…
Sau khi thanh âm hệ thống thông báo kết thúc, đồng hồ mà mọi người đang đeo cũng bắt đầu tỏa sáng ra quang hoa.
Bắt đầu truyền tống mọi người trở về quảng trường.
- Hô….!
Thẩm Ngôn hít sâu một hơi, một trận chiến này đã giúp hắn biết được sức mạnh mình mạnh đến cỡ nào, trong tương lai chắc chắn sẽ còn những trận chiến còn ác liệt hơn nữa.
Hắn đang miên man suy nghĩ thì thấy tay áo mình bị người kéo.
Quay đầu nhìn lại thì là Kiều Hoàng Nhi đang vẻ mặt lo lắng nhìn xem mình.
- Sao thế…!?
Lời còn chưa nói hết, Thẩm Ngôn lúc này mới chú ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh đang đổ dồn vào tổ đội hắn.
Mà đám đàn ông thì nhìn chằm chằm vào hai nữ Kiều Phượng Nhi cùng Kiều Hoàng Nhi như dã lang nhìn thấy con mồi.
Biết sao được.
Một màn vừa rồi quá kinh thế hãi tục, chỉ còn một xíu nữa bọn họ đã chứng kiến được khung cảnh hương diễm rồi, bây giờ lại gặp người ngọc ngay trước mặt.
Không có tưởng tượng ra cảnh tượng kia mới là lạ.
Cặp mắt Thẩm Ngôn nhất thời lạnh xuống, trừng mắt nhìn xem người xung quanh, qua một trận chiến này, mọi người đã biết Thẩm Ngôn cũng không phải loại lương thiện gì, thế là nhao nhao rụt cổ quay sang chỗ khác.
Lúc này, Kiều Hoàng Nhi mới thở phào, nắm chặt lấy cánh tay hắn nở nụ cười tươi như hoa.
Kiều Phượng Nhi nhìn thấy một màn này chỉ biết thở dài, em gái nàng đã bị lệ thuộc vào Thẩm Ngôn rồi. Nàng lại tự hỏi bản thân mình, nếu tách ra khỏi hắn, không biết có thể chịu được không ah.
- Đi thôi! Vào tửu điếm trước, ngày mai bọn họ mới thống kê kết quả, anh còn phải đợi Thẩm Nhất cùng Iris nữa!
Thẩm Ngôn nhìn lên đài cao, lúc này đã không còn một bóng người, hắn vươn hai tay nắm chặt lấy tay hai nữ rồi kéo hai người ra ngoài.
Suốt một đoạn đường, Thẩm Ngôn đã tốn không ít nước bọt kết giao với mọi người lân la đến làm quen, ai hắn cũng không tị hiềm.
Thêm một đồng bạn dù sao cũng hơn thêm một địch nhân.
Ai bảo tổ đội hắn thể hiện quá nổi bật làm chi.
Đặc biệt Thẩm Ngôn như một mầm non vươn lên, thể hiện thiên phú diễm tuyệt của mình, các công hội đều có người làm quen hợp tác, dù sao ai cũng biết sau lưng tên này chắc chắn sẽ có một thế lực hoặc một tập đoàn khổng lồ làm chỗ dựa.
Những loại người thế này, tuyệt đối không thể chọc.
…
Trong bao sương, Thẩm Ngôn cùng hai nữ vãi hết cả mồ hôi, tham lam uống lấy từng ngụm trà thơm, quả thực quá vất vả, cảm giác còn điên đầu hơn lúc chiến đấu nữa.
- Hô..hô…bọn họ thật bám dai như đỉa, làm em sợ muốn chết!
Kiều Hoàng Nhi vuốt vuốt lấy bộ ngực sữa của mình, nốc lấy một chén trà lớn, thở hồng hộc nói.
- Này, thục nữ một chút! Ăn uống cho đàng hoàng vào!
Kiều Phượng Nhi nhíu mày, trước mặt tình lang mà ăn uống cẩu thả thế, để hắn đánh giá thì làm sao bây giờ.
