Thẩm Ngôn nghe thấy Địch Lệ Nhiệt Ba gọi đến, dịu dàng đáp:
- Anh đang ở trong tiệm café đọc sách, em đang rảnh à, không phải quay phim sao?
Địch Lệ Nhiệt Ba nói:
- Em đang chờ tới cảnh của mình đây này, ài, thật là nhàm chán. Em thấy ngồi đợi vậy so với quay phim còn mệt mỏi hơn. Chồng ơi, em có chút chút nhớ anh rồi. Mà sao bên anh ồn ào quá vậy?
Hự!
Thẩm Ngôn vừa đá bay một tên văng xuống lầu, mỉm cười nói:
- Quán café có chút ồn, hình như cãi nhau ấy mà, vợ…em nhớ anh chỉ một chút thôi à!
Địch Lệ Nhiệt Ba cười hì hì, tinh nghịch đáp lại:
- Dĩ nhiên không phải, là rất nhớ, rất muốn rất muốn nhìn thấy anh bây giờ. Nếu anh có thể vĩnh viễn ở cạnh em thì tốt biết bao, được thế thì dù có đày chúng ta tới nơi hoang vu cằn cỗi nhất em cũng cam tâm tình nguyện.
Thẩm Ngôn một bên che lấy điện thoại, một chân vung ra đá bay một tên đang cạp lấy chân hắn:
- Mẹ bà mày! Mày là chó à!
Cuồng Từ hừng hực ý chí chiến đấu nhìn thấy một màn này, sắc mặt là đen thui, này mẹ nó lão đại đây là đi chơi hay đi đánh nhau đây? Hắn lắc lắc đầu không dám nhìn tới nữa, sợ đạo tâm mình chịu không nổi thương tổn.
Thẩm Ngôn trong đám vòng vây của đám côn đồ, đột ngột bị sự ngọt ngào của Địch Lệ Nhiệt Ba tấn công khiến cả trái tim như cũng muốn mềm đi, hắn khó nhịn được khóe môi nhếch nhếch lên, cưng chiều nói:
- Nhàm chán quá thì em chịu khó tìm một ít việc gì đó giết thời gian đi, nghe một bản nhạc hoặc mở máy lên chơi game chẳng hạn.
Chíu chíu chíu
- A..a..a
Tiếp tục có tiếng gào thét vang lên, xung quanh Thẩm Ngôn đã không còn tên nào đứng vững, tay chân bọn hắn phủ đầy ngân châm, thật lớn đau đớn xé nát lấy tâm can bọn chúng, đám người còn lại sống lưng lạnh sưu sưu, nhau nhau đi qua chỗ khác, không muốn chạp trán đến tên quái thai này.
Thẩm Ngôn đi đến một chỗ vắng, chọn một cái ghế ngồi xuống, tâm tình hắn là rất tốt.
- Không có tí sức lực nào, cũng không có ca khúc mới nào hay ho để nghe. Vả lại bài hát đứng đầu Kim Khúc bảng là sản phẩm của tình địch của em, làm sao mà nghe lọt tai chứ? Còn chơi game thì nhất định phải cúi đầu xuống sẽ ảnh hưỡng cổ, anh có cho em làm thế đâu.
Địch Lệ Nhiệt Ba luôn miệng than thở, cái thói quen gặp chuyện không hài lòng liền càu nhàu liên tục này của nàng Thẩm Ngôn đã thấy không ít lần, bất quá lại không phải là kiểu gắt gỏng khiến cho người ta chán ghét, mà chính là kiểu bán manh làm nũng trông rất đáng yêu.
Thẩm Ngôn kiên nhẫn ngồi nghe nàng huyên thuyên đủ các loại chủ đề, một bên chú ý Thẩm Nhất đang đánh 17 tên bảo tiêu mạnh nhất của Chu Đại Hải kêu cha gọi mẹ, hắn cũng lắc đầu, đám này vẫn là quá yếu a.
- Chồng ơi chồng à, anh kể chuyện xưa cho em nghe đi!
- Kể chuyện xưa?
- Ừm ừm!
Thẩm Ngôn ngẫm nghĩ một lát, khóe miệng cong lên lộ ra một nụ cười sáng lạn, đoạn nói:
- Vậy anh sẽ kể cho em nghe cố sự về con chó con cùng con mèo nhỏ nhé. Có một ngày, chó con hỏi con mèo nhỏ như vầy:
“Cậu đoán xem trong túi mình có mấy viên đường?”
Con mèo nhỏ hỏi ngược lại:
“Đoán đúng thì cậu có cho mình ăn không?”
Chó con gật đầu, bảo:
“Có, nếu đoán đúng thì sẽ cho cậu hết.”
