A Mạch Tòng Quân

Chương 14: Chuyện cũ

Thương Dịch Chi dùng sức hất Từ Tĩnh

ra, vẫn từng bước, từng bước hướng về phía A Mạch. A Mạch lúc này đã ngã ngồi dưới đất, thân mình cứ lùi dần, lùi dần, chợt cảm thấy sau lưng bị một vật cứng chặn lại, hóa ra nàng đã lùi đến cột nhà. Phía sau đã

không còn đường lui, A Mạch cắn răng một cái rồi vội vàng đứng lên, lưng dựa vẫn dựa vào cây cột, lạnh lùng nhìn Thương Dịch Chi, cố gắng khống

chế âm điệu sao cho giọng nói trở nên đều đều: “Tướng quân, chẳng lẽ

ngài nhất định vì giận chó đánh mèo mà giết A Mạch sao?”

Ánh mắt Thương Dịch Chi vằn đỏ, trừng trừng phẫn nộ nhìn A Mạch, hô hấp dồn dập khiến ngực anh ta không ngừng phập phồng lên xuống, dáng vẻ không khác gì loài dã thú bị cung tên của thợ săn làm cho nổi giận.

A Mạch ngay cả thở cũng không dám,

song vẫn bắt buộc bản thân giữ nguyên thái độ lạnh lùng cùng anh ta đối

diện, thanh kiếm sắc nhọn kia vẫn chĩa vào người nàng, kiếm quang lóe

sáng. Nàng biết, chỉ cần cổ tay nam nhân trước mặt này hơi động một

chút, thanh kiếm lợi hại kia sẽ hướng người nàng bổ tới. Nàng rất sợ,

nhưng hiện giờ ngoại trừ đứng ở trước mặt anh ta ra thì nàng cũng không

làm được gì khác.

Hàn quang chợt lóe, thanh kiếm kia

vẫn bổ tới. Đồng tử A Mạch co lại, phản chiếu trong đó là khuôn mặt xanh mét của nam tử trước mặt và thanh kiếm trong tay anh ta đang chém tới.

Mũi kiếm lướt qua trước mặt nàng, tuy rằng không đụng tới thân thể, nhưng kiếm khí bá đạo vẫn lướt qua làn da trên hai gò má. Không một chút đau đớn, nhưng trên má trái của nàng đột nhiên hiện lên một tia đỏ cơ hồ nhìn không rõ, sau đó một giọt máu rất

nhỏ chậm rãi chảy ra.

“Cút! Cút! Tất cả đều cút hết cho

ta!” Thương Dịch Chi lớn tiếng quát, nói xong liền thu kiếm xoay người, đến bên bản đồ quân sự treo trên tường, trượt mũi kiếm đến vị trí đô

thành của Bắc Mạc, lạnh giọng nói: “Trần Khởi, ta không giết được ngươi, thề sẽ không làm người!”

A Mạch vốn đã đi tới cửa, sau khi

nghe được lời nói của Thương Dịch Chi, cả người liền lập tức cứng đờ,

giống như đột nhiên bị rơi mất hồn phách, ánh mắt như tan rã, khuôn mặt

trở nên trắng bệch.

Thủ phủ thành Dự châu rất rối ren,

các tướng lĩnh sắc mặt khẩn trương ra ra vào vào trong viện. A Mạch

lẳng lặng đứng ở cửa viện, thừa lúc Từ Tĩnh đi qua bên cạnh, nàng liền

kéo ông ta lại, hỏi: “Trần Khởi là ai?”

Từ Tĩnh hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn trả lời nàng: “Trần Khởi là đại nguyên soái của đại quân Bắc Mạc, lần này

trận chiến tại Tĩnh Dương chính là do hắn thao túng, không, phải nói là

toàn bộ hành động quân sự của quân Bắc Mạc lần này đều là kiệt tác của

hắn mới đúng.”

“Hắn ta rất lợi hại sao?”