- Không sao anh không để ý đâu, nào Phượng Nhi, há miệng ra nào!
Thẩm Ngôn ha ha cười, gấp lên một miếng bánh để trước miệng Kiều Phượng Nhi, quả nhiên con hàng này bị hắn trêu ghẹo, gương mặt đỏ hồng, định đẩy tay hắn ra nhưng bất giác lại sợ Thẩm Ngôn buồn, nên cũng miễn cưỡng há lấy miệng nhỏ để hắn đút vào.
- Ai nha…em cũng muốn!!!
Kiều Hoàng Nhi bắt đầu nhõng nhẽo, có vài phần giống như ĐỊch Lệ Nhiệt Ba, hắn cũng cười không thể nặng bên này, nhẹ bên kia, thế là cũng phân biệt gấp cho nàng một miếng.
- Này! Anh có một việc quan trọng cần nói với hai em!
Thẩm Ngôn nhìn lấy hai nữ, hít sâu một hơi trịnh trọng nói.
- Có việc gì anh cứ nói đi!
Nhìn thấy nét mặt nghiêm túc của hắn, hai nữ bất giác ngồi thẳng lưng, dõng tai nghe.
- Kỳ thực…anh đã có bạn gái, không những một người mà là ba người! Anh biết chúng ta là có tình ý với nhau, anh không thích lừa dối ai trong chuyện tình cảm…vì thế anh muốn nói rõ với hai em, để hai em làm ra lựa chọn!
Nhìn thấy sắc mặt hai nữ đang dần chuyển sang màu trắng, Thẩm Ngôn bình tĩnh nói tiếp.
- Nếu đã là người phụ nữ của anh, anh sẽ yêu tất cả các em, mang đến cho các em hạnh phúc cả đời, nhưng ai cũng có sự lựa chọn, anh tôn trọng các em, tất cả là do các em quyết định!
Thẩm Ngôn đã nói hết, không khí trong gian phòng thoáng chốc lâm vào yên tĩnh, Kiều Phượng Nhi khuôn mặt trắng nhợt ngồi dựa trên ghế.
Những tưởng chia sẻ với em gái mình đã đủ, không ngờ Thẩm Ngôn đã có 3 người con gái rồi.
Phải rồi.
Với một người ưu tú như Thẩm Ngôn, ở ngoài đời làm sau mà không có ý trung nhân cơ chứ.
Tuy chính phủ cho phép đa thê, nhưng đó cũng được xem như là một tục lệ cổ hủ, còn sót lại từ thời phong kiến, như cha nàng cả đời chuyên chúc bên mẹ nàng vậy, cuộc sống đó mới là hạnh phúc.
Còn bây giờ, nếu chấp nhận hắn, phải chia sẻ với thêm 3 người khác, mà nhân số chưa chắc đã ngừng lại ở đó.
Kiều Phượng Nhi nhất thời lâm vào do dự, nội tâm rối như tơ vò.
Nàng.
Vẫn là không chấp nhận được.
Trái ngược với Kiều Phượng Nhi, Kiều Hoàng Nhi tuổi cũng xấp xỉ Thẩm Ngôn, nên suy nghĩ phóng khoáng và đơn giản hơn nhiều.
Mình yêu thì mình hành động thôi, hắn đã hứa thương yêu nàng, nhiêu đó là được, nàng cũng không mong cầu gì thêm.
Kiều Hoàng Nhi đang muốn trả lời.
- Em đồng…
Thì Kiều Phượng Nhi đã cắt ngang, nàng mang thần sắc buồn bã nhìn xem Thẩm Ngôn, đôi mắt đẹp ngấn nước bật thốt.
- Bọn em xin lỗi anh!
Một câu nói đơn giản, đã thể hiện tất cả, Kiều Hoàng Nhi ánh mắt không thể tin nhìn về phía chị mình, suốt hơn 10 năm qua, không biết có bao nhiêu người đàn ông truy đuổi chị, nhưng Kiều Phượng Nhi đều không để ý qua.
Mãi đến hôm nay.
Tình yêu đã chớm nở.
