Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 110: Thẩm Ngôn! Ta ghim ngươi rồi!

Gia đình Tiếu Như Nguyên từ xưa là nô bộc của Hàn gia, đây một gia tộc quyền thế nổi tiếng ở tỉnh Chiết Giang này.
Khi Tiếu Như Nguyên được sinh ra, hắn đã bộc lộ tư chất xuất chúng của mình, với dáng vẻ thư sinh nho nhã của hắn đã nhanh chóng lọt vào mắt xanh của vị tiểu thư độc nhất Hàn gia.


Nhưng không hiểu sao Tiếu Như Nguyên là một bộ dạng thờ ơ, không hề quan tâm đến nàng. Mà bên phía Hàn gia cũng là cực lực phản đối.
Phụ thân của vị tiểu thư này vì muốn tách rời đi hai người mà đưa Tiếu Như Nguyên ra ngoài, cho hắn tự do phát triển ước mơ của mình, coi như là một chút bù đắp.


23 tuổi, Tiếu Như Nguyên tốt nghiệp học viện cảnh sát loại xuất sắc, với thân thủ lợi hại của mình, Tiếu Như Nguyên thường hay xông pha vào lòng địch, đảm nhận thân phận tay trong.


Mà Chu Đại Hải phân bộ thứ 19 này là mục tiêu mà hắn đang bỏ công sức theo dõi suốt hơn 1 năm qua, hắn muốn tìm chứng cứ để triệt phá tụ điểm phạm tội này.


Bất quá hôm nay từ đâu nhảy ra tên Thẩm Ngôn này, đem lại kinh hỉ quá lớn cho Tiếu Như Nguyên, hắn không chỉ thu được bằng chứng kinh doanh phi pháp của Chu Đại Hải, mà còn một mẻ hốt gọn được đám tặc nhân này.


Nhưng điều mà Tiếu Như Nguyên đang nghiến răng nghiến lợi chính là tên Thẩm Ngôn này quá vô sỉ, nên biết hắn từ trước tới giờ rất ghét có ai tiếp xúc qua cơ thể với mình, ngay cả đàn ông cũng thế.


Hôm nay Tiếu Như Nguyên bị Thẩm Ngôn ‘vấp té’ mà ôm phải, ngay cả thân thủ mau lẹ như hắn cũng không né được.
- Anh dám tấn công cảnh sát!
Tiếu Như Nguyên đang thẹn quá hóa giận một cước vung ra, đá vào mặt Thẩm Ngôn đang ngồi xổm trước mặt mình.
Bộp!


Thẩm Ngôn không nhanh không chậm bắt lấy cổ chân đối phương, hắn đã không còn hứng thú nói chuyện với tên đực rựa này.
- Này! Chú cảnh sát! Tôi là người bị hại a! Có tin tôi kiện chú tội cố ý đánh người không hả?
- Mau bỏ tay anh ra!!!


Thẩm Ngôn nhìn thấy bộ mặt giận dữ, đôi mắt to tròn đã có phần phiếm hồng của hắn, bất giác rùng mình, buông cổ chân tên này ra, vội vàng lau lau tay mình, như sợ bị lây bệnh vậy.
- Mẹ nó! Rõ ràng là đàn ông sao lại ẻo lả như thế!
- Anh nói cái gì!


Tiếu Như Nguyên xém chút một ngụm máu phun ra, người bị hắn ôm, chân cũng bị hắn sờ, mà sao bây giờ người ủy khuất lại là hắn cơ chứ, cuộc đời này chưa từng có ai khi phụ Tiếu Như Nguyên như thế. Giữa lúc Tiếu Như Nguyên muốn lần nữa một cước đi qua thì...
Ầm!!


Cánh cửa bất ngờ bị đẩy ra, một đám cảnh sát bước vào nhanh chóng làm chủ tình thế.
Một tên cảnh sát đi đến bên Tiếu Như Nguyên chào một cái rồi nói:
- Báo cáo đội trưởng, trên dưới quán bar đều đã lọt vào tầm khống chế của chúng ta, không ai có thể chạy thoát!


- Tốt! Bắt hết đám này về đồn! Gom góp hết giấy tờ bằng chứng trở về! Thu đội!
Tiếu Như Nguyên nhìn bộ mặt ăn đòn của Thẩm Ngôn, cắn răng nghiến lợi đi ra ngoài.
…..
Đồn cảnh sát, Thẩm ngôn lúc này đang ngồi trong phòng phỏng vấn, ánh mắt khoan thai vô cùng bình tĩnh.


