Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 111: Ve sầu thoát xác?

Ba phân bộ của Thiên Lang bang tranh giành địa bàn với nhau, rốt cục đám cảnh sát hưởng lợi, một lần triệt phá cả hai phân bộ 19,20. Cùng với việc moi ra hàng tá tên có liên quan đến đường dây buôn bán ma túy, mại ɖâʍ, Tiếu Như Nguyên lần này thăng chức lên phó cục trưởng cũng không thành vấn đề.


Cũng may với phân bộ 18 của Cuồng Tử, đám này chỉ chuyên về thu tiền mặt bằng, dịch vụ bảo kê cùng đòi nợ mướn là chính, hôm nay định vươn vòi đến lĩnh vực ma túy với mại ɖâʍ, nhưng thực sự đi không coi ngày, vòi chưa vươn đã bị Tiếu Như Nguyên đớp đứt rồi.


Chứng cứ kinh doanh của đám Cuồng Tử rất nhanh chóng tẩu tán nên không bị ảnh hưởng gì, thậm chí còn được giới cao tầng của Thiên Lang bang giao cho một nửa địa bàn của Chu Đại Hải cùng Lâm Đông Lưu, xem như cũng là một kết cục tốt đẹp.
Ở một căn hộ chung cư…
Ầm!


Tiếu Như Nguyên lúc này đang trần truồng trong phòng tắm, nắm tay hắn đã rướm máu, trước mặt hắn là tấm kính đã vỡ nát.


Dội một ca nước lên đầu để hạ hỏa, Tiếu Như Nguyên nhìn một chút đến ‘tiểu huynh đệ’ của mình mà mặt đỏ tai hồng, hắn thở dài lại sờ một chút lên vùng đan điền của mình, nơi đó có một sức mạnh to lớn hiện đang yên giấc.


Đôi tay mảnh khảnh trắng như tuyết của hắn bóp bóp lấy lên gương mặt mình, nhìn khuôn mặt nam thần tuấn dật trong mảnh gương vỡ, Tiếu Như Nguyên là chán ghét không thôi, hắn cắn chặt răng ngà:
- 10 năm! 10 năm dài đằng đẵng rốt của chỉ nửa năm thôi, ta sẽ quay về với bản thân mình rồi!


Lại nhớ tới tên Thẩm Ngôn chết bầm kia, lại dám…sàm sỡ mình, dù cho vỏ bọc này cũng không được:
- Thẩm Ngôn phải không! Tôi nhớ kỹ anh rồi, tôi không để yên vụ này đâu!


Tiếu Như Nguyên nghĩ đến cảnh lúc Thẩm Ngôn ôm lấy mình, hưởng lấy khí tức nam nhân dồi dào của Thẩm Ngôn, mà tim của hắn đập loạn không thôi, cuộc đời này là chưa từng có nam nhân nào chạm qua người hắn cả, thế mà…


- Ui ui…sao tự nhiên mi lại cứng lên thế này, xuống đi mà ~, xuống đi ~, ta cầu xin ngươi đấy! Mô Phật! Sắc tức thị không, không tức thị sắc!...
……..


Lúc này đã 6 giờ chiều, ánh nắng tà chiếu lên người Thẩm Ngôn tạo thành một vệt đen dài đến cuối phố, Thẩm Ngôn không vội quay về mà ghé vào một tiệm sách, hắn đã nói với hai nữ lúc nãy trong quán café có xảy ra đánh nhau, hắn lao vào can ngăn rốt cuộc cả đám bị kéo lên đồn, mất thời gian giải thích nên về trễ một chút.


Kết quả, hắn bị tống ra sở cảnh sát nhanh hơn dự kiến, bây giờ đang đi bộ nhàn nhã trên đường tình cờ thấy được một tiệm sách, Thẩm Ngôn nghĩ mình nên kiếm thêm một vài tạp nghệ Tông sư nữa, nên cứ thế bước vào.


- Đinh! Ký chủ đã phát hiện sách kỹ năng « 1000 giáo án cơ bản », xin hỏi có muốn học tập hay không?"


Thẩm Ngôn nhớ đến lúc trước cũng vì đọc sách mà quen được Trương Tố Tố ngây thơ, trong sáng, hắn mỉm cười lắc lắc đầu, đi rảo vòng quanh mấy cái giá sách, hắn tiện tay cầm lên một cuốn trông có vẻ khá dày.
- Học tập!


- Đinh! Chúc mừng ký chủ đã lựa chọn học tập sách kỹ năng « 1000 giáo án cơ bản », thu hoạch được kỹ năng: Thụ nghiệp.


Thụ nghiệp: Sơ cấp, (0/20). Bây giờ ngài đã trở thành một giáo viên tam cấp, ngài đạt được kỹ năng có thể thuận lợi biểu đạt suy nghĩ của mình để khiến đối phương dễ dàng tiếp nhận kiến thức từ ngài.


