Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 132: Phận gái 12 bến nước.

Trương Tố Tố tuy ra đời mới được mấy ngày, vẻ ngoài thanh thuần, đáng yêu nhưng thực sự nàng đẹp chứ không có bị khùng.
Nàng có thể cảm nhận rõ ánh mắt thèm thuồng tràn đầy tính xâm lược của Lâm Tam, hệt như đôi mắt của chồng sắc lang nàng vậy.


Chỉ khác đối với Thẩm Ngôn, nàng hoàn toàn là tự nguyện dâng hiến cả thân thể lẫn trái tim cho hắn, còn đối với tên này, Tố Tố chỉ có vô tận chán ghét mà thôi.


Mà điều quan trọng nhất, đó là thân thể thuần âm của nàng có thể nhận biết được huyết khí phương cương của một người đàn ông.


Trên người của Lâm Tam, nàng thấy được dương khí của hắn rất vượng, hơi thở tỏa ra ɖâʍ tà thèm thuồng muốn chiếm hữu cơ thể nàng, cái gì chị chị em em, tất cả chỉ là ngụy biện.


Trong công ty của em mình mà có loại sâu mọt như thế này, nàng là muốn tương kế tựu kế để tống tên này ra ngoài, tránh ảnh hưởng đến danh tiếng công ty Dương Mật.


Trương Tố Tố mỉm cười, hai tay đã cởi đến nút áo thứ ba, trước ngực vô tình lộ ra một vùng trắng tuyết mềm mại, Lâm Tam đang đứng gần đó nhất thời hít thở không thông, tâm thần hoàn toàn bị thu hút vào cái rãnh sâu giữa hai ngọn núi đôi đó rồi.


Mắt thấy Lâm Tam thất thần, Trương Tố Tố nhanh như chớp một tay vung qua tán vào mặt hắn.
Nàng là muốn 100% ăn chắc hắn nên mới đợi đến lúc tên này thất thần mà ra tay. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Bốp!!!


Thẩm Ngôn chưa có dạy Trương Tố Tố vận dụng linh lực, nhưng chỉ dựa vào lực lượng nhục thân đã qua tẩy lễ của nàng, một bàn tay vung qua, Lâm Tam bị tán văng ra hai mét, té vào trên kệ quần áo phát ra tiếng hét thảm như heo bị chọc tiết.


Hai hàm răng của hắn đã bị văng ra hết 4, cái, máu tươi chảy đầy mồm trong thập phần dữ tợn.
- Dám đánh chủ ý đến bà này! ɖâʍ dê, biến thái!


Trương Tố Tố đắc thắng không tha người, tận dụng lúc Lâm Tam còn chưa kịp hoàn hồn, nàng tranh thủ chạy đến đạp lên đũng quần Lâm Tam ba cái rồi quơ lấy điện thoại của hắn ù té chạy.


Nàng trải qua sự kiện của lão cha không nhân tính kia, nên cực kỳ chán ghét đám biến thái ɖâʍ loạn này, lúc có thời cơ thì không dạy gì chạy lên đạp mấy cước cơ chứ.
- A!! Tiện nhân, tiện nhân mày đứng đó cho tao!!!


Lâm Tam đang mải mê liếc nhìn cặp ngực của Trương Tố Tố, nào biết con hàng này tự dưng tát hắn một tát cơ chứ, hơn nữa…này là cái lực đạo gì thế này.


Một quật của nàng khiến Lâm Tam đau điếng người, mất đi tri giác, chưa kể ba cước phía sau của Trương Tố Tố, làm hắn đau điếng người, tưởng như trứng sắp vỡ rồi…


Vô tận đau đớn làm mất lý trí của hắn, quản cái gì nữ nhân xinh đẹp nữa, hai mắt Lâm Tam đỏ hồng cầm lấy một cây kéo bên cạnh, lê cái thân tàn đuổi chém Trương Tố Tố.
- A…cứu mạng a, giết người a…


Trương Tố Tố từ trong lều phục trang chạy ra, ha ha cười lớn, một bên lớn tiếng cứu mạng, nàng căn bản cảm thấy chơi vui, mà đám nữ nhân đứng vây quanh thì trợn mắt há mồm, cái vụ gì thế này, sau tự nhiên Tiểu Vy lại đuổi theo cô gái xinh đẹp kia thế.


Trương Tố Tố quay đầu ra sau làm cái mặt quỷ, sau đó ù té chạy.
- Muốn ăn lão nương, có mỡ mà húp!!!
Lâm Tam chạy đằng sau thấy cảnh này, tức mũi muốn lệch, càng gia tăng cước bộ đuổi tới.
- A! Mật Mật, cứu mạng a..


Hai người chỗ nào đi qua, gà bay chó sủa, hấp dẫn một đám ăn dưa quần chúng hóng hớt chạy theo, tạo nên tràng cảnh mấy chục người ầm ầm chạy vào trong phim trường.


Trong chỗ trường quay, Dương Mật đang nói lời thoại thì nghe tiếng kêu cứu của Trương Tố Tố, quay đầu lại thì thấy mấy chục người đang rầm rập chạy tới, dọa nàng sợ ngây người.
- Cắt!
Tên đạo diễn cho ngừng quay lại, hiếu kỳ nhìn tràng cảnh trước mắt này.


- A, Mật Mật mau cứu chị, hắn muốn sàm sỡ chị!
Trương Tố Tố thấy Dương Mật đứng đằng xa, vội vội vàng vàng đứng núp sau lưng Dương Mật, chỉ về phía Lâm Tam đoàn người đang chạy đến.