“Ba mươi vạn biên quân Tĩnh Dương, cả một tòa thành trì đã có thâm niên mấy chục năm chỉ trong chốc lát đã bị hủy hoại, từ nay về sau, vó ngựa của lũ thát tử sẽ tiến công vùng Giang Bắc ta như vào chỗ không người, ngươi nói xem hắn có lợi hại hay không? Cùng là ba mươi vạn binh lực, chia làm ba nơi, hai lộ đại quân mạo hiểm xâm nhập sâu vào vùng Giang Bắc của ta, đánh nghi binh Thái Hưng, dẫn

dụ biên quân của ta hồi cứu, sau đó lại ngàn dặm bôn tập viện quân Tĩnh

Dương.” Từ Tĩnh nhẹ nhàng vuốt râu, cảm thán nói: “Chiến thuật mạo hiểm

này nhất định là đã sớm diễn tập từ rất lâu rồi, Tây lộ Bắc Mạc đại quân chỉ cần có một điểm không theo dự tính liền đem toàn bộ kế hoạch ban

đầu hủy bỏ. Mà càng khiến cho người ta phải sợ hơn nữa, đó là căn cứ vào hồi báo của mật thám của chúng ta ở Bắc Mạc, tên Trần Khởi này lại chưa đến ba mươi tuổi, thiên tài như vậy, chỉ sợ có thể sánh vai cùng Tĩnh

quốc công của Đại Hạ chúng ta hơn hai mươi năm về trước.”

A Mạch nghe mà thân thể bất giác

không thể khống chế được, phát run lên, sợ tới mức nàng vội vàng dùng

sức nắm chặt tay lại, toàn thân căng thẳng, song vẫn cố gắng tỏ vẻ vô sự đứng nghe.

Từ Tĩnh sau khi nói được vài câu liền ngừng lại, híp đôi mắt nhỏ tinh tường đánh giá A Mạch một chút, hỏi:

“Ngươi đáng lẽ phải đi rồi, còn ở đây hỏi thăm này nọ làm gì?”

A Mạch khẽ nhếch khóe miệng cười

cười, rồi lại lắc lắc đầu, không để ý tới sự kinh ngạc của Từ Tĩnh, xoay người rời đi. Trên người nàng còn mặc trang phục cận vệ của Thương Dịch Chi, cho nên đi lại trong thành cũng không bị ai ngăn cản. Nàng cứ ngây ngốc như vậy đi tới đường cái trong thành Dự Châu, trên đường có rất

nhiều người vội vàng qua lại. Dân chúng trong thành Dự Châu chỉ biết

chiến sự đang đến gần, song không biết ba mươi vạn tướng sĩ canh giữ

biên giới của họ đã chết dưới vó ngựa của quân Bắc Mạc. Cho nên mặc dù

cư dân trong thành đối với tin tức về chiến tranh có chút khủng hoảng,

nhưng vẫn tiếp tục cuộc sống bình thường.

Những gì Từ Tĩnh nói như vẫn còn vang vọng ở bên tai, nguyên soái Bắc Mạc ấy còn chưa đến ba mươi tuổi, mưu

sâu kế hiểm kia chỉ có thể là của một thiên tài quân sự, hẳn là anh ta

rồi, Trần Khởi, cái tên này nàng đã cố quên đi, mà sao nó vẫn cứ xuất

hiện ở trước mắt nàng.

Mật thám Nam Hạ quả thật quá vô dụng, A Mạch cười nhạo, ngay cả anh ta chính xác bao nhiêu tuổi cũng không

tra ra được, nàng thì nhớ rất rõ, anh ta hơn nàng bảy tuổi, năm nay đã

hai mươi sáu tuổi rồi.

