Trong một biệt thự tinh xảo ở Thánh Dương thành, có mấy đạo thân ảnh đang ngồi trong phòng.
Đó chính là Lập Trung cùng hai tên trưởng lão của công hội Nhân Mã, khí tức trên người bọn họ tỏa ra vô cùng cường hoành.
Trưởng lão là cấp bậc cao nhất trong một guild, chỉ dưới hội trưởng mà thôi, phân biệt theo thứ tự là hội viên thông thường, cao cấp cuối cùng là trưởng lão.
Bọn họ nắm giữ sức mạnh rất lớn, là thủ hộ giả của một công hội.
Trừ bọn họ ra còn có một người đang đứng khép nép ở một bên, đó chính là tên mập. Vốn dĩ hắn muốn gọi cho Lập Trung công tử để báo tin mà thôi, không ngờ công tử trực tiếp gọi hắn tới đây để kể rõ mọi chuyện.
- Sỡ dĩ hôm nay ta mời hai trưởng lão đến đây là muốn nhờ hai vị đi bắt giùm ta Sp kia, bên cạnh Sp đó còn có một cái khôi lỗi thực lực rất khó lường, ngay cả ta cũng không biết sâu cạn.
Sau khi nghe tên mập kể rõ đầu đuôi, Lập Trung mới từ tốn nói cho hai trưởng lão công hội mình biết, nhờ vào tầng quan hệ là đệ đệ của Lập Tân, Lập Trung hôm nay mới có thể điều động được hai người này.
Hai trưởng lão phân biệt là Vương Bình cùng Vương Toản, cái tên này dĩ nhiên là tên giả, dùng để gọi cho thuận miệng mà thôi.
Vương Bình sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, không có đồng ý ngay, mà hắn làm vẻ mặt khó khăn nói.
- Nếu Lập Tân thiếu gia đã đích thân nhờ, bọn ta cũng không dám chối từ, chỉ là…hai ta cũng không dám khẳng định có thể xử lý Sp đó!
Vương Toản ngồi kế bên uống một ngụm trà cũng gật gật đầu biểu thị sự khó khăn.
Lập Trung mỉm cười hiểu ý, trong tay hiện ra hai hộp ngọc. Mỗi hộp bên trong có 5 Chip cao cấp cùng 100 Coin, hắn cung kính đưa cho hai người.
- Đây là chút lòng thành coi như là xăng xe đi lại, hai vị xin nhận lấy!
Lập Trung tuy là ăn chơi trác tán, những cũng là loại người thức thời, trưởng lão là tài nguyên của một công hội, điều động bọn họ không phải dễ, ngoại trừ những nhiệm vụ của Guild, còn lại khiến cho đám này động tay đến cũng là một cái giá lớn.
Biết được điều đó, hắn trực tiếp bỏ ra một phần ba toàn bộ tài sản tích cóp của mình để thỉnh hai người này làm việc, Chip của Thẩm Ngôn có giá trị rất lớn đối với hắn, hơn nữa tìm kiếm một người cường hóa không có thế lực sau lưng khó khăn đến nhường nào, Lập Tân là không thể nào bỏ qua.
Sau khi nhận được ‘phí đi lại’, Vương Toản đột nhiên vỗ đầu nói với Vương Bình .
- Ai nha, sao ta lại quên nhỉ, tuy Tử Giới Vực là không thể nào giết Thẩm Ngôn để mà lấy Chip. Nhưng chẳng phải chúng ta có thủ đoạn ‘đóng băng hệ thống’ sao, chỉ cần bắt được Sp của hắn, ta sẽ dùng thủ đoạn làm dừng hoạt động tạm thời của Sp đó!
Vương Bình cũng như bừng tỉnh đại ngộ một dạng.
- Ai da đúng nha, mà Sp thực chất là hệ thống liên kết trực tiếp với chủ nhân, chỉ cần hệ thống dừng hoạt động, hắn là không thể nào thoát khỏi thế giới này, đến lúc đó chúng ta sẽ dùng biện pháp tra tấn điều tra thân thế hắn, xem miệng hắn cứng hay thanh đao trên tay chúng ta cứng hơn!
