Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 130: Gia đình 4 người.

Trương Tố Tố không cho là đúng nói:
- Anh đúng là tiện nghi còn khoe mẽ, mà em nói với anh, cái giường khách sạn này cũng quá yếu đi, chúng ta mới…một đêm thôi đã không chịu nổi rồi?
- Em đi tắm rửa trước đi, một hồi anh có chuyện muốn nói với em!


Thẩm Ngôn ngồi dậy mặc quần áo vào, đi đến bên bàn trà ngồi xuống bắt đầu thưởng thức điếu thuốc nghi thức thứ 3.
(mỗi khi bóc tem một người, Thẩm Ngôn đều sẽ hút một điếu thuốc nghi thức – tác)
- Giả thần giả quỷ!


Thấy Thẩm Ngôn không giải thích cho nàng, Trương Tố Tố biểu môi vểnh lên cái mông to đi khập khiễng vào phòng tắm, trước khi đóng cửa còn hăm dọa cảnh báo hắn:
- Không cho vào đây nghe chưa! Hứ!
Nói rồi đóng sầm cửa lại.
- Thẩn thể Trương Tố Tố thế nào vậy Iris!


Thẩm Ngôn buồn cười lắc đầu, tròng não hải thầm hỏi Iris. Kỳ thực lúc nãy Trương Tố Tố vô tình phát tán ra linh lực đánh gãy cái giường hắn đã bắt tia khí tức đó rồi, cả ba nàng đều trải qua [Long Thần ái mộ] tẩy lễ, duy chỉ có linh lực phát ra trên người Trương Tố Tố là lớn hơn hai nàng kia rất nhiều, đại khái ở tầm Luyện Khí đỉnh phong đi, cái này võ giả như hắn vẫn là cảm nhận được.


- Trải qua thăm dò, Trương Tố Tố hiện giờ tu vi đã đạt đến Luyện Khí hậu kỳ, tuy nhiên lực lượng còn rất hỗn loạn và cuồng bạo.


- Không khác phán đoán mình lắm, Luyện Khí hậu kỳ a, cái này dư sức diệt những tên bộ đội tinh nhuệ rồi, còn cái gì lực lượng hỗn loạn, chẳng qua là có nguồn sức mạnh quá đột ngột không nắm giữ kịp đi.


Thẩm Ngôn gật gật đầu, hắn dự định một hồi sau khi ăn sáng xong sẽ giải thích về thế giới võ giả cho nàng.
Mỉa may thay Trương gia một thời là gia tộc cổ võ giả, vậy mà bây giờ hậu nhân hoàn toàn không biết đến tu tiên là gì, chỉ cho rằng đó là một thứ công pháp dưỡng sinh thôi a…


- Đúng thế thưa chủ nhân, Trương Tố Tố thuần âm chi thể cực kỳ dồi dào, nó cung cấp lợi ích cho chủ nhân thật lớn, đồng thời cũng giúp cho nàng thoát thai hoán cốt, bỗng chốc trở thành cường giả.


Iris trong não hải cũng nói bổ sung vào, nàng còn đang rất vui vẻ vì Trương Tố Tố lần này đã mang lại thiên đại cơ duyên cho chủ nhân.
Thẩm Ngôn gật gật đầu, bước ra cửa, chạy qua phòng Dương Mật tắm ké, chờ đợi Trương Tố Tố tắm xong biết tới bao giờ.

- Ăn cơm!


Trong gian phòng ăn, Thầm Ngôn cùng Dương Mật và Trương Tố Tố đã ngồi vào bàn, hai nữ rất nhanh nói cười vui vẻ với nhau, đều là lão phu lão thê cả rồi, sáng sớm là hai nữ mắc cỡ làm nũng một tý mà thôi, dù sao tìm một chút tình thú, nói vài lời ngoan thoại cũng không làm rạn nứt tình cảm giữa mọi người mà còn làm cho quan hệ ba người trở nên khăng khít, kích thích hơn.


Mà bên cạnh Địch Lệ Nhiệt Ba vẫn không động đậy nằm trên giường.
- Chồng ơi, anh mau nhìn em ấy kìa!
Dương Mật đứng dậy đi đến bên người Thẩm Ngôn, nàng ôm chặt cánh tay của hắn, tỏ vẻ kỳ quái nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba.