A Mạch đến bây giờ còn nhớ rất rõ lần đầu tiên nhìn thấy Trần Khởi. Nàng có trí nhớ rất tốt, kể cả chuyện xảy ra từ lúc còn rất nhỏ nàng đều có thể nhớ được, nhưng không có sự kiện

nào mà nàng lại nhớ rõ như chuyện này, giống như chỉ vừa xảy ra từ vài

ngày trước, mỗi khi nhớ lại, cơ hồ ngay cả mỗi biểu hiện của anh ta nàng vẫn có thể hình dung ra được.

Nàng khi đó vừa tròn sáu tuổi, đúng

là một đứa trẻ khiến cho người người tránh xa, đến chó cũng phải kinh

sợ, không chuyện gì mà nàng không dám làm. Có một lần nàng đã khiến mẫu

thân tức đến nghẹn thở, mẫu thân cầm roi trúc đánh vào mông nàng, sau đó oán hận uy hiếp: “Mạch Tuệ! Con nhớ kỹ cho ta, con là nữ hài tử! Lần

sau nếu còn dám đi theo tiểu tử Ngưu gia, mẹ sẽ đánh gãy chân con!”

Nàng cười hắc hắc, hướng về phía mẫu

thân làm cái mặt quỷ, sau đó nhanh chân chạy ra ngoài, nàng biết, mẫu

thân không đuổi kịp mình, hơn nữa chỉ cần mẫu thân ra khỏi cửa sẽ chuyển sang một dáng vẻ vô cùng dịu dàng, hiền thục, sẽ không bao giờ cầm gậy trúc đuổi theo nàng. Ai ngờ vừa chạy đến cổng, nàng liền đụng vào phụ

thân vừa đi tới, phụ thân nhấc bổng nàng lên, giơ lên giữa không trung

cười nói: “A Mạch, tiểu nha đầu, hôn ba ba một cái, có nhớ ba ba không?”

Nàng vui mừng ôm lấy cổ phụ thân, lớn tiếng kêu: “Nhớ!”

Phụ thân cười buông xuống nàng, lại

bước qua ôm thê tử, sau đó trở lại cổng kéo một thiếu niên vẫn lẳng lặng đứng ở đó cười nói: “Đây là Trần Khởi, về sau chính là một thành viên

trong nhà chúng ta.”

Nàng tò mò nhìn cậu ta, đôi mắt tròn vo xoay chuyển.

Phụ thân hỏi nàng: “Sau này đại ca ca sẽ chơi cùng con, được không?”

Nàng không trả lời phụ thân, chỉ nhìn cậu ta hỏi: “Ngươi có biết trèo cây không?”

Thiếu niên chậm rãi gật gật đầu.

Nàng lại hỏi: “Vậy ngươi có thể lội sông bắt cá không?”

Thiếu niên vẫn gật đầu.

Vì thế nàng bước đi đến trước mặt anh ta, ngửa đầu nói: “Vậy được rồi, sau này ta sẽ cho ngươi đi chơi cùng ta.”

Nàng nói bằng giọng rất nghiêm trang, như của một người lớn, khiến phụ thân cùng mẫu thân đều bật cười. Phụ

thân kéo tay nàng thả vào trong tay của người thiếu niên nọ, ôn tồn nói: “Trần Khởi, từ giờ về sau, ta giao A Mạch cho con.”

Sắc mặt của cậu thiếu niên đó có chút đỏ ửng, khóe môi khẽ mím lại, trịnh trọng gật đầu.

Khi đó A Mạch không hiểu được ý tứ

của phụ thân, cho nên khi nghe lén mẫu thân và phụ thân nói Trần Khởi so với A Mạch hình như hơi lớn tuổi một chút, nàng lập tức nhảy bổ lên

giường la lên: “Không lớn, không lớn, Trần Khởi làm ca ca rất hợp!”

Đúng vậy, cậu ta rất thích hợp, cậu ta vừa là người bạn, vừa là người bảo vệ tốt nhất của nàng.