Lúc nãy hắn đã gọi cho Mai Hoa tổ trưởng của Phụng tổ, nhờ nàng thay mình giải quyết vụ này rồi, hôm nay hắn là giả trang ra ngoài, không thể bộc lộ danh tính thật của mình được, nên đành phải nhờ Mai Hoa một lần nữa chùi đít cho mình thôi.


Ngồi trước mặt hắn lại là Tiếu Như Nguyên, Thẩm Ngôn có cảm giác tên này cắn hắn không bỏ.
- Họ tên?
- Ngâm Huyên!
- Tuổi?
- 20!
- Có biệt danh gì không?
- Khụ…ờm..Tiểu Lý Phi Kim!


Thẩm Ngôn mặt mo có chút đỏ, lúc nãy Cuồng Tử đã oang oang giới thiệu như thế rồi, mà Tiếu Như Nguyên cũng có mặt ở đó, nên nói dối làm chi nữa.
Tiểu Như Nguyên lạnh lùng nhìn xem hắn, mở miệng đe dọa:


- Anh mau khai đến anh và Chu Đại Hải, Lâm Đông Lưu có quan hệ như thế nào, nếu khai thật sẽ được pháp luật khoan hồng!
- Tôi nói này tiểu ca ca, tôi là dân làm ăn lương thiện, đến là đàm phán mua một dãy phố của hắn, con mắt nào của anh thấy được chúng tôi liên quan với nhau vậy?
Ầm!


Tiếu Như Nguyên vỗ bàn một cái, lớn tiếng quát:
- Đàn em Cuồng Tử của anh có đòi một khu phố đèn đỏ cùng xưởng sản xuất ma túy, anh tưởng tôi điếc à?
- Có không? Sao tôi không nghe thấy? Này cảnh sát ca ca, không phải anh nghe nhầm đó chứ?


Thẩm Ngôn ngoài gác chân lên bàn ngoáy ngoáy lấy lỗ tai, bộ mặt gợi đòn vô cùng, hắn có chỗ dựa lớn, hơn nữa mọi camera, máy thu âm từ lúc Thẩm Ngôn đi vào đã cho Thẩm Nhất phá hủy hết thảy, cơ bản không có bằng chứng, đám cảnh sát lấy cái gì bắt bọn hắn, chẳng qua chỉ là khép tội có ý gây thương tích, gây rối trật tự công cộng mà thôi, đền chút tiền thuốc men thế là xong.


Vả lại Thẩm Ngôn bây giờ rất ngứa mắt tên đẹp trai trước mặt này, ba lần bốn lượt làm khó hắn, nên hắn muốn trêu tức một chút tên này cho bõ ghét.


- Này đừng có xạo! Có phải anh lợi dụng Cuồng Tử mượn cớ đi dự tiệc lần này, muốn đánh chủ ý lên sinh ý của Chu Đại Hải cùng Lâm Đông Lưu phải không, tôi biết anh là hạ độc hai tên này để ép giá chứ gì, với thực lực tên bạn to cao kia của anh, thu thập đám tôm tép này là không phải dễ sao?


Thẩm Ngôn miệng há hốc nhìn xem Tiếu Như Nguyên, tên này tư duy logic kinh khủng quá nhỉ, phải chi chia sẻ qua cho Cuồng Tử một chút cũng tốt. Bất quá, hai tên lão đại kia, Thẩm Ngôn chỉ thực sự bỏ thuốc sổ loại mạnh hơn ‘một chút’ vào mà thôi, chứ không phải độc dược gì.


Từ khi thần thức Thẩm Ngôn quét qua Tiếu Như Nguyên, hắn đã bắt đầu suy tính lại bước di tiếp theo rồi
Thẩm Ngôn đưa ngón cái về phái Tiếu Như Nguyên tán thưởng, Tiếu Như Nguyên cũng là một bộ mặt đắc ý, bộ dạng ta coi như đã hiểu thấu hết kế hoạch của ngươi rồi!