Dương Mật đang không hiểu chuyện gì, vừa lúc nghe Trương Tố Tố nói thế thì sợ ngây người, một tầng hỏa diễm bùng cháy trong lòng nàng, ai lại cả gan có ý với con gái Thẩm gia cơ chứ, nhìn đám người trước mắt, Dương Mật lạnh giọng quát.
- Tất cả đứng lại!


Đám nhân viên vốn rất sợ Dương lão bản, thấy lão bản mình tâm tình không tốt, vội vàng dạt ra, đẩy Lâm Tam là nhân vật chính đi lên.
- Anh là người sàm sỡ chị của tôi?


Lời Dương Mật vừa nói ra, toàn trường thoáng chốc ngây người, ai cũng im thin thít, Lâm Tam đang máu giận xông não, đứng tần ngần tại chỗ, vồi vàng buông cây kéo ra.
- Chị…còn là chị của lão bản, ta vận khí cức chó gì thế này!


Lâm Tam biết sự việc không thể nào vãn hồi, nhưng phóng lao phải theo lao, hơn nữa bên mình lại là người chiếm lý, thế là hắn giả bộ ủy khuất, ngã vật ra đất khóc hu hu:


- Dương…Dương lão bản, chị của ngài vô duyên vô cớ nói tôi sàm sỡ, chị nhìn tôi này, liễu yếu đào tơ, phận gái mười hai bến nước, mặc cho người ta khi dễ ...hu hu hu.


Tiếng khóc eo éo của Lâm Tam vang lên, làm cho đám người xung quanh da gà rớt một mảng, này mẹ nó ngươi bớt bớt một chút được không a. Ta cũng thấy nhiều ‘chị,em’ như ngươi, có ai lại làm quá lố vậy như ngươi không?


Dương Mật nhíu nhíu mày nhìn kỹ lại tên nam nhân đang khóc la trên đất, nàng sực nhớ đây không phải là Tiểu Vy chuyên bên phục trang của đoàn làm phim nàng sao. Dương Mật khóe miệng giật giật nhìn về phía Trương Tố Tố đang làm mặt quỷ sau lưng mình, nhỏ giọng hỏi:


- Hắn…là loại đó, chị có nhầm lẫn nghi oan cho người ta không vậy?
Lâm Tam đang giãy đành đạch như cá lên bờ gần đó, nghe hai chị em nói chuyện với nhau, trong lòng vui vẻ một ít, vội chỉ vào mặt Trương Tố Tố quát:


- Con tiện nhân…à, vị tiểu thư đó vào trong khu phục trang của tôi, tôi còn nghĩ là diễn viên mới, tôi còn tận tình đến hỗ trợ, muốn đo kích thích cho nàng, ai ngờ bị nàng nghi oan nói tôi sàm sở cô ấy, hu..hu.hu


Tên này khóc rất thương tâm, diễn y như thật, đánh động đến lòng trắc ẩn của đám nhiều chiện xung quanh.
- Phải a, người ta…thế kia, sau mà sàm sỡ được chứ!
- Đúng đó, cô gái này cũng thật quá quắt, không ngờ còn kỳ thị Tiểu Vy nữa!


- Tôi thấy không phải kỳ thị, mà là vu oan hãm hại mới đúng!
-….
Đám người nhanh chóng xôn xao lên, thấy tình huống có vẻ không ổn, Dương Mật nghiêm giọng quát:
- Tất cả im miệng!!!


Khí tràng của một thương nhân thành thục, chủ của một công ty phán tát ra, đám người nháy mắt miệng câm như hến.


Nhìn đến Dương Mật giờ phút này, ai cũng sinh ra kính sợ từ trong nội tâm, nếu mọi người biết Dương lão bản của bọn họ sáng sớm lén chạy vào giường Thẩm Ngôn ăn vụng, thổi tiêu cho hắn, không biết những người ở đây sẽ tâm tình thế nào đây a.
Dương Mật nhíu mày nói với Trương Tố Tố:


- Em nghĩ là có hiểu lầm ở đây, chị mau xin lỗi Tiểu Vy đi!
Biết Dương Mật đã tỏ ý nhún nhường, Lâm Tam từng bước lấn tới nói:


- Xin lỗi một tiếng sao mà xong được, cô gái này đả thương đến tôi, không đền mấy ngàn vạn là không thể, một lời xin lỗi sao mà xong được, Dương lão bản minh xét a! Nếu không tôi buộc lòng phải nhờ đến cảnh sát can thiệp, đến lúc đó e rằng danh dự của công ty này cũng bị ảnh hưởng a!


Lời nói Lâm Tam nói rõ ý tứ uy hϊế͙p͙ Dương Mật, nàng khẽ nhíu mày, trong chốn thương trường này, chưa ai là có thể uy hϊế͙p͙ nàng qua.
- Dương Mật, em đừng sợ chị có chứng cứ chứng minh hắn là biến thái đây!


Không đợi Dương Mật lo lắng, Trương Tố Tố ở sau lưng nàng đang quơ quơ lấy cái điện thoại của Lâm Tam nói chuyện.


Nhìn thấy điện thoại của mình trên tay Trương Tố Tố, Lâm Tam nháy mắt toàn thân băng hàn, trong điện thoại hắn chứa rất nhiều phim đen của hắn với các nữ nhân, hắn giữ lại để tống tiền bọn họ, không ngờ hôm nay lại làm bằng chứng nắm thóp hắn.


Lâm Tam bỗng chốc như thằng điên rống giận vọt đến Tố Tố, bỏ luôn trạng thái ‘thục nữ’ khi nãy.
- Con khốn! Trả điện thoại cho tao!!!
...............................