Bọn họ cùng sớm chiều bên nhau trong

suốt tám năm, nàng từ một đứa trẻ thành một cô gái dậy thì, mà cậu ta từ một thiếu niên ngây ngô biến thành một thanh niên cao lớn anh tuấn. Đến khi đó, nàng mới dần dần hiểu được dụng ý ban đầu của cha mẹ. Khi nàng

được mười ba tuổi, cậu ta đã trưởng thành, sau khi làm lễ trưởng thành

xong, nàng kéo tay áo của cậu ta hỏi: “Ca, ngươi có thể cưới ta không?”

Nàng không có lấy một chút e thẹn nào của người thiếu nữ, ngược lại, mặt cậu ta lại đỏ bừng, vội tránh tay

nàng ra, vừa đi vừa thấp giọng than thở: “Đồ ngốc!”

Khi nàng mười bốn tuổi, nàng liền kéo cậu ta ngồi dưới bóng cây hòe sau vườn, dùng bả vai huých vào cậu ta,

hỏi: “Ca, sau này ngươi muốn một cuộc sống như thế nào?”

Ánh mắt cậu ta ôn nhu nhìn nàng, sau

đó đưa mắt nhìn về phía chân trời xa xa, nhẹ giọng nói: “Một cây cầu nho nhỏ, một dòng nước êm đềm, và một người đứng đợi ta”.

Nàng cười ha hả, không đợi cậu ta nói xong đã dùng ngón tay chỉ vào chóp mũi cậu ta kêu lên: “Ngươi không

phải lại đến thư phòng của ba đọc trộm sách đó chứ?”

Cậu ta cười khẽ, kéo tay nàng xuống, nhưng không buông ra.

Nàng ghé sát vào mặt cậu ta, nghiêm trang hỏi: “Ca, rốt cuộc thì khi nào ngươi mới cưới ta?”

Cậu ta không nói gì, chỉ lẳng lặng

nhìn nàng, khuôn mặt chậm rãi hạ thấp xuống. Nàng đột nhiên nhớ ra phụ

thân thường xuyên cùng mẫu thân làm việc này, lập tức trở nên khẩn

trương, hai mắt mở to, đột nhiên hỏi: “Ca, không phải ngươi định hôn ta

đấy chứ?”

Trên mặt cậu ta chợt hiện lên sắc đỏ

rất khả nghi, ngồi thẳng dậy, để tay lên trán nàng khẽ đẩy ra, bất đắc

dĩ thấp giọng nói: “Thật ngốc mà!” Sau đó lại xoay người nhìn nàng, cắn

cắn môi dưới, nhẹ giọng nói: “A Mạch, về sau không cho ngươi gọi ta là

ca.”

Nàng không rõ, nàng vẫn gọi cậu ta là ca tám năm nay, vì sao sau này sẽ không được gọi nữa?

Nhìn vẻ mặt hoang mang của nàng, cậu

ta thật bất đắc dĩ, quay đầu không nhìn nàng nữa, chỉ nhỏ giọng nói:

“Bảo ngươi đừng gọi thì đừng gọi, đồ ngốc!”

Về sau, cậu ta đột nhiên rời đi, bảo

chờ đến khi nàng mười lăm tuổi sẽ trở về cưới nàng. Nàng liền chờ, bọn

họ chưa từng phải xa nhau lâu như vậy, nàng cả ngày theo sau mông mẫu

thân, hỏi khi nào thì anh ta trở về, hỏi tại sao sinh nhật của nàng mãi

không đến, Trần Khởi ca ca đã nói chờ nàng mười lăm tuổi sẽ trở lại cưới nàng mà.

Mẫu thân bị nàng suốt ngày quấn lấy,

cả giận nói: “Mạch Tuệ! Khi nào con được hai mươi tuổi thì mẹ mới gả con đi! Mới mười lăm tuổi mà con đã nghĩ mẹ sẽ cho con lập gia đình sao?

Khi mẹ bằng tuổi con mà dám nói những lời này, sẽ bị bà ngoại đánh đến

nhừ xương!”