Hai kẻ một xướng một họa làm Lập Trung cái mặt đen thui thầm mắng một tiếng.
- Quên mà sao nói ra phương pháp lưu loát quá vậy? Sao trước khi ta đưa tiền các ngươi không nhớ ra đi? Đúng thật là một đám mặt dày mà.
Sau khi đã xác định vị trí của Thẩm Nhất cùng Iris, Vương Toản nắm lên tên mập, cùng Vương Bình lăng không li khai.
- Ta sẽ chờ tin tốt của hai vị!
Đứng phía dưới, Lập Trung cung kính đưa tiễn hai người, hắn nở ra nụ cười dữ tợn, con Chip mà hắn hằng mong nhớ rốt cục sắp tới tay rồi. Hơn nữa…
Trong vòng thi này, anh của hắn cũng có bố trí thủ đoạn a, Thẩm Ngôn xem như khó thoát lòng bàn tay của hai anh em hắn.
…
- Chíu!
Một người bị viên đạn bắn xuyên qua chân, hắn đau đớn té ngã xuống đất quát lớn.
- A…có địch nhân, mau sắp xếp đội hình phòng ngự!
Thấy tổ tổ trưởng bị tập kích bất ngờ, một cô gái trong tổ đội vội vàng sử dụng kỹ dựng lên bốn bức tường chắn bằng kính nhưng độ chắc chắn còn hơn tấm thép, che chở mọi người vào bên trong.
Mà cách đó 3km, trên một ngọn đồi, Giai Giai vừa mới kéo cò súng, nàng nằm sấp trong một bụi cỏ cao, chăm chú nhìn vào tổ đội đang cách nàng 3km ở phía xa.
Nếu chú ý kỹ, sẽ phát giác được hai tròng mắt nàng có những đường văn lộ rất kỳ lạ, đây là loại tròng mắt điện tử, cấy ghép thẳng vào hai hốc mắt của người cường hóa, giúp nâng cấp tầm nhìn cực kỳ cường đại.
Rất thích hợp với một tay súng bắn tỉa như nàng.
Mà ở gần tổ đội bị phục kích lúc này, Lập Hùng mỉm cười truyền âm cho Giai Giai.
- Em làm rất không tệ! Khả Hi, Diệp Tĩnh, hai người toàn lực công kích đánh lạc hướng bọn chúng!
- Nghe rõ!
Nhận được mệnh lệnh, hai cô gái cởi bỏ Áo choàng tàng hình, cách tổ đội kia 100m, mở đầu chiến đấu bằng cách huy động kỹ năng quấy rối phòng ngự của địch nhân.
Áo choàng tàng hình là một sản phẩm công nghệ đi theo nguyên lý bẻ cong chiều dài của các bước sóng ánh sáng, công nghệ này giúp những sinh vật khoác lên nó “biến mất” trong mắt thường. Mặc dù trước đây đã có một số nhà khoa học trên thế giới áp dụng công nghệ tương tự để làm tàng hình các vật thể nhỏ. Nhưng với công nghệ đột phá này, những vật thể có kích thước lớn như con người cũng có thể được "biến mất" trong tầm nhìn.
Ánh sáng khi chạm đến vật thể sẽ bị phản xạ trở lại, cho phép mắt người có thể quan sát được các vật thể. Theo đó, các photon ánh sáng khi đi qua loại vật liệu mới này sẽ bị lái theo một hướng định trước, do đó luồng ánh sáng sẽ xuyên qua các đồ vật bị bao phủ bởi nó và không ánh xạ lại trên mắt nhìn. Người đứng trước vật thể bị phủ vật liệu này sẽ chỉ nhìn thấy những quang cảnh đặt phía sau nó như đang nhìn qua một tấm kính.
Đây là một vật phẩm được đăng ký quyền sỡ hữu trí tuệ, chưa được bán ra trên thị trường, cũng nhờ vào thứ này mà tổ đội của Lập Hùng đã đánh giết không ít người.