Nhìn phần giới thiệu kỹ năng mới trên hệ thống bảng, Thẩm Ngôn yên lặng gật gật đầu, xem ra phỏng đoán của hắn không sai, quyển sách đang cầm đúng là đã mang lại kỹ năng mà hắn mong muốn.


Kỹ năng thụ nghiệp là chuyên môn thuộc về giáo viên, có thể giúp người đứng giảng truyền đạt tư tưởng và suy nghĩ đến người nghe tốt hơn.


Bình thường nhiều người đều hay cho rằng hẳn là kỹ năng chuyên ngành càng cao thì sẽ càng thích hợp làm lão sư, mà học sinh được những người nọ đào tạo chắc chắn sẽ trở nên vô cùng lợi hại.


Tỉ như võ công chẳng hạn, cứ bái tuyệt thế cao thủ làm sư phụ là tốt nhất, lão sư võ công cao như vậy, dạy ra đồ đệ hiển nhiên cũng sẽ có võ công cực cao.
Nhưng trên thực tế, loại quan điểm đó không hẳn lúc nào cũng đúng.


Kỹ năng chuyên ngành là một việc, năng lực giảng dạy lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Tuyệt thế cao thủ võ công không nhất định sẽ là một sư phụ giỏi.
Ngược lại, người có võ công kém hơn chưa chắc đã là một sư phụ tồi.
Cho nên mới nói, thụ nghiệp chính là một năng lực rất hữu dụng.


Sở dĩ Thẩm Ngôn muốn học tập kỹ năng này chính là vì để dạy Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba học hát cũng như diễn xuất.


Ngày hôm nay cùng Hoàng Bác hàn huyên một hồi, suy nghĩ của Thẩm Ngôn đã phần nào thay đổi. Việc kiếm tiền đủ để lo cho cuộc sống của ba cô vợ nhà mình thoải mái (tính luôn Trương Tố Tố - những người phụ nữ mà hắn thực sự yêu), dư dả quả thật không thiết thực lắm. Mà bọn họ vốn cũng không thiếu tiền, cho nên hắn quyết định sẽ chăm sóc, chiếu cố tốt cho các nàng; đồng thời phải giúp sự nghiệp của hai người bọn họ ngày một tốt hơn.


Hắn tự tin khả năng ca hát và diễn kỹ của mình đều không có vấn đề gì, cả hai mảng đó hắn đều song song đạt tới cấp tông sư, nhưng kỹ năng truyền thụ kiến thức cho người khác thì lại hoàn toàn không có kinh nghiệm gì.


Ví như lúc trước dạy Dương Mật hát chẳng hạn, mặc dù Thẩm Ngôn cảm thấy mình dạy rất nghiêm túc, cực kỳ có tâm thế nhưng rõ ràng hiệu quả đạt được vô cùng bình thường.


Từ khi ấy hắn đã nhận ra, hắn biết vấn đề của Dương Mật ở chỗ nào, cũng biết làm sao để nàng có thể hát tốt hơn, nhưng hắn lại không biểu đạt được phương pháp của mình cho nàng hiểu.


Lúc sáng tác ca khúc « Ái Cung Dưỡng », hắn đã chú tâm tạo điểm nhấn cho bài hát, quyết định chỗ nào phải hát luyến láy, chỗ nào phải tạo ra được cảm giác bi thương,... Mà chính hắn đương nhiên có thể hát ra được yêu cầu của bài, nhưng hắn không làm sao hướng dẫn cho Dương Mật hát giống mình được.


Nói tóm lại cảm giác đó rất bí bách, rõ ràng hắn biết nhưng lại không giải thích được cho nàng ấy hiểu cảm giác bi thương trong lời ca này là gì.


Chính vì vậy Thẩm Ngôn bức thiết muốn học hỏi thêm nghiệp vụ giảng dạy. Như bây giờ, tuy mới chỉ học được kỹ năng sơ cấp, nhưng Thẩm Ngôn đã cảm giác được mạch suy nghĩ và lối tư duy diễn đạt của mình thông thuận hơn hẳn, hắn thử tự nhẩm nhẩm biểu đạt ý nghĩ trong đầu ra thành lời cũng thấy dễ nói hơn nhiều.


- Đinh! Chúc mừng ký chủ thăng cấp kỹ năng thụ nghiệp, đẳng cấp hiện tại: Trung cấp.
- Đinh! Chúc mừng ký chủ thăng cấp kỹ năng thụ nghiệp, đẳng cấp hiện tại: Cao cấp.
- Đinh! Chúc mừng ký chủ thăng cấp kỹ năng thụ nghiệp, đẳng cấp hiện tại: Đỉnh cấp.


