Lục Cương nghe Từ Tĩnh trêu A Mạch
như vậy, lại cảm thấy an bài của mình vô cùng đúng đắn, nên cũng không
giải vây cho A Mạch, chỉ cười hắc hắc đứng xem náo nhiệt. A Mạch còn
chưa biết nên giải thích như thế nào, chợt nghe phía trước có tiếng gọi: “Tướng quân”. Âm thanh quần áo sột soạt thi nhau nổi lên, ngẩng đầu
liền thấy Thương Dịch Chi thân mặc áo khoác nhung trang màu đỏ bước
nhanh từ bên ngoài vào, đi đến đâu, chúng tướng đều vội vàng hành lễ đến đó. A Mạch thấy thế vội vàng vọt đến phía sau Lục Cương, cúi người hành lễ theo mọi người.
Thương Dịch Chi nhiệt tình nâng mọi
người dậy, luôn miệng hàn huyên, khi đi qua Lục Cương thì vô tình nhìn
thấy A Mạch núp ở phía sau. Tầm mắt anh ta tùy ý lướt qua trên người A
Mạch, không chút dừng lại, chỉ cúi đầu cùng Lục Cương chuyện trò cười
nói hai câu liền bước lên phía trước.
A Mạch thực may mắn. Lục Cương thực thất vọng.
Lục Cương lúc này mới vô thanh vô tức đưa ánh mắt đồng tình nhìn về phía A Mạch.
A Mạch cố nén cảm giác rùng mình, chỉ gắng nặn ra một nụ cười, làm thành một bộ dạng “Ta cũng thực bất đắc dĩ”.
Từ Tĩnh đi đến bên cạnh, vỗ vỗ vào vai Lục Cương, nói: “Lục giáo úy, hội nghị sắp bắt đầu rồi, vào nhanh đi thôi.”
Lục Cương lên tiếng trả lời rồi đi
theo Từ Tĩnh vào trong phòng, đi được hai bước thì bàn chân lại chậm
lại, vẫn có chút lo lắng cho A Mạch, nhịn không được lại quay đầu liếc
mắt nhìn A Mạch một cái, cảm thấy tiểu tử này mặc dù đứng giữa đám đông
vẫn có vẻ rất cô độc, thật sự là đáng thương.
Từ Tĩnh phát giác Lục Cương vẫn chưa
đi, liền quay lại nhìn, nở nụ cười, thấp giọng nói: “Lục giáo úy, chờ
một lát tan hội nghị, ngươi chớ đi vội, sợ là tướng quân còn có chuyện
công đạo.”
Lục Cương nghe vậy tinh thần chợt
rung lên, gật gật đầu, không hề đắn đo, cân nhắc chuyện của A Mạch nữa,
ngưng thần vào phòng nghị sự.
Tướng lãnh tham dự hội nghị đều dẫn
theo thân binh, cho nên trên núi cũng bố trí nơi nghỉ ngơi cho bọn họ. A Mạch vào trong cũng không vội tìm chỗ ngồi, mà vội đi tìm người quen,
vừa nghe nói thân vệ này không trực ban mà đang ở phía sau chuẩn bị cơm
canh, liền tự mình đi tìm bọn họ.
A Mạch vốn là thân vệ của Thương Dịch Chi được một thời gian cho nên cùng với những thân vệ này đều là chỗ
quen biết. Mọi người thấy nàng đến thì vô cùng cao hứng, vây quanh nàng
hỏi vài câu về tình hình dưới quân doanh, vừa nướng thịt vừa nói chuyện
tào lao. Đang lúc hàn huyên náo nhiệt, thì Trương Sinh, đội trưởng đội
thân vệ đến, mọi người không dám tiếp tục làm càn, liền cúi đầu làm ra
vẻ bận rộn, chỉ còn lại A Mạch chẳng biết phải làm gì, đành đứng dậy,
ngượng ngùng kêu lên: “Trương đại ca.”
Trương Sinh không lên tiếng trả lời, chỉ bình tĩnh nói: “A Mạch, ngươi lại đây.” Nói xong xoay người bước đi.
A Mạch nhìn lướt qua mọi người, rồi
vội vàng đuổi theo phía sau. Hai người đi đến phía sau núi chỗ không có
người, bấy giờ Trương Sinh mới dừng lại nhìn A Mạch mà giáo huấn: “Ngươi hiện tại không phải là thân vệ của tướng quân, sao lại đến chỗ này?
