- Con khốn! Trả điện thoại cho tao!!!
Bốp!
- A…a..
Trương Tố Tố nhảy lên trước người Dương Mật, một cước đạp qua Lâm Tam, hắn bị nàng đá té cắm đầu xuống đất, thân thể co ro như con tôm luộc.
Lấy tới điện thoại trên tay Trương Tố Tố, Dương Mật rõ ràng thấy được những thước phim đen chứa đầy trong bộ nhớ điện thoại hắn. Nàng thoáng nhíu mày một chút rồi lộ ra một vòng mỉm cười.
Lén bắn hết đám video cùng những đoạn tin nhắn tống tiền của Lâm Tam vào điện thoại mình, Dương Mật cầm điện thoại trả cho Lâm Tam nói:
- Tôi đã xem bên trong rồi, không có gì cả, tất cả chỉ là hiểu lầm, tôi xem chỉ cần Tố Tố tỷ xin lỗi qua là được, ANH thấy có được không?
Lâm Tam tâm như tro nguội tưởng cuộc đời mình xong rồi, ai ngờ nghe bà chủ mình nói thế, lại còn nhấn mạnh chữ ‘anh’ nữa, xem ra là bà chủ biết tất cả rồi, chỉ là không muốn liên lụy đến công ty mà thôi.
Hắn thở dài ra một hơi, nhanh chóng quơ tay nói:
- Hiểu lầm, hiểu lầm, đôi bên là hiểu lầm, không cần cô ấy xin lỗi…tôi đi chữa thương trước!
Hắn nói rồi xin lại cái điện thoại rồi lết thân tàn chạy đi gặp bác sĩ, cầu mong cho tiểu đệ mình không bị sao, hắn đã không còn cảm giác gì dưới đũng quần của mình rồi.
- Hai con khốn đợi đó, một ngày tao còn sống, tao sẽ không để cho tụi bây yên!
Lâm Tam thống hận chửi thầm trong lòng, leo nhanh lên taxi đã chạy đi xa.
Mọi người tám chuyện thấy không còn gì vui, nhau nhau giải tán, mà bên cạnh Dương Mật, Trương Tố Tố phòng đôi má trợn mắt nhìn nàng:
- Mật Mật, sao em lại dễ dàng tha cho hắn như thế, hắn là tên biến thái hại đời không biết bao nhiêu phụ nữ đó!
Dương Mật kéo Tố Tố vào một góc nói nhỏ:
- Việc này rất trọng đại, nếu xử lý không khéo sẽ ảnh hưởng rất lớn đến công ty của em, nhưng chị yên tâm, em có cách làm cho tên kia trả giá thật lớn!
Nhanh chóng an ủi Trương Tố Tố, đợi nàng tiếp tục đi tham quan đó đây, Dương Mật lấy điện thoại ra gọi vào một số.
Đầu dây bên kia rất nhanh bắt máy, từ bên đó vang ra giọng nói của một trung niên nhân trầm ấm.
- Có chuyện gì rắc rối phải không! Có phải thằng kia ức hϊế͙p͙ con phải không, cha biết ngay mà, thứ hoa tâm đại củ cải đều không phải người tốt!
Người nói không ai khác chính là cha của Dương Mật, Dương Kim Bình. Dương Mật vừa mới gọi cho hắn, hắn đã bắn một tràn súng liên thanh vào tai nàng rồi.
Dương Kim Bình là Thượng tướng thống lĩnh sư đoàn 12 trong bộ đội, trấn giữ biên ải phía bắc giáp với Mông Cổ và Nga ngố. Cả đời hắn chinh chiến sa trường chỉ vì muốn mang lại bình yên cho con dân nước mình, mà quan trọng nhất chính là con gái bảo bối của hắn – Dương Mật.
Hắn cực kỳ yêu thương chiều chuộng nàng, ấy vậy mà đùng một cái vào tháng trước báo đài rần rần đưa tin bảo bối hắn rơi vào vòng tay trai lạ, mà còn chung chồng với 4 người nữ nhân khác nữa chứ.
Dương Mật trước đó không nói một lời với gia đình, chàng trai kia thì không một câu thưa gửi đã muốn cướp con gái bảo bối của hắn rồi, phận làm cha mẹ ai không uất ức, tức giận cơ chứ.
Nếu không phải cha hắn, cũng là gia gia của Dương Mật – Dương Thế Vinh ngăn cản, lại một phần nể mặt Chiến Thiên là bằng hữu hắn, Dương Kim Bình chỉ sợ bỏ dở biên cương mà chạy vào đây vặt cổ Thẩm Ngôn rồi.
- Cha ~ , đừng nói thế, con đang rất hạnh phúc mà, chẳng qua hôm nay con gọi cha đúng là có chút phiền phức nhỏ!
- Hừ, ai dám ăn hϊế͙p͙ con ta, ta cho một quả tên lửa xuyên lục địa đến san bằng dòng họ hắn!
Dương Mật dở khóc dở cười, tính tình lão cha nàng, nàng rất hiểu rõ, Dương Kim Bình nhưng là một mực rất yêu thương chìu chuộng nàng, phàm là ai dám ăn hϊế͙p͙ nàng, người đó đều không có kết cục tốt.
- Cha ~, bớt bớt lại, chuyện này có liên quan đến thể diện của công ty con, cha xử lý êm xuôi một chút…
Dương Mật bắt đầu kể chuyện Lâm Tam cho cha nàng nghe cùng những chứng cứ mà nàng lấy được, vận dụng quan hệ của cha nàng, xử lý êm thấm Lâm Tam là chuyện không thành vấn đề.