Địch Lệ Nhiệt Ba thời khắc này xác thực trông rất kỳ lạ, nàng đang đeo tai nghe, dáng vẻ cực kỳ tập trung, thậm chí còn không phát giác được Thẩm Ngôn vừa mới nói với nàng.
Gương mặt nhỏ xinh tràn đầy biểu cảm chăm chú, thỉnh thoảng thần sắc còn lộ ra vẻ khẩn trương cùng sợ hãi.


Thẩm Ngôn thấy vậy liền vui vẻ, xem ra bản audio « Quái Nhân Trộm Mộ » mà hắn thu vẫn rất có lực hấp dẫn với cô vợ nhỏ nhà mình.
- Em ấy đang nghe truyện xưa.
- Nghe truyện xưa?
Tố Tố cùng Dương Mật nghiêng đầu đồng thanh hỏi.


- Ừm, anh sợ bọn em thấy nhàm chán khi ngồi đợi tới lượt quay của mình nên hôm qua có ghi âm trước mấy chương truyện để sau này bọn em có cái giết thời gian ấy mà.
Dương Mật nghe vậy không khỏi lộ ra nụ cười ngọt ngào, hạnh phúc. Nàng nhón chân lên hôn má Thẩm Ngôn một cái, mè nheo đòi:


- Em cũng nghe nữa, không thể để cho cậu ấy hưởng một mình được.
- Em…em cũng muốn!
Một bên Trương Tố Tố cũng nói chen vào, nàng tuy không biết truyện gì, những miễn chính Thẩm Ngôn làm nàng đều thích.
Nhìn bộ dáng tranh công của Trương Tố Tố, hắn phì cười quay qua hôn lên trán nàng một cái.


- Ai cũng có phần cả!
- Này!
Thẩm Ngôn rời khỏi bản ăn đi tới gần Địch Lệ Nhiệt Ba, khẽ vỗ lên vai nàng một cái. Nghe cái gì thì nghe nhưng ăn uống phải muốn điều độ một chút.
- A a a a!


Địch Lệ Nhiệt Ba hốt hoảng hét ầm, phản ứng cực lớn, thân thể cũng bị giật mình nhảy dựng lên, nếu không phải Thẩm Ngôn nhanh tay lẹ mắt ôm chặt lấy nàng thì khéo cái mông của cô vợ nhỏ nhà hắn đã trực tiếp ‘say hello’ với mặt đất rồi.


- Chồng, anh. . . anh làm cái gì đấy, suýt nữa là hù chết em rồi biết không hả?
Địch Lệ Nhiệt Ba vỗ vỗ lồng ngực, hồi lâu mới bình tĩnh lại được.
Dương Mật ngồi bên kia trêu chọc:
- Quá khoa trương đi, em đang nghe cái gì thế, truyện ma à?


Nghe Dương Mật nhắc tới, Địch Lệ Nhiệt Ba liền quên béng nỗi sợ hãi mới rồi, nàng hưng phấn khoe:
- « Quái Nhân Trộm Mộ », kể về đề tài trộm mộ. Nghe hay lắm, mà giọng của Thẩm Ngôn phi thường hay, khiến em cảm giác mình lạc vào một thế giới kỳ lạ mới mẻ, rất mở mang tầm mắt ấy.
- Ăn cơm trước đi!


Thẩm Ngôn cắt ngang cuộc trò chuyện của hai cô gái, mau chóng hối thúc mấy người ăn sáng.
Địch Lệ Nhiệt Ba hiển nhiên đang lâm vào ‘cơn nghiện’, vì thế ra tới bàn cơm rồi mà vẫn định đeo tai nghe lên.
Thẩm Ngôn cau mày, dùng đũa gõ gõ vào chén của nàng.


Địch Lệ Nhiệt Ba thấy vậy lập tức ngoan ngoãn bỏ điện thoại xuống, thè lưỡi tỏ vẻ biết lỗi rồi chuyên tâm ăn cơm đàng hoàng.
- Này, Tố Tố tỷ, đêm qua thoải mái chứ?
- Trên bàn ăn đừng có nói…


- Quá thoải mái luôn đấy chứ, chồng chúng ta quả thật rất mạnh mẽ, làm tỷ dục tiên dục tử luôn!
Thẩm Ngôn lời còn chưa nói hết, một bên Tố Tố đã nói chen vào rồi.