Bà ngoại? Nàng chưa từng gặp bà ngoại bao giờ, cho nên lời đe dọa này của mẫu thân chẳng có gì đáng sợ.

Phụ thân nghe xong thì luôn mỉm cười, sau đó dùng khóe mắt liếc nhìn mẫu thân, thì thầm nói: “Gái lớn không

thể giữ trong nhà a –.”

Sinh nhật mười lăm tuổi của nàng rốt

cục cũng đến, anh ta không thất hứa, anh ta đã trở lại, đồng thời cũng

mang đến một đám sát thủ.

Cảnh tượng ngày đó nàng vĩnh viễn sẽ

không bao giờ quên, thậm chí trong suốt hai năm đầu, chỉ cần nàng nhắm

mắt lại là có thể nhìn thấy, đao quang kiếm ảnh, ánh lửa thấu trời,

tiếng mẫu thân thê lương vang lên ngay bên tai: “A Mạch, chạy mau, chạy

ra sau núi, con phải sống, nhất định phải sống!”……

A Mạch nắm chặt tay, dùng sức cắn

chặt răng, sợ rằng có lẽ mình sẽ phát điên lên mất, ngay trên con đường

này. Đã bốn năm qua đi, nhưng vì sao cảnh tượng đó vẫn còn hiển hiện rõ

như vậy trong mắt nàng? Ngọn lửa rừng rực cháy, tiếng la hét của những

láng giềng, thậm chí ngay cả mùi tanh của máu tươi trong không khí cũng

vẫn còn cảm nhận được, nàng biết, đó là máu chảy ra từ người của phụ

thân.

Nàng muốn quên, vì sao lại không thể

quên? Mẫu thân nói không cần nàng báo thù, mẫu thân chỉ muốn nàng sống

sót, không oán hận mà sống, vui vẻ mà sống. Mẫu thân nói hạnh phúc của

nàng mới là quan trọng nhất, nhưng nàng còn có thể hạnh phúc sao?

Hạ thân chợt có một dòng nước âm ấp

chảy xuống, có chút nhớp nháp. Có kẽ là kỳ kinh nguyệt đã đến. Khi mười

lăm tuổi nàng mới có kinh lần đầu, đó là trước sinh nhật hai ngày, mẫu

thân lúc ấy còn cười, nói như thế nghĩa là nàng đã thực sự trưởng thành

rồi. Nhưng từ sau biến cố ấy, kinh nguyệt của nàng rất thất thường, phải một năm rưỡi mới xuất hiện một lần, hơn nữa lượng cũng rất ít, cơ bản

chỉ một ngày là hết. Nàng không biết sao lại như vậy, song cảm thấy thế

cũng tốt, nàng thường giả nam trang, không có kinh nguyệt lại càng thêm

thuận tiện.

A Mạch dùng sức bấm mạnh vào lòng bàn tay, khiến cho ý thức thanh tỉnh lại một chút, sờ trên người còn sót

lại một ít tiền, liền vào tiệm vải mua ít vải bông trắng, lại mua thêm

bộ quần áo, rồi đi đến khách sạn. Trong thời buổi chiến loạn này, khách

điếm rất ít khách, nàng lại thân mặc nhung trang, cho nên thái độ của

chưởng quầy đối với nàng vô cùng niềm nở, rất nhanh đem những thứ linh

tinh nàng yêu cầu đến.

A Mạch đóng cửa, rửa sạch hạ thân, sau đó bắt đầu dùng vải trắng đệm sát người.

Ngày hôm sau, chờ kinh nguyệt hết,

nàng lại gọi tiểu nhị đem nước ấm tới, còn có cơ hội tắm táp thì nàng

còn cố hết sức giữ cho thân thể được sạch sẽ, ai biết bao lâu sau mới có được cơ hội nữa. Sau khi tắm xong, A Mạch thay áo lót cùng nội y rồi

lại cẩn thận khoác quân trang lên, mở cửa bước ra ngoài.