Ngươi phải đi theo nhóm thân binh của chư vị đại nhân chứ? Sao lại một
mình chạy đến đây tìm bạn cũ?”
A Mạch cũng biết là mình làm việc
không chu toàn, hiện tại bị Trương Sinh giáo huấn cũng không có gì phản
bác, chỉ cúi đầu nhỏ giọng nói: “Trương đại ca, là A Mạch sai rồi.”
Trương Sinh thấy bộ dạng của nàng như thế, cũng không nhẫn tâm giáo huấn tiếp, song trong lòng lại đồng tình
với A Mạch, bởi vì nàng rõ ràng đã lập công lớn mà lại bị phạt đi bộ
binh doanh, liền vòng vo hỏi: “Đao pháp kia ngươi còn luyện nữa không?”
Mắt A Mạch sáng ngời, nói: “Luyện
chứ, Trương đại ca đã dạy rằng phải luyện tập thường xuyên, nếu không ta múa thử một lần để Trương đại ca chỉ giáo cho ta một chút nhé?”
Trương Sinh gật gật đầu, nhìn A Mạch
đem bộ đao pháp mà anh ta dạy ra múa một lượt, lại chỉ điểm mấy chỗ,
nói: “A Mạch, ngươi ngộ tính rất cao, ta cũng chỉ nói một chút chiêu số
với người, còn sự tinh xảo trong đó đều phải do người tự lĩnh hội. Hơn
nữa, sư phụ ta từng nói đao pháp là chết, nhưng đao là sống, mọi sự
không thể gò bó trong khuôn mẫu, cũng không thể quá cứng nhắc. Lần
trước, ngươi một phen dùng đại đao mà có thể chỉ trong khoảnh khắc giết
chết nhiều thát tử như vậy, ta nghĩ có lẽ ngươi đã hiểu được điều này,
ta không có gì hơn để dạy ngươi nữa.”
A Mạch dừng động tác lại, ngừng một
lát rồi trịnh trọng hướng về phía Trương Sinh hành lễ, Trương Sinh vội
vàng nâng nàng lên, vội la lên: “Ngươi làm gì vậy?”
A Mạch không để ý sự ngăn trở của
Trương Sinh, vẫn bái xuống, bình tĩnh nói: “A Mạch đa tạ Trương đại ca
dạy bảo, ân tình này A Mạch suốt đời sẽ không quên.”
Trương Sinh nở nụ cười, kéo A Mạch
đứng lên, khẽ đấm nàng một quyền, cười nói: “Được rồi, A Mạch, chúng ta
là huynh đệ, còn nói như vậy làm chi? Tiểu tử ngươi cũng học được bộ
dạng này từ khi nào vậy?”
A Mạch cười cười, không nói gì.
Trương Sinh còn nói thêm: “Ta cũng
chỉ có bộ đao pháp này, nên cũng không thể dạy ngươi cái gì khác được.
Ta cũng biết tiểu tử ngươi vừa rồi chạy qua bên kia là vì cái gì. Đúng
là tên pháp của Khâu Nhị là ngoài sức tưởng tượng, nhưng tâm lượng của
anh ta lại không hào phóng như vậy, cho dù ngươi có cầu thì anh ta cũng
không dạy cho ngươi đâu.”
