Thường Ngọc Thanh xuất thân danh môn
Tây Mạc, trong một bộ tộc mà từ trước đến nay đã có tới ba mươi bảy vị
tướng quân, thật có thể nói là con nhà danh tướng, trong quân đội Bắc
Mạc là một gia tộc có thế lực thập phần cường đại. Mà Thường Ngọc Thanh
lại là một đại diện trẻ tuổi ưu tú nhất của Thường môn, năm ấy mới mười
tám tuổi đã một mình lãnh binh tiêu diệt sa phỉ hoành hành Mạc Bắc suốt
hai mươi mấy năm, nhờ thế mà danh tiếng chấn động khắp ba quân, cùng với Phó Hướng, cũng xuất thân con nhà tướng, được xưng gọi là tướng môn
song tú. Lần này, trong chiến dịch tấn công biên quân Tĩnh Dương, anh ta dẫn kỵ binh ngàn dặm bôn tập, tiêu diệt mười lăm vạn biên quân Nam Hạ,
lừa Tĩnh Dương mở cửa biên khẩu, thả đại quân Bắc Mạc nhập quan, tiêu
diệt toàn bộ, rốt cục một bước trở thành danh tướng.
Thiếu niên thành danh sớm luôn có
nhiều ngạo khí, hơn nữa anh ta xuất thân từ tướng môn, ngay từ đầu đã có chút xem thường Trần Khởi, huống chi Trần Khởi chẳng qua cũng chỉ là
người còn trẻ, cũng chỉ mới hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, chưa từng
được ghi chép về chiến công trong quân đội lại cũng chẳng có lai lịch
gì, dựa vào cái gì mà để cho anh ta làm thống soái ba quân Bắc Mạc? Sau
này, hành động quân sự cùng với chiến tích tuy rằng đã chứng minh Trần
Khởi có đầy đủ năng lực ấy, nhưng lại không thể khiến một kẻ kiêu ngạo
như Thường Ngọc Thanh chịu phục.
Sau khi tấn công, phá hủy được phòng
tuyến Tĩnh Dương, Thường Ngọc Thanh vốn định lãnh binh vào Nam Hạ, nhưng Trần Khởi lại lệnh cho anh ta trấn thủ ở Tĩnh Dương, còn tự mình lãnh
binh tiến vào Nam Hạ, đồng thời còn cho Phó Hướng lĩnh kỵ binh đi trước. Cũng không ngờ Phó Hướng tham công nên liều lĩnh xông vào Dã Lang Câu,
khiến cho hai vạn kỵ binh tổn hại hơn phân nửa, bộ binh cũng tổn thất
không ít. Trần Khởi lui về Tĩnh Dương, Thường Ngọc Thanh ngoài miệng mặc dù chưa nói gì, nhưng người sáng suốt đều có thể thấy rằng anh ta không thiếu vui sướng khi người khác gặp họa.
Nói ra mấy câu như vậy, mặc dù lời
nói không có gì mạo phạm, nhưng khẩu khí lại không dễ nghe chút nào. Cục diện nhất thời có chút cứng nhắc, chủ soái Trần Khởi nhìn Thường Ngọc
Thanh trầm mặc không nói gì, Thường Ngọc Thanh lại khiêu khích cùng Trần Khởi đối diện, một chút cũng không chịu né tránh. Trong phòng, các
tướng lĩnh ngươi nhìn sang ta, ta nhìn sang ngươi, cũng không dám đánh
vỡ cục diện bế tắc này, đành phải đưa ánh mắt cầu xin hướng về phía lão
tướng Chu Chí Nhẫn, cũng chỉ có ông ấy là có tư cách lên tiếng ở đây.
Không ngờ Chu Chí Nhẫn lại mắt nhòm mũi, mũi nhòm mồm, tiến vào trạng
thái lão tăng nhập định.
Thường Ngọc Thanh thật sự quá bừa
bãi, nhưng sự bừa bãi của anh ta là có gốc gác của nó. Bởi đứng sau lưng anh ta là thế lực truyền thống tướng môn của toàn bộ Thường gia, mà
trong quân, đây là thế lực có thể mang lại rắc rối khó gỡ được, cho nên
Trần Khởi không thể không kiêng kị. Trần Khởi trầm mặc một lát, rốt cục
đem hỏa khí trong lòng áp xuống, trên mặt đổi thành nét tươi cười thản
nhiên, nói: “Thường tướng quân nói có lý, nếu Thương Dịch Chi đã muốn
đưa binh vào núi, hiện tại việc cấp bách chính là thừa dịp tuyết chưa
phong kín ngọn núi mà nhanh chóng tiêu diệt hắn.”