Mà bên cạnh thì Dương Mật đỏ mật nén cười, nếu xét về tuổi tác, Trương Tố Tố là lớn nhất trong nhóm, nhưng xét về tính trẻ con, nàng chẳng thua gì Địch Lệ Nhiệt Ba cả, hai con hàng này hoàn toàn là cá mè một lứa.


Thẩm Ngôn quyết định mặc kệ hai nàng ríu rít trò chuyện, mình thì vùi đầu vào ăn, một bên vẫn vuốt mông ngựa bà cả không ngớt.
- Dương Mật, đồ ăn em nấu tiến bộ không ít đấy, rất ngon a!
- Hì Hì, cám ơn chồng!


Bữa cơm gia đình vô cùng hạnh phúc cứ thế trôi qua, cơm nước xong xuôi, Địch Lệ Nhiệt Ba liền đứng dậy muốn quay về phòng mình.
Dương Mật vội kéo tay nàng:
- Bát đũa còn chưa rửa kìa.
- Bữa nay chị rửa nhé, lần sau em làm bù lại cho chị.


Địch Lệ Nhiệt Ba lắc lắc tay nhỏ, không kịp đợi Dương Mật trả lời đã đeo tai nghe lên.
Dương Mật cực kỳ hiếu kỳ trước bộ dáng si mê này của Nhiệt Ba, nàng vội kéo tai nghe của cô em mình ra, đoạn nói:


- Từ từ đã, em bắn bluetooth bản audio đó sang máy chị và Tố Tố đi, để cho hai chị muốn nghe thử xem có gì mà lôi cuốn em dữ vậy. Hì Hì
- Ai nha, sao tự dưng chị lại nhiều chuyện như thế?


- Cái gì gọi là nhiều chuyện hả, rõ ràng Thẩm Ngôn đã nói ảnh thu là để cho chúng ta cùng nghe, cũng không phải chỉ cho mình em.


Địch Lệ Nhiệt Ba lười cùng Dương Mật tranh luận, nàng nhanh chóng phát một bản thu âm « Quái Nhân Trộm Mộ » sang cho Dương Mật và Trương Tố Tố, sau đó nhét tai nghe vào, lần nữa nhắm mắt chuyên tâm nghe.


Dương Mật một mình rửa bát, ở bên ngoài thì Thẩm Ngôn bắt đầu giới thiệu cho Trương Tố Tố biết một ít về thế giới võ giả, đồng thời dạy cho nàng nắm giữ thứ sức mạnh ấy.


Ban đầu, Tố Tố còn là rất bất ngờ, mình không những được chữa khỏi ‘chứng bệnh’ này, mà nhờ vào song tu khiến cho cơ thể của mình được cải tạo, khai khiếu trên con đường tu đạo.


Qua chừng 20 phút hướng dẫn, Trương Tố Tố ít nhất đã biết được cách thu phóng linh lực, không gây tổn thương cho mình va người xung quanh.


Còn về cách tu luyện hay vận dụng linh lực công kích này nọ, Thẩm Ngôn vẫn là từ từ không gấp, trước hết phải cho Tố Tố vững căn cơ đã, hơn nữa đơn thuần tự vệ là đủ, không cần thiết phải đi đánh nhau, chém giết làm gì.


Trương Tố Tố đang nghe Thẩm Ngôn giảng giải, bất quá khi Dương Mật từ phòng ăn ra ngoài, nàng như dưới mông có đinh đồng dạng, chẳng thèm để ý đến Thẩm Ngôn nữa mà nhảy cẩng lên chạy đến bên Dương Mật cười đùa hí hửng.


Nãy giờ nàng đã khá sốt ruột, hiện giờ vừa thấy Dương Mật rảnh liền mang theo sự hiếu kì cùng chờ mong đeo tai nghe lên, bật phát điện thoại nghe thử mẫu truyện của Thẩm Ngôn.
Nàng nhưng là hứa không nghe trước a, Dương Mật một hai phải đòi cùng nghe mới được.


Sau đó, toàn bộ căn phòng yên tĩnh trở lại, ba cô gái không ồn ào nói chuyện nữa, hai người ngồi châu đầu ghé tai, một người nằm, hoàn toàn đắm chìm vào trong cố sự mà Thẩm Ngôn kể lại.
........................................