xe buýt cũng có vẻ thú vị.


Thẩm Ngôn nghe ba nữ nhao nhao đồng ý, hắn thoáng nhíu mày, cuộc đời này của hắn đi không ít qua xe buýt, vừa chật chội lại đủ thứ hạng người, có gì mà thú vị? Hắn đang định ngăn cản các nàng thì vừa lúc một xe buýt chạy tới, vừa lúc là chuyện xe buýt đi tới quán ăn nổi tiếng kia.


Thẩm Ngôn mộng bức.
- Vừa mới dự định thôi bây giờ đó tới trước mặt rồi? Chẳng lẽ là ý trời
- Còn đứng ở đó làm gì, mau đi thôi!
Ba nữ lôi kéo Thẩm Ngôn đi lên xe, hắn cũng là bó tay rồi, cũng chẳng muốn khuyên nhủ, coi như cho các nàng tiếp xúc với các mặt của xã hội vậy.


Bốn người Thẩm Ngôn nhanh chóng lên xe buýt, vừa vặn còn hai chỗ ngồi trống, Đông Lỵ Á rộng lượng nhường cho hai nữ chỗ ngồi, còn mình thì chịu ‘ủy khuất’ một chút đứng bên cạnh Thẩm Ngôn, được hắn ôm lấy cho không té ngã, Lưu Sư Sư cùng Na Trát vì sự rộng lượng của Đông Lỵ Á mà ‘cảm động’ không thôi, nhưng hôm nay đã nói nhường cho nàng phần hơn, hai nữ chỉ bĩu môi không nói gì.


Bọn họ nào để ý hiện tại mọi người trong xe buýt đang nhìn chằm chằm lấy mình, như Đông Lỵ Á tam nữ ăn mặc nguyên một kiện váy dài hàng hiệu đến mấy vạn nhân dân tệ, lại dáng người uyển chuyển thướt tha như thế, tuy không thấy được dung mạo nhưng mọi người trên xe đều là há hốc mồm.


Loại mỹ nữ này không phải đi siêu xe, cặp với đại gia sao?
Trong bốn người chỉ có Thẩm Ngôn là không mang khẩu trang mà thôi, nhan trị của hắn đã đủ chấn kinh mọi người, cộng thêm Đông Lỵ Á một thân tiên tử khí chất đứng một bên ôm lấy cánh tay hắn, ai cũng thập phần hâm mộ cùng đố kỵ.


Nguyên bản đám người phía sau đi lên, nhìn thấy một cặp tiên đồng ngọc lữ này cũng cảm thấy tự ti mà tự giác né ra xa, nhường cho hai người một khoảng trống. Bởi vì đứng gần hai con hàng này cảm giác như gà rừng đứng cùng thiên nga vậy, thật sự cảm thấy không chỗ dung thân.


Mặc kệ là khí chất, hay cũng là dáng người, tam nữ có thể nói là cực kỳ xuất chúng, khuynh quốc khuynh thành, không hổ là nữ minh tinh mà hàng triệu fan hâm mộ.


Rất nhiều người đối với tam nữ nổi lên ý tò mò, mà cũng có vài người hiếu kỳ nhìn Thẩm Ngôn, tên thanh niên này vô cùng bình đạm, ngoài bộ mặt ra thì nhìn vào đều có vẻ bình thường.


Bọn họ đương nhiên không biết, Thẩm Ngôn đã hoàn toàn thu liễm hơi thở, khí chất suất khí không tiết lộ ra chút nào, bình thường như anh hàng xóm kề bên vậy.


Mười phút sau, xa buýt đi tới trạm dừng, rất nhiều người vô tâm để ý đến mỹ nữ, cửa xa vừa mở, tất cả đều ùa lên, đều muốn cướp một chỗ đứng cho mình.


Nguyên bản có người tinh thần vốn không tốt, đứng trong xe buýt chen chúc với đám người, trên đường lại xốc nảy lắc lư, quả thực là một loại tra tấn.
Cũng may thời gian này không phải lúc công sở tan tầm, nếu không chỉ có nước đứng chôn chân trên xe mà khóc thét.


Tam nữ Đông Lỵ Á chưa từng có ngồi xe buýt, nào biết trước tình huống này, cả xe này hiện giờ chột chội khó có thể tưởng tượng.
Tên lơ xe thậm chí còn chạy xuống đường mà đẩy đống hành khách đi lên, quả thật là chật như nêm cối.


Mùi mô hôi, mùi hôi nách, xú khí tràn ngập trong xe, Đông Lỵ Á mày đẹp nhăn lại, hiển nhiên không quen tình huống này, cũng may nàng và Thẩm Ngôn đứng ngay vị trí cửa sổ, nếu không chỉ sợ bị xú khí hun cho nghẹn chết.


Lúc này, thân thể Đông Lỵ Á hoàn toàn tựa thân hình mềm mại ma quỷ của mình vào người Thẩm Ngôn, nàng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Thẩm Ngôn cũng vươn tay phải ôm ngang hông nàng, cười nói.
- Đây là cách người bình thường sinh hoạt đấy, mỗi ngày đều gấp gáp chen chúc như vậy!


Đúng lúc này, vì chiếc xe hơi phía trước thắng gấp mà tài xế xe buýt phải cho xe thắng lại, toàn bộ khoang xe mọi người đều la lên oai oái.


Mà một lão già vừa lúc đứng sau lưng Đông Lỵ Á lại cảm thấy hưng phấn, lão già dê này vẫn thường đi xe buýt, lão thường tận dụng lúc xe đông để chiếm tiện nghi mấy thiếu nữ tuổi mới lớn, hoặc là các học sinh cao học, tận dụng sự nhút nhát cùng ngây thơ của họ mà lão tranh thủ sờ soạng chiếm lấy tiện nghi, lần nào cũng trót lọt.


Đối với Đông Lỵ Á, lão già nhìn mà đến nước bọt đều chảy ra rồi, hắn thề đời này hắn chưa gặp người phụ nữ nào mà diễm lệ như người nữ nhân trước mặt nàng.


Nếu có thể nhân lúc trên xe mà chạm được da thịt của nàng thì còn gì bằng, mà nếu có thể tranh thủ bóp được vài vị trí mấu chốt trên người nàng, hắn là đã có thể mỉm cười nơi chín suối.


Và cơ hôi đã đến, chiếc xe buýt thắng gấp, đoàn người trong xe lập tức ngã trái ngã phải, mắt thấy Đông Lỵ Á mất đà lao đến người mình.
Lão già dê nở ra nụ cười thỏa mãn, dang hai tay ra chờ lấy thiên nga trắng nhào vào lòng mình.


Bất quá, còn chưa kịp định thần, lão đã thấy phía trước mắt mình tối sầm, một người phụ nữ mập mạp tướng tá chừng trăm cân có hơn đang như xe container lao vào người lão.
Rầm!!!
Aaaaa!!!
………………………