A Mạch bị anh ta nói toạc tâm tư của
mình ra, trên mặt cũng có chút ngượng ngùng, sắc mặt đỏ hồng, thành khẩn nói: “Không dám dối gạt Trương đại ca, đúng là ta muốn học thêm chút
bản lĩnh này nọ, ngươi không biết, chứ ở dưới quân doanh, nếu không có
chút bản lãnh thật sự, sẽ không có người nể phục, cũng không có người
nguyện ý nghe lời. Ta chỉ cùng đại ca học chút đao pháp, những cái khác
đều không biết, tên pháp cũng chỉ được học một chút khi mới vào quân
doanh, nếu bắn vật chết còn có chút khả năng, nhưng bắn vật động thì một chút chính xác cũng không có. Mấy ngày trước ta dẫn người xuống chân
núi cảnh giới, cả đoàn người đều muốn đi săn ít thú rừng về cải thiện
bữa ăn, ta ngay cả một con thỏ cũng không bắn được, đành phải đuổi bắt ở phía sau. Huynh đệ, thủ hạ khi giáp mặt mặc dù không nói gì, nhưng sau
lưng lại nói ta chạy trốn so với chó tế(1) còn nhanh hơn, ngay cả thỏ
cũng có thể đuổi theo……”
Trương Sinh vốn không định cười,
nhưng nghe được hai chữ “chó tế”, lại nhìn đến hình dáng cao gầy của A
Mạch, rốt cục không nín được, liền bật cười. Thấy trên mặt A Mạch càng
lộ vẻ quẫn bách, liền cố nén cười, dùng tay chụp vào bả vai của nàng:
“Không sao, không sao, mọi người cũng không có ác ý. Bất quá tiểu tử
ngươi chạy trốn đúng là nhanh thật, ngay cả thỏ mà ngươi cũng có thể
đuổi theo, chẳng trách mà ngươi lại gầy như vậy…… Ha ha ha…… Khó
trách……”
Trương Sinh không thể ngừng được,
cuối cùng ôm bụng cười té lăn trên mặt đất. Qua hơn nữa ngày, mới có thể đứng lên, vỗ vỗ ngực, hít vài hơi không khí rồi mới nói với A Mạch:
“Tên pháp của ta cũng không khá lắm, nhưng nếu ngươi muốn học thì ta có
thể chỉ sư phụ cho ngươi, bất quá chỉ sợ ngươi cầu không được.”
“Ai?” A Mạch vội vàng hỏi.
“Tướng quân!” Trương Sinh nói: “Tướng quân ở kinh đô nổi danh thiện xạ, bách bộ xuyên dương, không cuộc đi
săn nào của hoàng gia mà không đứng thứ nhất, tư thế oai hùng khi ở
trong khu vực săn bắn đã mê đảo không biết bao nhiêu danh môn khuê nữ!”
Nhiệt tình của A Mạch đang bùng lên,
ngay lập tức tắt lịm. Nếu là người giỏi tên pháp khác, A Mạch còn có thể cân nhắc làm thế nào để bái sư, nhưng vừa nghe đó là Thương Dịch Chi,
tâm tư này của nàng đã hoàn toàn chết lịm. Chưa nói không thể có chuyện
Thương Dịch Chi dạy bắn tên cho một Ngũ trưởng nhỏ bé như nàng, mà ngay
cả khi anh ta muốn dạy, A Mạch cũng không dám học.
Trương Sinh cũng hiểu là việc tướng
quân dạy A Mạch bắn tên là không tưởng, cho nên cố tình nói để cợt nhả,
thấy A Mạch trầm mặc, liền chép miệng nói thêm: “Chờ ta nghe ngóng cho
ngươi xem sao, nếu không được thì ngươi có thể đi thỉnh giáo Lục giáo úy một chút vậy, anh ta cũng là dựa vào bản lĩnh thực sự mà từng bước được thăng lên đến chức đó, đoán chừng là có thực tài.”
A Mạch gật gật đầu, bất quá cảm xúc
vẫn không cao, nếu là người trước đây đã từng quen biết thì còn dễ, đằng này Lục Cương lại là cấp trên của nàng mà lại là trên vài cấp, cho dù
anh ta giỏi tên pháp, nàng cũng không có cách nào đi thỉnh giáo thường
xuyên được. Nếu là Đường Thiệu Nghĩa thì tốt rồi, có vẻ tên pháp của anh ta cũng không tồi, nhưng anh ta lại bị Thương Dịch Chi phái đi thảo
nguyên Tây Hồ, ngay cả hội nghị lần này cũng không thấy đến, còn không
biết đến khi nào thì mới gặp lại.
Trương Sinh đột nhiên lại nghĩ tới
một chuyện, liền làm bộ như vô tình nhìn ra bốn phía, rồi ghé sát vào
tai A Mạch thấp giọng nói: “A Mạch, lúc trước ta nghe thấy Từ tiên sinh
nhắc đến tên ngươi với tướng quân.”
“Vậy à? Có chuyện gì à?” A Mạch nhất thời cũng trở nên cảnh giác, không biết Từ Tĩnh sẽ cùng Thương Dịch Chi nói cái gì.