Đứng trước một kệ sách giáo dục, Thẩm Ngôn cố gắng tìm những cuốn sách phù hợp để nâng cao đẳng cấp thụ nghiệp trực tiếp từ sơ cấp lên thẳng đỉnh cấp.


Thẩm Ngôn cảm thấy tình trạng cơ thể và tinh thần lực của mình bây giờ rất tốt, học tập nãy giờ nhiều như thế nhưng độ quá tải chỉ mới 10%.
Suy nghĩ một lúc lâu xong, Thẩm Ngôn cuối cùng vẫn nhịn không được, lại từ trên giá sách cầm xuống một quyển sách chuyên ngành giảng dạy khác, chậm rãi mở ra.


- Đinh! Chúc mừng ký chủ thăng cấp kỹ năng thụ nghiệp, đẳng cấp hiện tại: Tông sư. Kỹ năng Thụ nghiệp được đưa vào trương mục ‘Tạp nghệ: Tông sư cấp.’


Thụ nghiệp: lão sư cấp Tông sư, (11/20000). Ngài đã trở thành một vị lão sư cấp Tông sư. Ngài có thể biểu đạt hoàn mỹ suy nghĩ của mình, khiến học sinh dễ dàng tiếp thu được sự giảng dạy của ngài.
- Này Thẩm Nhất! Anh không đọc sách à!


- Thưa chủ nhân, thuộc hạ là một phần hệ thống của ngài, được chia sẻ thông tin từ máy chủ là Chip của ngài, nên ngài học cái gì là ta biết cái đó!


Thẩm Ngôn nhìn Thẩm Nhất á khẩu không biết nói gì, ta cắm đầu đọc sách muốn nhũn não, ngươi thì hay rồi, đứng một bên hưởng ké, thật thoải mái nha.

Bốn mươi phút sau, Thẩm Ngôn cùng Thẩm Nhất mới rời khỏi nhà sách.


Sáng tác: Tác giả cấp Tông sư, ( /20000). Ngài đã trở thành một tác giả đẳng cấp Tông sư, năng lực sáng tác của ngài đạt đến hóa cảnh, giọng văn và câu chuyện ngài viết ra đủ sức khiến người xem đắm chìm vào trong tác phẩm mà ngài muốn truyền tải tới người đọc.


Khẩu kỹ: Người lồng tiếng nghệ thuật cấp Tông sư, (15/20000). Ngài đã trở thành một vị diễn viên lồng tiếng cấp Tông sư, ngài có thể bắt chước bất luận thanh âm nào mà mình nghe được, tài ăn nói của ngài sẽ trở nên cực kì lưu loát.


Hắn lại vừa mới học thêm hai kỹ năng đạt tới đẳng cấp Tông sư nữa, cộng thêm kỹ năng thụ nghiệp lúc nãy thì xem như hôm nay Thẩm Ngôn đã học được ba năng lực mới. Hắn cảm giác độ quá tải của mình tăng lên 40% rồi, nếu gượng ép học thêm thì tâm tính chắc chắn sẽ bạo tạc.


Bất quá cũng không sao cả, kỹ năng mà hắn muốn thì đều đã học được.
Sở dĩ học hai kỹ năng sáng tác và lồng tiếng là bởi vì lời than thở ban nãy của Địch Lệ Nhiệt Ba, hắn muốn sau này sẽ tập kể chuyện cười cho các cô nàng, giúp bọn họ bớt nhàm chán trong lúc chờ quay phim.


Thẩm Ngôn tìm đường đi tới một cửa hàng văn phòng phẩm, bỏ ra gần hai vạn khối tiền để mua một cây bút ghi âm cao cấp, sau đó mới quay trở về khách sạn.


Bây giờ đã 7h tối, vì Thẩm Ngôn không nấu cơm tối nên hôm nay hai vợ hắn phải ăn bên ngoài, rãnh rỗi không có gì làm, Thẩm Ngôn bèn kéo một cái ghế tới ngồi trước cửa sổ, mở bút ghi âm ra mày mò.


Trên đường về đây hắn đã suy nghĩ xem mình nên thu âm tiết mục gì, khổ não một hồi thì cuối cùng Thẩm Ngôn cũng đã quyết định trước sẽ ghi vở « Quái nhân trộm mộ ».


« Quái nhân trộm mộ » ở kiếp trước của hắn là một tác phẩm cực kỳ nổi tiếng, đại danh đỉnh đỉnh. Thẩm Ngôn tuy chưa có thời gian xem nguyên tác nhưng đã từng nghe qua bản audio do người đọc. Hiện giờ hắn quyết định sẽ ghi âm lại tác phẩm này cho hai cô vợ nhỏ nhà mình nghe thử.


(khuyến cáo mọi người nên đọc thử - tác)
..........................................