Chu Chí Nhẫn lúc này lại lên tiếng
nói: “Đại soái, trong tay Thương Dịch Chi chỉ còn hai vạn tàn binh thì
khó có thể làm nên chuyện gì, hơn nữa trước mắt có thể thấy tuyết lớn sẽ bao phủ ngọn núi, trong quân Thương Dịch Chi vừa thiếu quần áo vừa
thiếu lương, chỉ sợ đợi chưa đến đầu xuân không chết một nửa cũng phải
đảo ngũ mất một nửa. Quân ta vẫn là nên tập trung toàn lực đánh hạ thành Thái Hưng cho thỏa đáng, một khi Giang Bắc rơi vào tay ta, lúc đó chỉ
một tên Thương Dịch Chi nho nhỏ thì có thể làm nên cơm cháo gì?”
Trần Khởi nhíu mày trầm mặc không
nói, quan điểm của Chu Chí Nhẫn chỉ sợ cũng là ý tưởng của tuyệt đại bộ
phận tướng lãnh trong quân, nhưng trong lòng anh ta lại ẩn chứa một ý
niệm bất an trong đầu, giấu quân trong núi, cách làm như vậy không bình
thường chút nào, anh ta cân nhắc một lát, trầm giọng nói: “Tấn công
thành Thái Hưng cũng không cần phải quá sốt ruột, nhưng Thương Dịch Chi ở trong núi Ô Lan có khả năng lại trở thành cái họa sau lưng. So với việc tấn công, vây hãm một tòa thành trì của Nam Hạ, còn không bằng tiêu
diệt sinh lực của bọn họ.”
Xa xa, dãy Ô Lan nối tiếp nhau trùng
trùng điệp điệp, dưới núi Tây Trạch, một âm thanh réo rắt từ trong núi
rừng vang lên: “Cốt lõi của chiến tranh là phải bảo tồn được lực lượng
của mình và tiêu hao sinh lực địch.”
Trương Nhị Đản cho thêm hai cành cây
nhỏ vào đống lửa, dùng ánh mắt mê hoặc nhìn về phía A Mạch, tiếp tục
hỏi: “Ngũ trưởng, chúng ta vào núi gọi là bảo tồn lực lượng sao?”
Vừa dứt lời, đầu đã bị Vương Thất vỗ
cho một cái, hỏi: “Bảo tồn, bảo trì cái rắm nhà ngươi ấy, kêu ngươi giữ
lửa cho đều, gia gia ngươi, khó khăn lắm mới bắt được con thỏ, lại bị
ngươi nướng thành bên sống bên cháy thế này!”
Trương Nhị Đản có chút ủy khuất nhìn
về phía A Mạch, A Mạch cười cười rồi cũng không so đo, phân phó nói:
“Hai ngươi đừng chỉ lo nướng thỏ, đem da thỏ thu thập tốt một chút cho
ta, ta có việc cần dùng.”
Vương Thất hướng về phía A Mạch cười
hắc hắc nói: “Đều xong rồi, ngài xem đi, nhưng Ngũ trưởng, ngài cần mấy
bộ da thỏ này để làm gì? Nếu muốn làm thành một cái áo da thì còn lâu
mới được, không bằng để cho các huynh đệ giúp ngươi bẫy một con sói, da
sói mới giữ ấm tốt!”
Kỳ thật A Mạch cũng chưa nghĩ ra mấy
bộ da thỏ này có ích lợi gì, bất quá nàng vẫn giữ lại. Từ sau khi xuống
núi, nàng có loại cảm giác giống như khi ở nhà, thường nhớ tới mẫu thân
trước kia thường hay nói câu nói: Ăn cho bằng sạch, mặc cho bằng hết,
không biết tính toán cho nên mới gặp cảnh khốn cùng. Mấy bộ da thỏ này
mặc dù không làm được vật gì lớn, nhưng để làm thành cái cái bao tay hay làm mũ thì vẫn có thể được.
A Mạch bị Lục Cương phái đến chân núi cảnh giới, nhưng thật ra lại được hưởng không ít tự do. Nàng an bài
trong không gian núi một vài trạm gác ngầm, mấy người còn lại đi theo
nàng câu cá bắt thỏ, được gì ăn nấy, cũng có thể cải thiện bữa ăn cho
mọi người. Cho nên nói đến chuyện ăn uống thì so với ở trong doanh đúng
là tốt hơn. Chỉ có điều ban đêm rất lạnh, lại không được đốt lửa, đành
phải thừa dịp trước khi trời tối dùng lửa hun nóng mấy tảng đá, chờ đến
đêm ôm vào trong ngực giữ ấm một chút. Song tảng đá lại tản nhiệt rất
nhanh, chỉ có thể giữ ấm được một lúc, chưa đến nửa đêm đã lạnh ngăn
ngắt.
