Nương theo tiếng động kinh thiên, là tiếng la đau đớn như heo bị chọc tiết!
Mà bên cạnh, Thẩm Ngôn lúc này đã ôm chắc lấy Đông Lỵ Á mà né qua một bên, bình tĩnh nhìn xem màn này.
Hắn là ngứa mắt lão già khọm này lâu rồi, từ khi lão lên xe, đôi mắt đều nhìn chằm chằm lấy cặp mông của Đông Lỵ Á, như hận không thể đi lên cạp cho mấy phát vậy.
Vừa lúc đứng gần Thẩm Ngôn có một người phụ nữ tướng tá vô cùng ‘phì nhiê’, tươi tốt, thôi thì hắn một lần làm nguyệt lão se duyên, ngân châm nhanh như chớp phóng ra, tay vịn của phụ nữ trung niên nháy mắt bị hắn cắt đứt.
Người phụ nữ cứ thế mất đà, thân thể hơn trăm cân cứ thế đè tới người lão già dê, làm cho lão thống khổ kêu rên.
Kiểm tra một chút thân thể, không có vết trầy xước nào, người phụ nữ thở phào nhẹ nhỏm, nhấc cặp mông voi ra khỏi mặt lão già, đỏ mặt mắng một tiếng.
- Sắc lang ~
Đám người xung quanh khóe miệng run rẩy dữ dội, đều nhao nhao quay đầu đi không dám nhìn đến đôi tình lữ này.
- Để em đưa chàng đi khám nhé, thân thể chàng đoán chừng không tốt lắm!
- A….không muốn!!!
Lão già bị người phụ nữ trung niên dọa cho suýt khóc, người này quả nhiên thiếu thốn tình cảm lâu ngày, mới gặp lão già này dường như đã yêu rồi, không nói hai lời kẹp lấy cổ lão kéo xuống xe.
- Ha ha ha!
Đông Lỵ Á nằm trong lòng Thẩm Ngôn cười ngặt nghẽo, mà đám Na Trát cùng Sư Sư là cũng cố nín cười.
Nàng toàn bộ thân thể hầu như treo trên người Thẩm Ngôn, cặp ngực săn chắc không ngừng cọ lấy lồng ngực hắn, cảm nhận được xúc cảm mềm mại đánh tới, tiểu Thẩm Ngôn đã bắt đầu kháng nghị.
Cười khổ một tiếng, Thẩm Ngôn cố nén lấy dục hỏa đang bùng lên trong lòng.
Chiếc xe tiếp tục đi tới, trên đường đi cũng không ngừng xóc nảy, cảm giác mềm mại dễ chịu đó ngày càng rõ ràng, tà hỏa mới kìm nén lại dần dần dâng lên.
- Xuống a! Mau xuống a!
Thẩm Ngôn không ngừng tụ nhủ lấy mình, mà Đông Lý Á không biết lúc nào trên mặt đã hiện lên hai đóa đỏ ửng, bởi vì nàng cảm giác được có một cái cây gậy thô nóng đang chọt vào bụng nàng.
Cùng tên sắc lang này ở chung lâu như thế, nàng tự nhiên biết rõ ràng thứ đó là gì, nhìn đám người đứng xung quanh, Đông Lỵ Á nâng lên đầu nhỏ, cười như không cười nhìn xem Thẩm Ngôn.
Cảm nhận được Động Lỵ Á ánh mắt giảo hoạt nhìn xem mình, Thẩm Ngôn có chút xấu hổ, hừ nhẹ một tiếng nói.
- Cái nha đầu này, chờ tối nay về xem anh thế nào thu thập em!
Hắn tay phải từ bên hông nàng hạ xuống, bóp một cái vào mông mẩy của nàng, xem như là cái cảnh cáo.
Mà Đông Lỵ Á dường như rất sung sướng khi được hưởng màn ‘cảnh cáo’ này, nhìn sang hai nữ Na Trát, Sư Sư mà cười khúc khích.
Hai nữ lúc này mặt tối sầm, được nha, ngươi được sướng còn nhìn qua chúng ta thị uy nữa, ý gì đây?
Trong lúc lơ đãng, Đông Lỵ Á bổng nhiên bị cảnh tượng ở góc bên trái khoang xe hấp dẫn.