Trương Sinh chính là có hảo ý nên mới cố ý nói trước với A Mạch, nhưng cũng không nói cụ thể là chuyện gì,
chỉ nói: “Ta cũng không rõ là chuyện gì, chỉ ngẫu nhiên nghe được tên
của ngươi, ngươi cũng biết thân vệ chúng ta không được hỏi đến những
chuyện quân sự. Ngươi biết như vậy là được, có chuyện gì cũng có thể
chuẩn bị cho tốt.”
A Mạch trong lòng thấy nghi hoặc,
thấy Trương Sinh nói như vậy cũng không hỏi lại, trong lòng thầm nghĩ
đang yên đang lành không hiểu Từ Tĩnh tự nhiên nhắc đến nàng làm chi,
không biết lại có ý tưởng gì đây.
Bên cạnh có binh lính tuần tra đi
đến, Trương Sinh cùng A Mạch hai người lại làm bộ như thân thiện lớn
tiếng hàn huyên vài câu. Trương Sinh cùng tuần tra binh làm vài cử chỉ
chào hỏi, sau đó liền dẫn A Mạch trở về, nói hội nghị chắc đã xong, bọn
họ nên nhanh chóng quay lại.
Hội nghị chấm dứt, Thương Dịch Chi
liền mở tiệc chiêu đãi chư vị tướng lãnh. Tuy nói bọn họ xem như bại
binh trốn vào dãy núi Ô Lan, nhưng vật tư được cung ứng thật ra lại khá
sung túc, có rượu, có thịt, ăn uống thật là náo nhiệt. Có mấy tướng lãnh đã uống say, liền hướng về phía Thương Dịch Chi hô hào biểu lộ quyết
tâm, sau đó quay sang vui vầy cùng với đồng nghiệp. Nam nhân khi uống
rượu vốn đã hỗn loạn, nam nhân là quân nhân uống rượu lại càng hỗn loạn
thê thảm hơn, có hai tướng lãnh một giây trước còn chạm chén với nhau
xưng huynh gọi đệ, ngay sau đó không biết là nói câu gì mà đã lập tức
xắn áo đòi đấu tay đôi.
Thương Dịch Chi tuy rằng dáng vẻ vốn
không đủ tục tằng, nhưng khi uống rượu thì so với những hán tử thô lỗ
kia tuyệt không kém cỏi, chẳng những không ngăn cản, ngược lại còn bưng
chén rượu cười ha ha nhìn thuộc cấp nháo thành một đoàn. Từ Tĩnh cũng
thật bất đắc dĩ, đành phải phái người đem mấy tướng lãnh uống say kéo
đi, để cho bọn họ ngủ một giấc, tỉnh dậy thì cút khỏi đây, để lại làm
chi!
Nhìn một phòng đầy những hán tử say
rượu, A Mạch không khỏi nhớ tới lời phụ thân nói trước kia rằng nữ nhân
vĩnh viễn cũng không thể lý giải được tình hữu nghị của các nam nhân khi ở trên bàn rượu. Giờ này phút này, A Mạch lại khắc sâu cảm xúc rằng kể
cả khi nàng đã tự cho mình là nam nhân, cũng không thể lý giải nổi cái
gọi là “tình hữu nghị” này.
Lục Cương cũng uống không ít, sau lại cũng bị người đưa đi, khi tỉnh dậy thấy mình đang ngủ ở trong sương
phòng, A Mạch canh giữ ở bên cạnh, thấy anh ta tỉnh liền đưa một cái
khăn ướt qua, nói: “Đại nhân, ngài lau mặt đi, những người khác hầu như
đã đi cả rồi, chúng ta cũng nhanh chóng đi thôi, ban đêm đường núi không dễ đi.”
Lục Cương lên tiếng đáp ứng, rồi dùng khăn lau qua loa trên mặt, đột nhiên nhớ tới lời Từ Tĩnh, liền ngừng
lại, nói: “Không vội, chúng ta chưa đi bây giờ, quân sư đã nói tướng
quân còn có chuyện cần công đạo.”
———————-
Chú thích:
1- Tế cẩu: còn gọi là chó săn, mặt
nhọn, hai phiến tai dài, dáng người gầy, cao ngất, động tác linh mẫn.“Tế cẩu rượt thỏ” là một hình thức săn bắn, dùng Tế cẩu vốn chạy rất giỏi
để truy đuổi thỏ hoang.