Đến bây giờ còn chưa phát quần áo mùa đông, trong lòng A Mạch có chút lo lắng, không biết Thương Dịch Chi
cùng Từ Tĩnh tính toán như thế nào, nếu không có quần áo mùa đông, như
vậy trong quân sẽ không ít người bị chết rét. Vốn có không ít người phản đối việc Thương Dịch Chi lĩnh quân vào núi, một khi tình trạng bất mãn
lan rộng trong toàn quân, rất dễ sẽ phát sinh ra hiện tượng đảo ngũ.
Ở dưới chân núi đợi được mấy ngày,
trên núi có đội khác xuống đổi gác, bọn A Mạch vô cùng ngạc nhiên khi
phát hiện ra những người đó đều mặc quần áo mùa đông, mà tất cả lại đều
là kiểu dáng quân phục mùa đông trong quân đội Nam Hạ. Thấy đám người A
Mạch kinh ngạc không thôi, mấy người vừa tới cười nói: “Đừng nhìn nữa,
tướng quân đã phái người đưa tới Tây Trạch, các huynh đệ trên núi đều
thay cả rồi, các ngươi cũng có, nhanh trở về đi, nhìn sắc trời hôm nay
sẽ rất lạnh đấy.”
Quần áo mùa đông hiển nhiên không thể lấy ở quanh đây, cũng sẽ không thể tạm thời gấp rút may được, bởi vì
tất cả đều là quần áo mới, như vậy chỉ còn lại một khả năng, đây chắc
chắn là sự điều phối trong quân, nhưng đưa mắt nhìn toàn bộ vùng Giang
Bắc, ngoại trừ mấy thành lớn như Tĩnh Dương, Thái Hưng, Dự Châu, Thanh
Châu thì những thành khác đều không thể tích trữ được nhiều quần áo mùa
đông như vậy. Nhưng Tĩnh Dương đã sớm bị hạ, Thái Hưng bị vây, Dự Châu
đi theo địch, Thanh Châu cách nơi này còn xa gấp đôi Dự Châu, vậy thì
quần áo mùa đông này là ở đâu ra?
A Mạch càng thêm chắc chắn khẳng định phán đoán trong lòng, xem ra việc Thương Dịch Chi lĩnh quân lên núi Ô
Lan là đã sớm có chuẩn bị từ trước, căn bản không phải là do gặp bước
đường cùng mà làm vậy. Nếu Thương Dịch Chi đã sớm có chuẩn bị, đoán
trước Dự Châu sẽ thành ra như vậy, vì sao còn muốn mang binh ra khỏi Dự
Châu? Vì sao lại muốn chính mắt thấy Dự Châu rơi vào tay địch? Dự Châu
bị chiếm đóng là do Thạch Đạt Xuân phản quốc, chuyện này liệu có đơn
giản như vậy không? Tất cả những nghi vấn này đều lập tức đánh mạnh vào
đầu A Mạch, khiến A Mạch có chút thất thần.
Vương Thất phía sau liền đẩy vào lưng nàng một cái, hỏi: “Ngũ trưởng, ngươi nghĩ cái gì vậy? Thế nào mà ngay
cả đường đi cũng quên?”
A Mạch không nói gì, mang người đi
lên núi, trong đầu lại vẫn tiếp tục cân nhắc nghi vấn của mình. Trong
núi có một chút thay đổi, một vài an bài của Thương Dịch Chi và Từ Tĩnh
đối với quân đội, từng chút, từng chút ý đồ của anh ta dần dần lộ ra
khiến cho nàng cơ hồ nắm bắt được một cái gì đó.
Giấu quân trong núi! Đúng, đây không
phải cái gọi là giấu quân trong núi! Nàng đã từng nhìn thấy phụ thân
viết thuật ngữ này, có vài điểm đáng ngờ rốt cục hiện lên trong lòng
nàng!
A Mạch hiện tại rất xúc động, chỉ
muốn quay trở lại tàng cây nơi lưu lại kỉ vật của cha mẹ khi còn sống
trên đời, đào chiếc ba lô đó lên, nhìn lại thật kỹ bút ký của phụ thân.
Nhưng đó cũng chỉ là một ý niệm lướt qua đầu A Mạch trong giây lát, bởi
nơi đó tuy rằng cũng nằm trong dãy núi Ô Lan này, nhưng từ đỉnh núi Tây
Trạch nơi nàng đang đứng cách nơi đó phải đến vài trăm dặm, nàng không
thể không kinh động bất kỳ kẻ nào nếu muốn đi thu hồi cái ba lô kia, trừ phi nàng biết bay.