Chính tay Kiều Phượng Nhi lại nhẫn tâm bóp chết.
Thẩm Ngôn nhìn hết biểu hiện của hai nàng vào trong mắt, hắn gật gật đầu.
Hắn tôn trọng hai người.
Yêu một người không phải cướp đoạt người đó về cho bằng được.
Mà là để cho người đó hạnh phúc.
Nếu hai nữ đã cảm thấy đi theo hắn sau này cũng không có hạnh phúc, hắn cũng không có cưỡng cầu.
Dù sau truy đuổi cũng đã truy đuổi, thổ lộ cũng đã thộ lộ, cái gì thể hiện cũng đã thể hiện hết rồi.
Thẩm Ngôn hắn cũng không phải loại thấy gái đẹp là hung hăng nhào vào cắn xé, chiếm tiện nghi một chút thì còn có thể.
Chứ không thì hắn đã ăn mất Cổ Lệ Na Trát các nàng rồi.
- Tốt! Anh tôn trọng các em, anh đã giúp các em chiến thắng vòng ba, xem như là món quà cuối cùng mà anh dành tặng hai em! Hi vọng sau này chúng ta sẽ liên lạc với nhau!
Thẩm Ngôn an ủi lấy Kiều Hoàng Nhi đang khóc sướt mướt, bên cạnh Kiều Phượng Nhi vẫn trầm mặc không nói lời nào.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, là Thẩm Nhất cùng Iris đi vào.
- Tốt rồi, thời gian không còn sớm nữa, hai em đăng xuất nghỉ ngơi đi, anh cũng phải đi rồi!
Iris còn không hiểu mô tê gì, đã bị Thẩm Ngôn bế lên, đi ra khỏi phòng.
Thẩm Ngôn nhìn sang hai nữ một lần cuối rồi nặng bước ra cửa, hắn sẽ giữ một đoạn tình cảm này sâu trong tâm khảm, xem như một đoạn hồi ức đáng nhớ giữa hắn với hai nàng.
Hắn đã giải thích rất chân thành, hắn cũng tôn trọng quyết định của hai người, người con gái nào mà không mong muốn có một tình yêu tràn đầy, chuyên chức chứ.
Nhưng Thẩm Ngôn thừa nhận hắn là một người hoa tâm, chuyện yêu một người là không thể nào.
Nếu có người mắng hắn giả bộ đạo nghĩa, chiếm hết tiện nghi rồi còn làm bộ đạo đức giả, cái gì tôn trọng phụ nữ này nọ.
Thì xin lỗi.
Thằng đàn ông nào có tiện nghi sẵn trước mặt mà không chiếm chứ. Giờ chẵng lẽ hai nàng đã từ chối tình cảm hắn rồi, hắn còn đi theo làm cái ɭϊếʍƈ cẩu? Hay là trực tiếp cưỡng bức
Còn nếu còn thật sự có loại đàn ông thanh cao không ăn khói lửa nhân gian, thấy mỡ trước miệng mà không húp.
Thì xin lỗi anh nên tìm truyện khác mà đọc, tính cách Thẩm Ngôn là như vậy, về sau vẫn là thế.
…
Cửa phòng nhanh chóng khép lại, bên trong chỉ còn tiếng khóc nỉ non của Kiều Hoàng Nhi truyền ra.
- Chị…có phải đã quyết định sai không Hoàng Nhi?
Nhìn thấy Thẩm Ngôn đi xa, Kiều Phượng Nhi bỗng thấy trái tim đau nhói, còn đau hơn cả mối thù giết cả gia đình nàng.
Rất đau.
Mới lúc nãy ba người còn hạnh phúc đùa giỡn cười đùa với nhau, mà bây giờ.
Người cũng đã đi.
Con tim nàng cũng như tan nát theo.
- Mình đã chấp nhận cùng chung nam nhân với em của mình rồi, thêm một hai người thì có sao đâu nhỉ?
Kiều Phượng Nhi cắn chặt răng nhắm mắt lại, hai giọt nước mắt cuối cùng cũng chảy xuống hai má.
………