Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 165: Thu tiền đặt cược.

Mà phía bên kia Diễm Tĩnh thì mặt đều ngốc rồi, không phải mới nảy Thẩm Ngôn còn nghe lời sao, thế mà bây giờ lại càng trở nên khủng bố như thế.
Khí tức của Thẩm Ngôn không còn là Nhị tinh sơ kỳ nữa, mà đã là Nhị tinh trung kỳ.


Tuy là cùng giai, Thẩm Ngôn có thể đè đánh Lập Hùng. Nhưng đó chỉ đơn thuần là đè đánh mà thôi, chứ không phải miểu sát.
Vốn dĩ Thẩm Ngôn muốn cùng giai kết thúc chiến đấu, nhưng không ngờ đám cẩu nam nữ này lại đánh chủ ý lên nữ nhân của hắn.


Đây là nghịch lân của Thẩm Ngôn, trải qua hai đời nhàm chán, tình thân là thứ mà Thẩm Ngôn luôn khao khát, hắn đã thiếu khuyết quá nhiều tình cảm, thế mà hôm nay lại có người dám đem nữ nhân mình để ý ra uy hϊế͙p͙ chính mình.
Điều đó.
Là không thể chấp nhận.


Vì thế, hắn phải nâng cấp lên một bậc, nhanh chóng xử lý tên Lập Hùng này để giải cứu hai nữ.
- Hahaha trước sau gì cũng chết! Ta lột trần truồng hai nữ nhân của ngươi đã!


Biết mình sắp chết không thể nghi ngờ, Diễm Tĩnh vận dụng năng lượng cuối cùng điều khiển dây leo xé nát hết tất cả quần áo của hai nữ Kiều Phượng Nhi cùng Kiều Hoàng Nhi.
- A…không muốn a!
Kiều Hoàng Nhi hốt hoảng la lớn.


Mà trên khán đài, đám khán giả mắt trừng đại, miệng chảy nước dãi muốn nhanh chóng được chiêm ngưỡng thân hình mạn diệu của hai vị mỹ nữ, hệt như đám hải âu thèm thuồng đến thịt cá vậy.
- Mói mói mói mói mói….
Ầm ầm!


Bất quá vừa lúc đó, hai tiếng nổ bạo tạc lại vang lên, thân thể hai nữ nhanh chóng bị bao khỏa trong làn khói trắng, là lựu đạn khói Thẩm Ngôn vừa ném ra.
- Má nó thắng chó!
- Fuck!!!
- Ai cho camera đi vào làn khói được không!!!
- Aaaa flashing public của ta!!! (không hiểu tra gg – kích thích lắm nha ?)
-…..


- Hay lắm Thẩm Ngôn!!!
Trái ngược với tiếng than trời trách đất của đám đực rựa phía dưới, trên đài là tiếng hoan hô dậy trời của đám nữ hội trưởng, dù sao loại sự tình này đã quá mất mặt, Thẩm Ngôn xem ra cũng là xử lý chính xác.


Không ai để ý đến Lập Tân lúc này đã ngã ngồi trên ghé, vẻ mặt ngốc trệ, má nó tiểu tử đó vậy mà Nhị tinh trung kỳ, không phải Lập Trung nói hắn không có chỗ dựa sao, không có cái cọng lông a!


Một người bình thường không có gia tộc chống lưng tại sao có thể có một nhân tài mạnh mẽ như thế được.
Cháu hắn đã thua.
Mà hắn cũng thua kèo.
Lập Tân hai tay ôm đầu, hắn chưa bao giờ muốn đánh thằng em óc bò của mình như lúc này.


Theo tiếng kiếm khí vang lên bên tai, mọi dây leo trói buộc Kiều Phượng Nhi cùng Kiều Hoàng Nhi đều bị chặt đứt.
Tâm trạng hai nàng lúc này vô cùng phức tạp.
Lột trần truồng cho vạn người xem đó là cảm giác gì?
Đó chính là vô cùng nhục nhã.


Cảm nhận được từng tấc da thịt mình bạo lộ ra bên ngoài, hai nàng chỉ biết nhắm chặt mắt, cầu mong thời gian nhanh chóng qua mau.
Bất quá theo từ trên không trung rơi xuống, hai nữ nhào vào hai cánh tay vô cùng rắn chắc và nóng bỏng.
- A..a.a..không muốn!