Con mèo nhỏ nuốt một ngụm nước bọt, ngập ngừng nói:
“Mình đoán… cậu có 5 viên!”
Chó con nghe vậy liền vui vẻ cười, đem đường trong tay đưa cho con mèo nhỏ, đoạn nói:
“Mình thiếu cậu ba viên vậy."
…
- Ồ, chó con đáng yêu thế!
Địch Lệ Nhiệt Ba oa oa thốt lên.
Thẩm Ngôn lại kể tiếp:
Con mèo nhỏ sung sướng ăn hai khối đường bị tiêm thuốc ngủ mà chó con đưa cho nó xong liền ngất đi. Ngày thứ hai, chó con lại tìm đến mèo nhỏ, nói với nó rằng:
“Nè, đây là ba viên đường mà mình thiếu cậu.”
Con mèo nhỏ lắc đầu từ chối:
“Không ăn nữa đâu, ăn đường xong đau mông lắm." ( ͡° ͜ʖ ͡°)
Câu chuyện Thẩm Ngôn vừa kể vốn là một tiểu phẩm ngắn mà hắn từng xem trên mạng ở kiếp trước, nửa đoạn đầu là tiết mục đứng đắn nghiêm túc thật sự nói về tình bạn; còn phần sau là do dân mạng chế thêm vào. Lúc đọc đến đây, Thẩm Ngôn đã cười rất lâu.
- Vì sao ăn kẹo thì cái mông lại đau? Hơn nữa chó con chẳng phải rất thích con mèo nhỏ à, sao nó lại bỏ thuốc ngủ vào trong viên đường?
Tràng cười trong dự tính của Thẩm Ngôn không hề xuất hiện, Địch Lệ Nhiệt Ba ở đầu dây bên kia rất nghiêm túc đặt ra nghi vấn.
Thẩm Ngôn mấp máy miệng, định nói rồi thôi. Hắn thật sự không biết phải nên nói gì tiếp theo nữa.
Xem ra ác mộng nhất của những diễn viên hài hẳn là khi đi diễn gặp phải những kẻ não chậm nhảy số, đã vậy lại còn nghiêm túc bày ra tinh thần ham học hỏi, muốn biết rõ tường tận vấn đề như vị cô nương họ Địch kia.
- Không có gì!
Thẩm Ngôn không buồn giải thích. Hắn đứng lên đi về phía Chu Đại Hải đám người, tên này vì trúng độc mà đã hấp hối sắp chết rồi, xung quanh đàn em hắn bị đánh cho tơi tả không sai biệt lắm, chỉ còn một tên bảo tiêu còn nguyên vẹn đang đứng thủ hộ bên cạnh hắn mà thôi.
Vừa lúc đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng Mạnh Bình Bình thúc giục Địch Lệ Nhiệt Ba đi quay phim nên hai người mới cúp điện thoại.
- Lão đại! Chúng ta không địch nổi đám người này! Đặc biệt là tên thanh niên Tiểu Lý Phi Kim kia, chúng ta hoàn toàn là bị chà đạp.
Một tên đàn em giờ khắc này chạy đến bên Chu Đại Hải rên rỉ nói, hai tay hắn đã bị ghim đầy châm, cũng may nhanh chân chạy nếu không sau này lết đi ăn mày rồi.
Chu Đại Hải một mặt trắng bệt, dưới đũng quần xanh, vàng một mảng hôi thối vô cùng, môi tái nhợt vì mất nước, đầu óc hắn lúc này đã mơ hồ rồi.
Hắn vung tay đẩy tên đàn em qua một bên, mắt nhìn về phía tên bảo tiêu anh tuấn vẩn còn thủ hộ bên cạnh hắn nãy giờ, tướng người tên này rất mảnh khảnh, dáng vẻ mi thanh mục tú, chân mày lá liễu, làn da như bạch ngọc, đôi mắt thâm thúy có hồn đang trừng trừng cảnh giác nhìn xem đám người.
Chu Đại Hải kéo tên này lại, từ trong ngực móc ra một chiếc chìa khóa két sắt đưa cho nam thanh niên:
- Này, Như Nguyên, cậu là tâm phúc nhất của tôi, hôm nay tôi nhất thời sa cơ cậu mau giữ lấy chiếc chìa khóa này, vào ngân hàng Công Thương, mở tủ bảo hiểm 3216 lấy toàn bộ hồ sơ nhà đất, kinh doanh ma túy, gái gọi đưa cho đám cao tầng của Thiên Lang bang, nói bọn họ đây là tiền công, giúp…khụ..khụ..giúp ta trả thù bọn Cuồng Tử!!