Chỉ thấy một người phụ nữ trang điểm khá đậm, đeo một cái túi da màu đỏ, hai tay nắm lấy tay vin, chen chúc trong đám người, căn bản không để ý tới túi xách của mình.
Lợi dụng sự thiếu chú ý của người phụ nữ, không biết từ khi nào, sau lưng nàng ta có một bàn tay nam nhân, lặng lẽ không tiếng động duỗi vào trong túi xách, sau đó từ từ rút ra, trên hai ngón tay thình lình kẹp lấy cái ví của người phụ nữ.
Hiển nhiên, đây là một vụ ăn cướp, hơn nữa toàn bộ quá trình nước chảy mây trôi, tuyệt đối là một tên móc túi có kinh nghiệm lão luyện.
Người phụ nữ hồn nhiên không hay biết gì, liền đám người xung quanh cũng không hay biết, có thế thấy được thủ pháp tên này có bao nhiêu cao minh.
Toàn bộ khoang xe, hành khách hoặc là nhìn của sổ, hoặc là nói chuyện với nhau, hoặc là chơi di động, Thẩm Ngôn thì đang chăm chú ‘chăm sóc’ cho cái mông Đông Lỵ Á, chỉ có Đông Lỵ Á là đem một màn này xem ở trong mắt.
Không phải Thẩm Ngôn không chú ý đến bên này, mà thực sự hắn không hơi sức quan tâm tới, chuyện ăn cắp vặt trên xe buýt là chuyện thường ngày ở huyện, số tiền bọn họ ăn cắp cũng không lớn, nếu bị bắt thì bị giam chừng mấy ngày lại thả ra rồi, hơn nữa gặp đám cảnh sát còn phải lấy khẩu cung, nhân chứng các kiểu, mất toi một ngày, hắn con đang muốn đi chơi với chúng nữ đây, hơi đâu mà lo chuyện bao đồng này.
Nhưng Thẩm Ngôn không lo, không đồng nghĩa với Đông Lỵ Á bỏ mặc việc trước mắt, chỉ thấy nàng thét lớn.
- Anh làm gì đó!!!
Đông Lỵ Á vừa quát lên, Na Trát cùng Sư Sư đều giật mình, mà toàn bộ người trong xe đều bị hấp dẫn qua đầy, theo ánh mắt của nàng, vừa lúc nhìn thấy một bàn tay cứng đờ ở không trung, hai ngón tay còn kẹp lấy cái ví của người phụ nữ.
Tên nam tử xác thực là một tay lành nghề, hắn đã ở trên xe trộm qua rất nhiều lần, mỗi một lần đều trót lọt, đặc biệt là trong tình huống chen chúc đông người, xác suất thành công gần như trăm phần trăm.
Nhưng mà hắn lại không nghĩ tới hiện tại cư nhiên bị bắt tại trận, cái ví còn cầm nơi tay, có thể nói xấu hổ nhục nhã vô cùng. Tên nam tử trắng trợn đem chiếc ví thu vào trong túi, trừng mắt quát Đông Lỵ Á.
- Lão tử mưu sinh mày còn muốn nhìn tới? Con mẹ nó, ăn nó thích xen vào việc người khác à? Muốn chết có phải không?
Bất quá, tên nam tử vừa nhìn qua thân thể mạn diệu đang run rẩy vì tức giận của Đông Lỵ Á, ánh mất đột nhiên tỏa sáng.
- Nha, lớn lên thật xinh đẹp, em gái muốn sảng khoái một chút không?
Nghe lời nói ô uế của tên nam tử, Đông Lỵ Á ánh mất hiện ra một tia phẫn nộ, mà Cổ Lệ Na Trát cùng Lưu Sư Sư càng là đứng lên, nhìn chằm chằm lấy tên nam tử này.
Nam tử cũng không có bởi vì hành vi ăn trộm bị bắt tại trận mà khϊế͙p͙ đảm, là một tên trộm đạo lâu năm, tự nhiên hắn có một ít phương pháp.
Hiện tại xã hội chính là như vậy, sự việc không liên quan đến mình thì né né ra, đa số đều là đám ăn dưa quần chúng, huống chi mình thấp cổ bé họng, làm cũng không có bao nhiêu đồng lương, hơi đâu mà xen vào chuyện người khác.