Hai nữ điên cuồng giãy dựa thì có một giọng nam từ tính tràn đầy quen thuộc vang lên.
- Còn la cái gì! Hai em mở mắt ra xem!
Kiều Phượng Nhi cùng Kiều Hoàng Nhi từ từ mở mắt ra xem xét tình hình xung quanh, chỉ thấy vây quanh ba người toàn là khói trắng, mà người đàn ông đang ôm hai nàng đâu ai khác ngoài Thẩm Ngôn.


Hai nàng nhìn thấy tình hình lúc này, nhất thời thở ra một hơi. Nhưng…
Thẩm Ngôn cũng không phải là đàn ông sao?
Hai nàng bây giờ hoàn toàn như con tôm lột vỏ, nép sát vào lòng hắn, từng tấc da thịt tiếp xúc, dây dưa với nhau.
Cảm giác ngượng ngùng không thể nào tả nổi.


Thẩm Ngôn như lão sói xám liếc nhìn hai con cừu non trong lòng mình.
Hai bộ ngực đầy đặn vểnh cao cao, trắng tròn co dãn ép sát vào nhau…mặc dù không to như của cục cưng Dương Mật.
Nhưng hắn tin tưởng với bàn tay điêu luyện của mình, sớm muộn cũng sẽ khiến chúng to hơn…


Vâng, hắn là đang nghĩ cho tương lai sau này.
Vì là hai chị em nên dáng người hai nàng có rất nhiều điểm tương tự.
Nhũ hoa đỏ hồng kiêu ngạo, to hơn hạt đậu đỏ một chút, lấp lánh mê người…
Bụng dưới trơn nhãn lán bóng, được tô điểm bởi lỗ rún tinh xảo hơi trồi lên…


Xuống chút nữa chính là đồi cỏ thơm miên man thần bí, không phải một màu đen tuyền mà là màu xám khói đặc trưng khiến Thẩm Ngôn như bị hút hồn vào trong đó…


Nếu nói có sự khác biệt là gần động thiên của hai nàng có một nốt ruồi son, Kiều Phượng Nhi là ở mép bên phải, trong khi Kiều Hoàng Nhi là nằm ở mép bên trái, vô cùng dụ hoặc.
Mông mềm đầy đặn săn chắc, đùi đẹp khoanh tròn, bóp một cái thật là sung sướng lên tiên.
- Ưm….


Hai nữ vô cùng đỏ mặt xấu hổ đánh vào lồng ngực Thẩm Ngôn.
Hắn bất ngờ nhìn bàn tay mình, hắn là thực bóp mông hai nàng nha, đúng là cái tay hư mà.
- Phốc! Anh xin lỗi…là do hai em mê người quá!


Ánh mắt của hắn quá mức nỏng bỏng, khiến đang bị mê man Phượng Nhi cùng Hoàng Nhi ẩn ẩn có chút tiểu hạnh phúc, hai nàng theo bản năng khép chặt đôi chân, dùng tay che đi bộ ngực sữa…
Mối quan hệ giữa ba người vô cùng mập mờ, đến hôm nay, xem như xé ra tấm màn mỏng cuối cùng.


Hai nữ cũng không phải dạng nếu nam nhân thấy hết thân thể mình thì phải làm chồng mình, mà là hai nàng đã có ý với Thẩm Ngôn từ lâu, bây giờ lại xảy ra tình huống này, xem như là mượn gió đẩy thuyền thôi.
- Còn nhìn chưa đủ sao?
- Chưa có đủ…à không, anh chưa hề nhìn qua!


Thẩm Ngôn lắc đầu cười hề hề, Kiều Phượng Nhi nhìn cái mặt của hắn muốn cười mà không dám cười.
- Trong nhẫn trữ vật hai em có đồ thay chứ, mau lấy ra mặc vào đi, anh cũng không muốn chơi dã chiến trước hàng vạn người như vậy đâu!


- Quỷ sứ hà! Ai thèm chơi dã chiến với anh, chán ghét chết đi được!
Kiều Hoàng Nhi nhéo hông hắn, bất quá khói mù đang tan đi, hai nàng cũng vội vàng mặc y phục vào.

Ném Diệp Tĩnh đến bên cạnh Lập Hùng đang đau đớn rên rỉ.


Thẩm Ngôn khuôn mặt hoàn toàn sương lạnh, khác hẳn với lúc nãy khi nói chuyện với Kiều Phượng Nhi cùng Kiều Hoàng Nhi.
- Muốn chém giết tùy mày, nhanh lên đi!
Lập Hùng lúc này đã thoi thóp, sinh mệnh lực ương ngạnh lúc này lại là thứ dày vò thống khổ hắn.


