Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 164: Chơi dơ.

Mà bên kia, Vương Toản đã quỳ gối trước mặt Thẩm Nhất.
- Đại ca, giết ta đi, cầu xin đại ca mau giết ta!!!
- Ai nha, làm gì mà sợ như thế chứ?
Iris vừa nói vừa tung tăng chạy đến.
- Con lạy má! Má đừng tới gần, con khai con khai hết, biết gì con sẽ khai hết mà!!!! Huhuhu


Vương Toản nhìn thấy Iris đi đến như thiếu nữ nhìn thấy nam nhân sắp cuồng bạo mình, điên cuồng giãy dụa.
Thẩm Nhất: “……”
Hắn còn chưa thể hiện đâu, ít nhất phải cho hắn vài dòng trang bức đã chứ!


Trên chiến trường lúc này, Thẩm Ngôn đã quay về vị trí cũ, nhìn vẽ mặt ngốc trệ của Lập Hùng.
Hắn biết đối phương đang mất dần ý chiến đấu, vậy thì mau chóng kết thúc cuộc thi này thôi.
Từng kỹ năng Thẩm Ngôn thi triển lại chém tới.


Buông bỏ hai khẩu Gatling Gun ra, Lập Hùng lại lấy ra đinh ba khó khăn chống đỡ. Chỉ khác là giờ phút này cây đinh ba đã ảm đạm vô quang.


Năng lượng nãy giờ Lập Hùng thôi động kỹ năng đã sắp cạn, không thể nào thôi động đinh ba được nữa, hắn cũng không phải hệ Tinh Thần, đâu thể đủ năng lượng mà thi triển nhiều kỹ năng được.


Lúc này nhìn thấy biến cố xảy ra trong rừng, sắc mặt chúng cường giả trở nên vô cùng đặc sắc.
- Không xong, Lập Hùng gập phiền phức lớn rồi, đá kỹ năng của ta a, đùng có thua nha!
Mà sắc mặt Lập Tân cũng là khó nhìn.


Vòng xoáy cuồng bạo giống như một cơn lốc nổ tung, hơn nữa lại còn có Long Lực trọng điệp khiến cho không trung rung động, một tiếng nổ đinh tai nhức óc hiện lên.
Phanh. Phanh.


Toàn độ không gian chấn động, lực lượng cuồng bạo tới cực hạn khuếch tán. Trong kình khí cuồng bạo này không gian dường như dừng lại trong một thời gian ngắn.
Sưu.
10 ngón tay của Lập Hùng bị sinh sinh xoắn nát.
Leng keng.
Leng keng.


Từng chiếc nhẫn trữ vật nạm đầy kim cương mang theo huyết nhục rơi rớt xuống đất.
Thẩm ngôn biết tên này rất giàu, nên hắn muốn triệt đi ‘cái giàu’ của Lập Hùng.
- A…..a..a..a
Người khổng lồ tru lên từng tiếng tê tâm liệt phế, hai bàn tay hắn giờ chỉ còn hai cái cùi tay, không còn lại một ngón.


Con mắt trên trán Lập Hùng đỏ hồng, đã lâm vào điên cuồng, hắn biết trận này hắn thua.
Chúng cường giả ngoại trừ Thẩm Nguyệt Lan đều đứng bật dậy, bọn họ chăm chú nhìn xem màn hình trực tiếp, đây là thời khắc hết sức quan trọng.


Mà lúc này, Diệp Tĩnh đã truyền âm cho Lập Hùng, đang nói một thứ gì đó, con mắt Lập Hùng lấp lóe, hắn truyền lệnh cho nàng.
Sau đó, Lập Hùng đột nhiên cười ha ha như thằng điên, dùng nhục thân của mình điên cuồng công kích lấy Thẩm Ngôn.


Trong khi đó, Thẩm Ngôn lại nhíu mày, đây là tình huống gì, sao Lập Hùng lại như là đánh máu gà đồng dạng vậy.
Bất quá, câu hỏi của hắn rất nhanh đã được giải đáp.
- Thẩm Ngôn! Mau dừng tay, nếu không tôi sẽ làm nhục hai người phụ nữ của anh trước mặt mọi người!


Chỉ thấy phía bên kia, Kiều Phượng Nhi cùng Kiều Phượng Nhi bị đám dây leo trói cứng, đứng bên dưới là Diệp Tĩnh, nàng chính là người hô lớn với Thẩm Ngôn.


Nàng đây là đang đánh bạc, giết hai nàng rõ ràng không có lực uy hϊế͙p͙, bởi vì Thẩm Ngôn sẽ giết Lập Hùng lấy tích phân, cả tổ đội của hắn sẽ được tính là chiến thắng.


Nhưng Phượng Nhi và Hoàng Nhi lại là dùng nhan sắc thật khi ở Tử Giới Vực, các nàng vô cùng xinh đẹp, ngay cả Diệp Tĩnh cũng phải ghen tỵ.


Nàng muốn cược xem hai người có phải là nữ nhân của Thẩm Ngôn hay không, giết các nàng rất dễ, nhưng lột trần truồng hai nàng cho vạn người đang xem trực tiếp được chiêm ngưỡng, tin chắc Thẩm Ngôn là không thể nào chịu được.


Hơn nữa mới nãy, Lập Hùng đã truyền âm xác nhận lúc đánh nhau, Thẩm Ngôn luôn có dành một phần thần thức để chú ý đến hai nữ, cũng nhờ đó mà phát giác ra vị trí của Giai Giai.
Điểm này là điểm mấu chốt mà Diễm Tình tự tin như thế.