Lần này cũng là tương tự như thế.
Ầm Ầm!
Tiếng bạo tạc vang lên khắp nơi, cuốn theo đất đá bụi mù vùi lấp 4 người của tổ đội bên kia.
- Mẹ nó, tại sao chúng ta không thấy cột tích phân của bọn họ, cho dù có ẩn nấp cỡ nào cũng phải lộ ra chứ?
Tên đội trưởng chửi má nó, mà một tên thành viên tanker trước mặt hắn vừa bị một đoàn công kích hỏa diễm từ trên trời đánh xuống, đang điên cuồng lăn lộn la hét.
- Mau triệt thoái phòng ngự, chúng ta mở đường máu chạy ra ngoài!
Hắn biết trốn chui trốn nhủi trong bức tường phòng ngự này không phải cách, sớm muộn cũng bị đối phương nướng chín mà thôi.
Tên này đang muốn vận dụng kỹ năng thì bất chợt…
Hai chân hắn bị hai bàn tay từ dưới đất vươn lên nắm chặt.
- Dưới đất có…A…
Lập Hùng nãy giờ đã đoán được thời gian đã không sai biệt lắm, hắn như chuột chũi từ dưới đất chui lên, nắm chặt lấy hai chân tên đội trưởng, khí tức Nhị tinh sơ kỳ nháy mắt tràn ra, mạnh mẽ xé toạt tên đội trưởng ra làm hai.
Máu cùng nội tạng văng ra tứ tung lên mặt ba người còn lại.
Cô gái duy nhất trong tổ đội sợ hãi ngã ngồi trên đất nàng hốt hoảng nhìn gã khổng lồ từ dưới đất chui lên này, nàng chỉ là một pháp sư hệ Tinh thần Nhất tinh hậu kỳ, đứng trước sức mạnh tuyệt đối nàng biết mọi kỹ xão chỉ là giãy chết mà thôi.
Chỉ thấy Lập Hùng thân cao hơn 5m, trên người tràn đầy lông lá, đặc biệt chỉ có một con mắt to tròn ở giữa trán vô cùng dọa người. Hắn 10 đầu ngón tay mỗi ngón đều có đeo một chiếc nhẫn trữ vật, như là mua rau đồng dạng rẻ mạc.
Đặc biệt là trên đầu hắn.
Cột tích phân đã cao đến 20m.
Đây là nguyên nhân hắn lẫn trốn dưới lòng đất, thật là giảo hoạt a, tổ đội của nàng cũng không ai có kỹ năng theo dõi, giám sát, nên không thể nào phát hiện Lập Hùng trốn dưới đất được.
- A…đừng giết ta…ta đầu…
Uỳnh!
Lập Hùng từ nhẫn trữ vật lấy ra một thanh thiết chùy từ trên đầu nàng bổ xuống, cô gái bị đánh thành thịt nát.
Mà khi thấy hai tên còn lại lấy ra một đôi cánh kim loại có gắn động cơ phản lực muốn liều mạng bỏ chạy, Lập Hùng phì cười lắc đầu, lại từ trong nhẫn trữ vật lấy ra hai bệ phóng tên lửa tầm nhiệt.
Loại này vốn dĩ nặng đến nửa tấn mỗi cái, nhưng đối với hắn chỉ như sợi lông mà thôi, vác hai bệ phóng lên vai, nhắm ngay hai tên đang liều mạng chạy trốn.
Hắn bóp cò.
Ầm…ầm…ầm…
20 quả tên lửa tầm nhiệt nháy mắt phóng ra, bắt lấy khí tức của hai người bỏ chạy mà lao đầu tới.
- Mẹ nó! Đại ca a…đại ca chơi thế rồi ai chơi lại?
Hai tên này ôm nhau khóc ròng, mọi kỹ năng bọn họ đều thi triển, nhưng đứng trước hỏa lực đối phương như thế, còn đánh đấm gì nữa? Nằm yên hưởng thụ mợ cho rồi!
Uỳnh!