23 năm cuộc đời, hắn chưa bao giờ trải qua khuất nhục cùng đau đớn thể xác và tinh thần như thế.
Ai có thể tưởng trong một cuộc thi đấu tuyển thành viên cho công hội lại có một tên Nhị tinh trung kỳ.
- Má nó thằng chó nào xếp ta vào chung với con quái vật này a!!!!


Lập Hùng âm thầm chửi 18 đời tổ tông cái hệ thống nào sắp xếp trận lần này.
- Nghe nói mày nhà rất giàu đúng không, chuyên lấy tiền đè người đúng không? Hôm nay tao cũng lấy tiền đè chết mày thử xem!


Thẩm Ngôn trải qua giao chiến, đã nắm sơ qua tính cách của Lập Hùng rồi, tên này thuần túy là dựa vào nguồn lực gia tộc mà lớn mạnh thôi.


Tuy nói tài nguyên gia tộc cũng là một loại thực lực, nhưng phải xem người sử dụng chúng là ai, với loại vô não, điên cuồng như Lập Hùng, sớm muộn gì cũng rước họa vào thân.
Người phía dười hắn không ít, nhưng phía trên hắn cũng có rất nhiều.


Đạo lý này Thẩm Ngôn cũng đã quán triệt qua, hắn luôn luôn cẩn thận, thể hiện vừa đủ để mọi người xem hắn là một thiên tài, chứ không phải là quái thai để mà trừ diệt.
- Hai em xem cái này vui lắm nè!
Thẩm Ngôn nói với hai chị em lúc này đã quần áo đầy đủ đứng sau lưng mình.


Trên tay hắn lúc này là một viên đá kỹ năng.
- [Bộc phá] !
Kỹ năng Nhị tinh làm bốc hơi tất cả chất lỏng bên trong mục tiêu.
Một khi chất lỏng bên trong một mục tiêu sinh học bị bốc hơi thì cơ thể sẽ bị xé tung thành từng mảnh.


Với các động cơ đốt trong, khi nhiên liệu bị bốc hơi thì nó sẽ bị nổ tung. Cả chất lỏng trong pin cũng bị tương tự. Thậm chí nếu máy móc không có chất dễ cháy, vẫn có dầu nhớt, chất bôi trơn, chất làm mát. Mà chẳng có máy móc nào mà không có chất lỏng ở trong cả. Nên một khi “Bộc Phá” được kích hoạt thì việc phá hủy máy móc chỉ là chuyện đơn giản.


Đây là một kỹ năng được dùng để phá hủy máy móc và công sự là chính, bởi vì nó được thi triển trên một vùng chỉ định, người cường hóa là rất dễ dàng tránh thoát.
Nhưng mà bây giờ.


Lập Hùng hai chân bị chặt đất, Diệp Tĩnh hai chân cũng bị Thẩm Ngôn đánh nát, không thể nào di chuyển.
Thẩm Ngôn tay phải bóp nát viên đá kỹ năng, một bầu không khí nặng nề bao trùm lấy Lập Hùng cùng Diệp Tĩnh.


Máu trong cơ thể hai người bắt đầu sôi lên, tủy trong xương bắt đầu loạn động, nước bọt bắt đầu nổ tí tách trong miệng hai người.
- A…aa..a
Hai bọn họ tru tréo lên đau đớn.


Đám người quan khán giờ khắc này đã hoàn toàn im lặng, dùng kỹ năng Nhị tinh chỉ để tra tấn người, thật là phá của a, trong mắt bọn họ nhìn thấy tình cảnh này chỉ có thể dùng mấy từ để hình dung.
Quá thống khổ.
Cực độ tàn nhẫn.
Bùm bùm


Từng đầu khớp xương trên người Lập Hùng nổ vang, đầu gối, khủy tay, xương sống….
Hai ‘viên bi’ cùng ‘trường thương’ của hắn cũng đã bị nổ toái.
- A…a.a..Thẩm Ngôn, thù hôm nay, tao thề sẽ trả lại mày gấp trăm lần, gấp ngàn lần…aaaa!


Dưới tiếng hét của Lập Hùng, đầu hắn cùng Diệp Tĩnh cuối cùng triệt để oanh bạo, không còn chút cặn.
Mà cột tích phân trên đầu Thẩm Ngôn lúc này đã cao đến hơn 70m.
Vô tiền khoáng hậu.
Đến mấy cái chiến trường lân cận cũng có thể nhìn thấy.


Đám tổ đội còn sót lại cùng chiến trường với Thẩm Ngôn nãy giờ trốn ở xung quanh quan chiến, đánh cái sợ run.
Vội vàng có bao xa thì trốn bao xa, thực lực đối phương đã thể hiện ra là Nhị tinh trung kỳ, còn đánh cái cọng lông, vắt giò lên chạy đợi đến thời gian kết thúc là tốt nhất.