- Tôi không ngờ chĩ lỡ tay bóp…vào ‘tiểu đệ’ của anh một cái mà thôi mà anh đã ghi hận mà tự biên ra tội lỗi ám hại tôi rồi! Tiểu đệ của anh của anh cũng to mà, không kém gì tôi đâu! Sao phải xấu hổ chứ!
- Anh câm miệng cho tôi!


Tiếu Như Nguyên sắc mặt gan heo quát lớn, đây là nỗi xấu hổ trong lòng hắn, suốt bao năm nay, hắn mỗi khi tắm hay đi vệ sinh đều rất khó đối mặt với ‘vũ khí’ hùng dũng dưới đũng quần của mình. Hắn không muốn có ai nhắc đến việc này cả.


- Thôi, thôi được rồi! Tôi không nói nữa! Chờ khi luật sư của tôi đến liền giải quyết tốt!
Thẩm Ngôn cuối đầu không nhìn tên này nữa, trong lòng ra lệnh với Iris:
- Iris! Quét một lần tên thanh niên trước mặt này, xem có phải thực sự là nam nhân không?


Thẩm Ngôn càng ngày càng kỳ quái, Chân Long phản ứng khi đến gần Tiếu Như Nguyên này rất mãnh liệt, mà Thẩm Ngôn ẩn ẩn có loại hưng phấn khi chọc điện tên nam nhân này, đây quả thực là sỉ nhục đối với một người yêu gái như yêu mạng như Thẩm Ngôn.


- Đinh! Quét hoàn tất! Đối tượng đích thị là nam nhân! Bất quá Iris phát hiện một luồng linh lực cường đại ẩn dấu trong cơ thể người này, nhưng đã bị phong ấn, xem ra là tu luyện một loại công pháp kỳ lạ nào đó mà Iris không giải thích được!


- A!? Là võ giả sao? Đông Phương Bất Bại ngày xưa tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển mà ái nam ái nữ, chẳng lẽ tên này cũng là như thế? Thào nào khiến Chân Long của ta không phân biệt được nam nữ mà rung động, xem ra về sau tránh tên này càng xa càng tốt!


Tiếu Như Nguyên không biết Thẩm Ngôn nãy giờ suy nghĩ những gì, chỉ thấy hắn hai tay ôm ngực cảnh giác nhìn xem mình, Tiếu Như Nguyên là tức đến mũi muốn lệch, trừng mắt nhìn hắn một cái rồi bỏ ra ngoài.
15 phút sau…


- A! Thật là nhọc lòng Như Nguyên tiểu cảnh sát đây, phải tiễn ra tới cửa, không tiễn…không tiễn!


Trước cổng cục cảnh sát, Thẩm Ngôn cùng đám người Cuồng Tử vẻ mặt hiền lành như đại bá nhà bên, cười hề hề vẫy tay chào tạm biệt Tiếu Như Nguyên, bọn hắn nhanh chóng lên xe, vặn ga chạy nhanh, để lại một đám khói bụi trên người của Tiếu Như Nguyên.


Hắn đứng tần ngần ở đó, ánh mắt hận hận nhìn xem chiếc xe đã khuất bóng đằng xa, miệng mắng thầm:
- Tên khốn kiếp! Biến thái! Đừng để ta gặp được ngươi nữa, nếu ta mà gặp một lần bắt một lần!


10 phút trước, cục trưởng cục cảnh sát đã ra lệnh cho Tiếu Như Nguyên thả người, qua sự mập mờ của tên cục trưởng, hắn chỉ biết được tên này tên là Thẩm Ngôn lai lịch rất không bình thường, mà chứng cứ phạm pháp của đám này lại không có, một đám luật sư nổi tiếng không biết từ đâu xun xoe chạy đến đến bảo lãnh, bộ dạng nịnh nọt chỉ hận không cho Thẩm Ngôn ngồi lên đầu mình vậy, sao còn có thể giam giữ được nữa chứ.


Tiếu Như Nguyên không cam lòng xoay người đi vào, nếu nói công bằng một chút, Thẩm Ngôn đã trợ giúp hắn triệt phá một đường dây buôn bán ma túy lớn, hắn cũng nên cảm ơn tên này một tiếng.
- Thẩm Ngôn sao..còn cái gì Ngâm Huyên..hửm…Ngâm Huyên…Nguyên Hâm! Ta mẹ nó Thẩm Ngôn, ta ghim ngươi rồi!!!


......................