- Tốt việc đó không thành vấn đề, còn chuyện con với tên kia cha chưa xong đâu, mấy ngày nữa cha sẽ về tới Kinh Thành, con và hắn qua đây gặp cha mẹ với gia gia đi, cha muốn xem thử một võ giả cấp dưới của Chiến Thiên như hắn có sức lực như thế nào!
Dương Mật nghe lão cha nàng nói thế bỗng cáu gắt:
- Cha, đừng có vọng động gì nha, đừng có lấy đám Thủ Vệ nhà mình ra thử anh ấy, anh ấy chịu không nổi đâu!
Dương Mật nhất thời biết ý của Dương Kim Bình, Dương gia là một gia tộc nắm quyền lớn trong quân đội, gia tộc nàng có tục lệ con rể muốn vào Dương gia phải đi xuyên qua đám Thủ Vệ canh cửa mới có tư cách vào nhà.
Những Thủ Vệ này đều là nhân tài trong quân đội chọn ra để bồi dưỡng thành võ giả thủ hộ Dương gia, ai cũng thiên tư trác tuyệt, tu vi cất bước từ Trúc cơ trở đi, Dương Mật là biết Thẩm Ngôn chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, nếu đi vào đó không phải là đưa đầu người sao?
- Dương gia chúng ta không nuôi phế vật!
- Xì! Nếu nói thế con cũng là phế vật rồi!
- Con…
Dương Kim Bình bị DƯơng Mật nói á khẩu không trả lời được, nàng từ nhỏ đã được các trưởng lão trong nhà xem qua, nàng quả thật là người bình thường, không hề có căn tu, bất đắc dĩ Dương Kim Bình phải cho nàng vào đời, đi theo nghiệp diễn viên mà nàng thích.
Nếu có căn tu, bây giờ Dương Mật hẳn là cấp dưới của hắn rồi. Đây là một hạt sạn day dứt mãi trong lòng Dương Kim Bình.
Hắn nào biết Thẩm Ngôn đã cải tạo qua cơ thể Dương Mật rồi, nàng bây giờ hoàn toàn có thể tu luyện, bất quá tu vi nàng hiện giờ quá yếu, khiến chính Dương Mật cũng hiểu lầm do uống thuốc bổ Thẩm Ngôn nấu mà thân thể khỏe mạnh hơn mà thôi.
- Cha không cần biết, tóm lại khi trở về Kinh Thành dẫn hắn qua đây, đồng thời cha đã liên hệ với Hàn gia bên kia rồi, Hàn công tử đã nhiều lần cầu hôn con, thiên tư hắn vô cùng trác tuyệt, cha thấy hai đứa rất xứng đôi a.
Dương Mật nghe thế nhất thời biến sắc, tức giận nói:
- Cha, con là gái đã có chồng, con…con và hắn đã ứ ừ qua rồi, còn cầu hôn cái cọng lông gì nữa!
Nàng là cực kỳ ghét tên Hàn công tử ra, nên quyết định nói quịt tẹt ra với cha nàng.
Phốc!
Đầu dây bên kia nghe Dương Mật nói thế, Dương Kim Bình xém chút thổ huyết, hắn rống vào điện thoại:
- Thằng kia dám xơ múi con rồi? Thằng khốn đó, con xem cha cho hắn trái bom..
- Cha ~ , nếu cha dám hại Thẩm Ngôn… con chết cho cha xem!!!
Dương Kim Bình nháy mắt ngậm miệng lại, hắn biết con hắn tính tình rất cương trực, quyết liệt, chuyện đã quyết định thì tám chiếc Lamborghini Aventardo kéo cũng không trở lại.
- Thôi thôi, hai đứa làm gì làm, mấy ngày nữa mang con rể đến gặp ta là được!
Thấy Dương Kim Bình xuống nước, DƯơng Mật cũng thở ra một hơi, ninh bợ cha nàng mấy câu, hỏi thăm sức khỏe mẹ nàng rồi nhanh chóng cúp máy.
Dương Kim Bình lúc này ngồi trong văn phòng nhíu mày suy tư, tuy Hàn gia là bên cầu hôn, mình cũng đã đồng ý rồi, nhưng giơ sự việc thế này, làm sao mà cự tuyệt đây. Hơn nữa kể từ khi báo đài rần rần chuyện Dương Mật lấy chồng, bên đó lại càng gấp gáp đốc thúc.
Nếu không phải thời gian này Dương Mật cùng Thẩm Ngôn chạy đến Chiết Giang quay phim, chỉ sở hai người ở Kinh Thành gặp phiền phức không nhỏ rồi.
- Thôi chuyện con nít để con nít giải quyết, ta ngồi đợi ngày có cháu bồng là được rồi!
Dương Mật tuổi cũng đã lớn, đồng đội bạn bè của Dương Kim Bình giờ này đều đã trở thành gia gia, tay bế tay bồng cả rồi, hắn nhìn mà chảy nước miếng, lại nhìn đến Mật Mật nhà mình còn nhong nhong ngoài đường không chịu lấy chồng, tâm hắn lại chua xót không thôi.
Nếu Dương Mật bị Thẩm Ngôn khui thùng rồi, thì giờ Dương Kim Bình chỉ mong mỏi có một đứa cháu tới thôi a.
- Hi vọng là cháu trai a, nhất mạch Dương gia không thể đến ta mà đoạn tuyệt được!
Thẩm Ngôn đang ở khách sạn cảm ứng được gì đó mà thấy đũng quần lạnh sưu sưu, hắn nào biết được ở biên cương xa xôi, có một người cha già đang mong mỏi hắn mau chóng cày cấy con gái mình để có cháu trai ẵm bồng a.
….............................