- Ha ha, hảo tiểu tử, hay lắm.
Trên đài cao, Lục Vô Song vỗ tay khen ngợi, người đã trải qua sóng gió như nàng, máu cảnh huyết tinh như Thẩm Ngôn làm ra thì có là gì,nàng bây giờ chỉ quan tâm cháu của nàng thắng, mà nàng thì được 4 viên kỹ năng Tam tinh.


Dù có phải chia đôi với Thẩm Nguyệt Lan, nhưng dù sao nàng đã có lợi lớn.
- Lục tỷ tỷ, tỷ tỷ vui vẻ kích động như vậy ta hiểu được. Thế nhưng đừng có quá trớn như vậy chứ?


Đám nữ hội trưởng bắt đầu mè nheo với Lục Vô Song, mong nàng dựa vào tình cảm khăng khít bấy lâu nay mà xí xóa vụ đặt cược.
- Ta quá trớn có quan hệ gì với mấy người! Mi nữa, mi nữa rồi mi nữa, mỗi người một viên đá kỹ năng, nhanh lên!


Lục Vô Song khịt mũi chỉ từng nữ hội trưởng, đòi lấy tiền chung, tình cảnh chị em sao? Xin lỗi nó cũng không ăn được.
Trong khi đó Thẩm Nguyệt Lan thì nhìn sang đám đực trong bầy.
Không đợi nàng mở miệng, đám hội trưởng này hiểu ý cười hề hề đưa đến tiền đặt cược.


- Hảo tiểu tử, quả nhiên còn có một ít con bài chưa lật.
Lục Vô Song âm thầm cười nói, ánh mắt nàng lấp lóe, càng nhìn Thẩm Ngôn càng hiếu kỳ.


Mà trong đám chỉ còn lại Lập Tân cùng bộ hạ lúc này sắc mặt vô cùng khó coi. Cháu của mình, niềm hi vọng của công hội không ngờ lại bị đánh bại bạc nhược như thế, tâm tình hiện tại của hắn vô cùng xấu.


- Ha ha, Lập hội trưởng, đã cá cược thì phải chấp nhận chịu thua, mau giau ra một viên đá kỹ năng Tam tinh đi!
- Lục hội trưởng, cô quả thực không khách khí một chút nào.


Lập Tân sắc mặt đen thui, là người đề xướng đặt cược, đương nhiên hắn sẽ không tiếc một viên đá kỹ năng, lập tức từ trong nhẫn trữ vật móc ra một viên đá giao cho Lục Vô Song.


Các hội trưởng sau khi móc ra đá kỹ năng giao cho Vô Song cùng Nguyệt Lan đều trừng mắt nhìn Lập Tân, ý tứ trong đó vô cùng rõ ràng, cháu của ngươi cũng quá kém cỏi a.


Bị mọi người trừng mắt, Lập Tân không thể làm gì khác hơn. Đại hội lần này hoàn toàn thất thủ, hắn cũng là thua, hắn đi tìm ai mà trừng mắt đây.
- Chư vị hội trưởng, đa tạ.
Tâm tình của Lục Vô Song hiện tại vô cùng tốt, nàng hiếm khi cười nhiều như hôm nay.


Đứng dậy mỉm cười cà khịa với đám hội trưởng mấy cái, Lục Vô Song phất tay áo đi vào trong thông đạo.
- Không còn gì vui nữa rồi, ta cũng có chút việc, cáo từ!


Thời gian cuộc thi đã sắp kết thúc không sai biệt lắm, biết không còn gì để nhìn, Thẩm Nguyệt Lan cũng đứng dậy rời đi, khí tức cao lạnh không hề thay đổi.
Trước khi đi nàng nói với thủ hạ bên người.


- Tận lực điều tra tên Thẩm Ngôn này cho ta, đồng thời kêu cái tên Trương Lăng Đông vô dụng đấy đến gặp ta, ta có một số chuyện muốn hỏi hắn!
- Tuân mệnh!


- Đinh! Vòng thi thứ 3 kết thúc! Những người sóng sót trên chiến trường một ngày sau đến công hội của mình để được tính tích phân cùng lĩnh thưởng!
Thẩm Ngôn nhàm chán ngồi tán gẫu với hai nữ, rốt cuộc hệ thống đã vang lên âm thanh thông báo.
Một trận chiến này.


Rốt cục đã đến hồi kết.
…………………………………………