20 quả tên lửa oanh kích thẳng vào hai tên đàn ông xấu số, bọn họ như hai đóa pháo hoa khổng lồ chiếu sáng trên bầu trời, vô cùng hoành tráng và diễm lệ.
- Oa! Honey…anh thật là uy vũ.
Sau khi Lập Hùng thu hồi [Tiến Hoa], Khả Nhi cùng Diệp Tĩnh vội vàng nhào vào lòng hắn, chứng kiến tình lang uy vũ như thế, hai nàng thật là kích thích, cảm thấy động tình vô cùng.
Hai tay Lập Hùng cũng không phải ăn chay, hắn luồn tay xuống dưới váy hai nàng nhẹ nhàng xoa bóp hai cặp mông màu mỡ.
- Ha ha ha…đám tép riu này có là gì, anh dùng tiền đập bọn chúng cũng chết!
Lập Hùng cười nham nhở hai tay hắn bóp mạnh một cái, mười cái nhẫn trữ vật khảm nạm đầy kim cương trên mười ngón tay hắn hằn lên mông hai nữ.
Cảm giác mát lạnh đó.
Làm các nàng sung sướng không thôi.
- Lập Hùng oppa…em muốn!!!
- Em cũng muốn!!!
Khả Hi cùng Diệp Tĩnh ɖâʍ đãng cười, hai tay của hai nàng đã sờ xuống thanh đại bổng của hắn….
- Hai em thoải mái quá nha, chúng ta là đang bị trực tiếp đó!
Lập Hùng lúc này ngón tay đã luồn vào qυầи ɭót hai nữ, hai ngón tay đang ở cửa động của hai nàng mà nhẹ nhàng vuốt ve.
- Em cũng mặc kệ! Anh làm chúng em chịu hết nổi rồi! Em lứng quá oppa à ~~ !
…
- Khụ…khụ…
Phía bên ngoài, Lập Tân ho khan một tiếng, cháu của hắn thật là giống hắn, luôn thích ‘thoải mái’ như vậy.
Bất quá, Lập Hùng tuy hư hỏng như thế, nhưng hắn vẫn là rất có thực lực, tên này vốn được gia tộc hắn bồi dưỡng từ nhỏ, đã chém giết qua không ít người.
Tư chất của Lập Hùng vô cùng xuất chúng, có phần còn hơn Lập Trung em hắn, nên nhận được sự ưu ái của gia tộc cũng là điều hiển nhiên.
Hưởng dụng chút thành quả lao động có gì mà sai chứ.
Tuy là Lập Tân sống ‘phóng khoáng’ như thế, nhưng dù sao việc trực tiếp cảnh ứ ừ của Lập Hùng cũng là điều không nên.
Thế là hắn nhanh chóng ra lệnh cho đám nhân viên giám sát cuộc thi nhanh chóng chuyển cảnh.
- Hừ! Đúng là cá mè một lứa!
Lục Vô Song nãy giờ cũng chứng kiến tất cả, trên mặt nàng rõ ràng thể hiện sự khinh bỉ.
Từ chú cho tới cháu, toàn là một lũ biến thái.
- Đúng a! Thật là quá đáng!
- Lập hội trưởng cũng nên về dạy dỗ cháu ngài đi!
- Quá…quá khi dễ người rồi, dưới vạn chúng chú mục mà dám làm chuyện đó.
Đám chị em hội trưởng Cảnh Nghi, Dạ Nguyệt cùng Lộ Khiết cũng nói chen vào, tuy không quyết liệt như Lục Vô Song nhưng cũng thể hiện rõ sự bất mãn.
Mà Lập Tân bây giờ.
Hắn nhìn lấy vẻ mặt ghét bỏ của Lục Vô Song, trong đầu lại bổ ra nhiều loại tình cảnh cấm con nít xem.
Tưởng tượng cảnh nàng cằm roi da, chân mang giày cao gót, mang vẻ mặt ghê tởm đánh mông hắn, phun nước bọt mắng nhiếc hắn.
Cảm giác đó.
Thật là sung sướng biết bao a…
…………………..