A Mạch không khỏi cười khổ, lắc lắc
đầu hất bỏ ý tưởng phi thực tế kia ra khỏi não, hiện tại nàng không làm
được nhiều như vậy, hiện tại điều mà nàng cần phải làm là tìm một cơ hội lập uy, sau đó tồn tại thật tốt trong quân Giang Bắc, tiếp đó còn muốn
tìm biện pháp để bước một bước lên cao, đến lúc có thể đứng ngang tầm
cùng Trần Khởi.
Trở lại trên núi gặp lại Lục Cương, A Mạch có thể đọc được rõ ràng từ trên mặt anh ta hai chữ: phiền toái.
Lục Cương gãi gãi đầu, dùng ngữ khí rất khó xử hỏi A Mạch: “Ta nói
ngươi, A Mạch à, ngươi rốt cuộc là đắc tội như thế nào với tướng quân?
Tính tình người quật cường một chút cũng không sao, nhưng ngươi quật
cường với ai cũng được, chứ đừng quật cường với ngài ấy a. Xuất thân của tướng quân cũng không thể so với người bình thường được, người ta là
hoàng thân quốc thích, ai chẳng biết đương kim hoàng thượng chính là cậu ruột của tướng quân, tướng quân chính là so với bất kỳ nhân vật cao quý nào trong cung cũng không hề thua kém. Ngươi sinh khí với ngài ấy không phải tự mình tìm thiệt thòi sao, hơn nữa, ai mà chẳng thích tính cách
dịu dàng ngoan ngoãn, thích được ôn nhu săn sóc a. Tính tình không thuần nhất cho dù có thể được sủng ái, thì cũng chỉ là mới mẻ nhất thời mà
thôi……”
Lục Cương dùng lời nói rất là tận
tình để khuyên bảo, nguyên nhân là do khi bên trên phái người đưa quần
áo mùa đông đến, Thương Dịch Chi không tỏ thái độ gì, nhưng Từ Tĩnh lại
tiện thể hỏi A Mạch thì thế nào. Tình huống này làm cho một hán tử thô
tục như Lục Cương không thể không để ý tới, thầm nghĩ nếu quân sư hỏi
như vậy, đương nhiên là thay tướng quân hỏi a, nhưng tướng quân sao
không tự mình hỏi? Chẳng lẽ là bởi vì không muốn ra mặt sao? Nhưng vì
sao ngài ấy lại không muốn ra mặt? Tám chín phần mười chính là tại A
Mạch ngươi quá quật cường a. Hôm đó chứng kiến ngươi muốn động đao với
Hắc Diện, khuôn mặt của tiểu tử ngươi chính là của một kẻ hung ác hiếu
chiến, không hề thiếu quật cường a.
A Mạch bị Lục Cương dùng lối suy nghĩ này mà phân tích thực vô cùng bất đắc dĩ, khóe miệng có chút không tự
chủ được mà khẽ run run, nàng vốn là kẻ võ mồm lanh lợi, nhưng gặp phải
nhân tài Lục Cương này thì nàng đúng là không thể nói ra lời.
Lục Cương đảm đương nhân vật mẹ già
một hồi cho A Mạch, cuối cùng nói cho A Mạch biết anh ta sẽ tận lực che
chở cho nàng ở trong doanh, nhưng chính nàng cũng phải cẩn thận một
chút, dù sao người nàng giết cũng là một đội trưởng, gút mắc này không
phải đơn giản như vậy là có thể cởi bỏ. Về phần mình, anh ta sẽ cố gắng
tạo mọi cơ hội cho A Mạch thường xuyên qua lại Vân Nhiễu Sơn, tướng quân thấy được cũng sẽ mềm lòng hơn.
A Mạch không nói gì, cũng không biết
có thể nói cái gì, nàng chính là người bị câm điếc ăn phải hoàng liên,
có nỗi khổ mà không thể nói được! Trầm mặc theo Lục Cương đi ra sau,
cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, liền trực tiếp đi gặp đội trưởng lĩnh
quần áo mùa đông cho ngũ của mình. Nàng nghĩ Lục Cương cũng chỉ nói như
vậy thôi, nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới là anh ta lại làm như vậy
thật!
Từ Tĩnh nhìn đi theo Lục Cương cùng A Mạch đến Vân Nhiễu Sơn họp, nheo nheo cặp mắt nhỏ, cười hỏi: “Oa? A
Mạch, ngươi trở thành thân binh của Lục Cương khi nào vậy? Không làm Ngũ trưởng nữa sao?”
A Mạch trên mặt có chút thẹn thùng,
lại không thể nói rõ, ngượng ngùng nói: “Không có, ta không phải là thân binh, ta vẫn là Ngũ trưởng.”
Biểu tình của Từ Tĩnh càng thêm ngạc nhiên, hỏi: “Vậy sao ngươi lại đi theo hắn đến đây?”