Đặc biệt là gặp được tên móc túi này, gần như là ai đi xe buýt cũng từng gặp qua rồi, tỷ như báo từng đưa tin một tên thanh niên bắt tại trận một tên móc túi, nhất quyết không thả mà muốn đưa tên này lên công an, thẹn quá thành giận, tên móc túi này liền thọc mấy chục dao, trực tiếp đem tên thanh niên kia xiên chết.
Tuy sao này, tên móc túi bị xử tử hình, nhưng người cũng đã chết, giết tên móc túi thì có cái rắm gì dùng, nên tốt nhất giữ cái mạng nhỏ này vẫn là ưu tiên hơn.
Nam tử sắc mặt âm trầm, nhìn đến Đông Lỵ Á tam nữ, chỉ hận không mọc ra thêm vài cặp mắt để mà nhìn cho đã, hắn lộ ra nụ cười tà ác, rõ ràng không phải thứ tốt gì.
- Tiểu gia vận khí quả thực không sai, trên xe buýt còn gặp được loại cực phẩm này, vừa lúc tà hỏa không kịp phát tiết, lại có ba mỹ nữ đưa tới!
Nam tử vừa nói vừa cười, bộ dạng muốn bao nhiêu càn rỡ có bấy nhiêu càn rỡ. Thẩm Ngôn sắc mặt bình đạm, liếc nhìn tên nam tử, mà Đông Lỵ Á tam nữ thì sắc mặt lạnh băng.
- Như thế nào có loại người đáng giận như vậy, anh rõ ràng trộm a di này, còn cuồng vọng tự đại nữa!!!
- Cuồng vọng? Lão tử liền cuồng vọng đó, mày thích nói không? Tao là lấy ví tiền cái mù già này đó, là vinh hạnh của mụ!!!
Một tên móc túi quèn, cư nhiên làm trò trước mặt mọi người, lại nói lớn oang oang như thế, Thẩm Ngôn thiếu chút nữa cười ra tiếng.
- Anh…anh!!
Thẩm Ngôn nhìn Đông Lỵ Á các nàng đang phẫn nộ, có chút bất đắc dĩ, các nàng quả thực trung nghĩa 10 phần, nếu là người khác nhìn đến, chỉ sợ là lơ đãng cho qua rồi, các nàng thì dũng cảm, cùng với tên móc túi cãi nhau.
- Mày nói tao ăn trộm? Có bừng chứng sao? Ai thấy tao lấy, là mày sao?
Nam tử lộ ra bộ mặt hung thần ác sát, hướng tới một người phụ nữ đang chơi điện thoại quát cói tai, tức khắc dọa nàng nhảy dựng, lập tức lắc đầu tỏ vẻ không thấy.
- Lão tử xem ra cô em là vu hãm, lớn lên xinh đẹp như vậy, thật đáng tiếc, đừng để ngày nào đó ra đường bị người ta cho chơi không đó!
Đám người trong xe đều lựa chọn trầm mặc, lão tài xế thì hết sức chuyên chú lái xe, tỏ vẻ không quan tâm, mà đám Na Trát thì bất ngờ, đám người này là thế nào vậy, ăn cướp sờ sờ thế mà
- Ví tiền là anh trộm, chính là trộm a di bên cạnh này, tôi đều tận mắt thấy!
Nam tử nghe vậy, trên mặt treo theo nụ cười lạnh, từ trong ngực móc ra một cây dao gọt trái cây, cây dao lóe ra hàn quang, hắn cười như không cười hỏi người phụ nữ.
- Con kia nói tao trộm tiền mày, mở to mắt mày ra xem, ví này của tao hay của mày?
Cuối cùng, nam tử còn cầm con dao trước mặt nữ tử múa may mấy cái, quát một tiếng.
Nhìn con dao sắc bén kề cận bên người, người phụ nữ sợ hãi lùi ra sau mấy bước, nhìn đám người dửng dưng xung quanh, cắn răng lắc đầu.
- Không phải, là do cô gái kia hoa mắt mà thôi…cái ví là của anh!
Đông Lỵ Á nhìn tới người phụ nữ, tức giận đến thân thể run rẩy, bộ ngực phập phồng không ngừng, thật là thói đòi nóng lạnh, a di này không cảm kích thì thôi, cư nhiên nói nàng hoa mắt.
………………………………….