Chu Đại Hải như là trút hơi cuối đồng dạng, lăn ra ngất xỉu, bất quá đến khi ngất đi hắn cũng không chứng kiến được nụ cười quỷ dị của Tiếu Như Nguyên.
Giữa lúc đám người Cuồng Tử đang xử lý nốt những tên cuối cùng, thì bất ngờ dị biến nảy sinh…
Đoàng!!
- Cảnh sát đây! Tất cả đứng yên!
Tiếu Như Nguyên sắc mặt lạnh xuống, hắn không biết từ đâu lấy ra một khẩu súng quân dụng bắn chỉ thiên.
Phía dưới quán bar cũng là hằng hà sa số xe cảnh sát đang lao nhanh mà tới, xem ra đã có chuẩn bị từ trước.
Đám người nháy mắt yên tĩnh xuống, Cuồng Tử cũng quên luôn che đậy quay qua Thẩm Ngôn hô lớn:
- Không tốt! Lão đại, chúng ta bị bẫy rập rồi, mau chạy!
Đoàng!!
Lại là một tiếng súng chỉ thiên vang lên.
- Không được cử động! Cả lũ các người đã bị cảnh sát chúng tôi bao vậy, mau bỏ vũ khí xuống, ngồi xuống, hai tay ôm đầu!
Đám Cuồng Tử không có làm theo mà nhìn xem phản ứng của Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn gật đầu nói:
- Làm theo cảnh sát đi! Chúng ta là làm ăn lương thiện sợ gì chứ! Chẳng qua là xô xát một chút mà thôi!
Cuồng Tử bừng tỉnh, hóa ra lão đại hắn kêu mọi người tận lực đừng giết người là do nguyên nhân này, xem ra Thẩm Ngôn là biết mọi chuyện từ trước rồi, về phần tên bảo tiêu bị đánh chết ngay cửa, thi thể hắn đã sớm bị Chu Đại Hải cho người tẩu tán đi rồi, đoán chừng đã xuống làm mối cho cá biển.
Đám người nghe lời bõ vũ khí xuống, theo sát ngồi xuống hai tay ôm đầu.
Trong phòng chỉ còn Thẩm Ngôn là mỉm cười đi từng bước tới gần Tiếu Như Nguyên, kỳ thực lúc ban đầu Thẩm Ngôn thần thức quét qua cả toàn nhà, hắn đã phát hiện Tiếu Như Nguyên có điểm không đúng rồi, trên người có mang loại súng đặc trưng quân dụng, hơn nữa còn có thể cảnh sát, rốt cuộc Thẩm Ngôn tương kế tựu kế làm rơi luôn Chu Đại Hải.
Mình chẳng qua là đả thương người mà thôi, gọi cho tên Chiến Thiên bên quân đội xử lý một tẹo là xong.
Bất quá…
Hắn càng hứng thú hơn với tên Tiếu Như Nguyên này.
- Đứng lại! Còn bước tới tôi sẽ nổ súng!
Thanh âm thanh lãnh của Tiếu Như Nguyên vang lên.
Thẩm Ngôn chẳng để ý mảy may, nhưng khi đến gần tên này thời điểm, Thẩm Ngôn bất ngờ bị trượt chân lao lên nhanh như chớp ôm chầm lấy Tiếu Như Nguyên. Tay chân Thẩm Ngôn không ngừng sờ loạn tên này.
Mọi người trong phòng là sắc mặt sững sờ, thằng này là tấn công cảnh sát sao?
- A, tôi lỡ chân vấp té! Đừng nổ súng, đừng nổ súng! Ngồi xổm ngay đây!
Thẩm Ngôn mang theo vẻ nghi hoặc vội vàng tránh ra mà ngồi xổm xuống, hắn miệng vẫn lẩm bẩm:
- Kỳ lạ! Tại sao huyết mạch Chân Long của ta vốn thấy gái đẹp mới tâm động, tại sao hôm nay gặp tên ẻo lả này cũng tâm tình cuồn cuộn không thôi là thế nào? Ta đã thử sờ sờ qua, quả thật so với ‘tiểu đệ’ của ta còn muốn lớn, chẳng lẽ Chân Long cũng chơi gay hay sao?
Thẩm Ngôn một bên tưởng tượng thôi mà da gà rơi đầy đất, hắn không để ý Tiếu Như Nguyên lúc này đây là một bộ kinh hoàng biểu lộ, tên nam nhân này làm hắn tức giận đến bộ ngực phập phồng, gương mặt có chút hồng nhưng nhanh chóng biến mất, vô cùng giận dữ nhìn xem Thẩm Ngôn.
.................................