Chỉ thấy các chồi non của dây leo không ngừng phát triển, siết chặt lấy bộ ngực cùng bờ mông hai nàng. Một bên liên tục xé ra từng lớp vải, một bên đã có vài dây leo chui vào áo ngực hai nàng loạn động.
Keng.
Keng.
Từng lớp giáp trên người hai nữ rớt xuống đất.
- Không…không muốn…mau thả ta ra!!!!


Kiều Hoàng Nhi sắc mặt trắng bệch, hai hàng nước mắt đang chảy ra trên gò má của nàng.
- Hoàng Nhi không được khóc! Cô có ngon giết chúng tôi này!
Kiều Phượng Nhi điên cuồng giãy dụa lấy, nhưng càng động, dây leo càng siết chặt các bộ vị mẫn cảm trên người nàng.


Quả nhiên, thấy cảnh này, Thẩm Ngôn ngừng tay lại.
Mà khán đài lúc này. Đám ăn dưa quần chúng bắt đầu sôi lên sùng sục.
- Cởi đê!
- Cởi đê!
- Xõa đê!


- Hai mỹ nhân thật là nghiêng nước nghiêng thành a! Thẩm Ngôn…đừng ngừng tay, tiếp tục đánh chết Lập Hùng, cho Diễm Tình tiếp tục…cởi đê!
- Đúng rồi! Thẩm Ngôn, đừng ngừng tay, đừng đầu hàng, đánh tiếp đê! Ha ha ha
-….


Phía dưới đài nháo nhào thành một đoàn, mà phía trên đài cũng loạn không kém.
Lục Vô Song trực tiếp la lớn.
- Vô sỉ! Cái này là ăn gian, mau phán Lập Hùng thua!
Mà bên kia Lập Tân cười ha ha nói.
- Thắng ngoài sức mạnh, còn phải dùng cái đầu, ta thấy cái này hợp lệ!


Lập Tân là vô cùng hài lòng, xem ra cháu hắn đã biết dùng tới cái đầu rồi.
Lục Vô Song chỉ thẳng mặt Lập Tân nói.
- Một đám vô sỉ, cá mè một lứa! Thắng như vậy mà coi được à!
- Đúng vậy a, thật là vô sỉ!
- Mau cắt đoạn trực tiếp này đi!


Đám tỷ muội nhanh chóng đứng cùng chiến tuyến Lục Vô Song, cái này là đang vũ nhục chị em phụ nữ bọn nàng, nếu thực sự để hai nữ bị ‘cường bạo’ trước mặt bao người như vậy, đai hội thi đấu còn cái gì mặt mũi nữa.


Lập Tân được nữ thần mình chửi nghe rất đã tai, bất quá hiện giờ mọi người đông đúc không thể mất thể diện, bắt đầu đớp chát lại.


- Có gì không đúng? Đó là tâm lý chiến, một cường giả phải có một cái đầu lạnh trước mọi tình huống, nếu Thẩm Ngôn buông tha, chỉ có thể nói hắn qua yếu đuối thôi!
- Ngụy biện!
Lục Vô Song tức đến mặt đều xanh, không gian xung quanh nàng bắt đầu uốn khúc, nàng sắp phát tác rồi.
- Đủ!


Một tiếng thanh thúy vang lên, đánh sâu vào não hải mỗi người, đám hội trưởng nháy mắt bình tĩnh lại, nhìn về phía Thẩm Nguyệt Lan.
- Để cho bọn họ tiếp tục chiến đấu!
Lời nói không cho phép nghi ngờ, nàng ưu nhã để tay lên cằm, chăm chú nhìn xem Thẩm Ngôn, miệng lẩm bẩm.


- Thẩm Ngôn sao, lại là trùng tên với em trai ta, để xem hôm nay ngươi giải quyết vấn đề này thế nào!

- Thẩm Ngôn…không muốn đừng đầu hàng a!


Kiều Phượng Nhi rống lên, phía trước áo giáp của nàng đã bị lột ra, chỉ còn lại cái áo lót phía bên trong, nhưng nàng quyết không từ bỏ, đây là hi vọng lớn mạnh của hai nàng, không thể nào bỏ qua được, bị lột trần trước bàng dân thiên hạ…thì có thế nào.


Mà bên cạnh Kiều Hoàng Nhi đã khóc không thành tiếng, nàng cũng sắp trần như nhộng rồi.
- Ha ha ha! Thẩm Ngôn, mau quỳ xuống dập đầu ba cái, để cho tao đánh mày một hồi, sau đó giao hết tích phân ra, tao sẽ thả hai nữ nhân của mày!


Lập Hùng thấy Thẩm Ngôn cúi đầu, mặc dù là đau đớn, hắn cũng điên cuồng cười lớn, hắn hận Thẩm Ngôn muốn điên rồi.
Bất quá Lập Hùng cười còn chưa xong, hắn đã cảm nhận hai chân mình mất đi cảm giác.
- A….aaa


Hết phát ra tiếng thét thê lương, hai chân hắn không biết khi nào đã bị Thẩm Ngôn chém cụt, huyết vụ văng ra tứ tung.
Một bàn tay vươn ra, bóp nát lấy quai hàm của hắn.
- Ư..ư…ư
Lập Hùng trừng lớn mắt nhìn xem đôi mắt băng lạnh của Thẩm Ngôn, miệng ú ớ không nói nên lời.


Thẩm Ngôn kề vào tai hắn nói ra từng chữ.
- Hôm nay…
- tao…
- cho mày…
- sống không bằng chết!!!
………………………………