Trên thành im lặng một lát, một lát
sau, thân ảnh Đường Thiệu Nghĩa xuất hiện phía trên tường thành. A Mạch
liếc mắt một cái liền nhận ra anh ta, trong lòng vui sướng, nhịn không
được kích động kêu lớn: “Đường đại ca! Là ta, A Mạch!”
A Mạch sợ mình đã thay đổi trang phục thì Đường Thiệu Nghĩa sẽ không nhận ra, liền bỏ mũ giáp trên đầu xuống, hua hua tay về phía Đường Thiệu Nghĩa.
“A Mạch?” Đường Thiệu Nghĩa cả kinh,
thân hình cao lớn vội vã nhìn xuống phía dưới tìm kiếm. Chỉ thấy phía
trước cửa thành cách đó không xa, một thiếu niên cao gầy mặc chiến bào
màu đen, khoác nhuyễn giáp đang ngồi trên ngựa, ngửa mặt nhìn về phía
mình cười vui vẻ. Mi thanh mục tú, không phải A Mạch thì là ai!
Đường Thiệu Nghĩa hướng về phía Thạch Đạt Xuân bẩm: “Phía dưới quả thật không phải bọn thát tử, A Mạch chính
là người cùng thuộc hạ chạy ra khỏi thành Hán Bảo, thuộc hạ đến Dự Châu, còn A Mạch chạy tới Thái Hưng báo tin.”
Thạch Đạt Xuân gật gật đầu, nhưng là vẫn cẩn thận hỏi lại: “Nhưng sao phía dưới lại là quân Thanh Châu?”
Đường Thiệu Nghĩa cũng không biết A
Mạch vì sao lại dẫn quân Thanh Châu tới, đành hướng về phía A Mạch hỏi, A Mạch vội vàng hô lớn: “Thành Thái Hưng bị vây rồi, A Mạch đành phải
chạy tới Thanh Châu, giữa đường gặp được Thương tướng quân đi cứu viện
Thái Hưng, tướng quân nghe nói Dự Châu gặp nạn, liền vội chạy tới nơi
này.”
Phía sau, Thương Dịch Chi đã không
còn kiên nhẫn được nữa, thật không thể hiểu được vì sao Thạch Đạt Xuân
là một võ tướng mà lại lề mề không dứt khoát như vậy, anh ta phóng ngựa
tiến lên, giơ roi ngựa đang muốn chửi ầm lên, đúng lúc đó thấy cửa thành chậm rãi mở ra, Đường Thiệu Nghĩa cùng tướng lĩnh thành Dự Châu đi ra
đón.
Thạch Đạt Xuân tuy rằng ít khi hồi
kinh, nhưng cũng nghe nói qua về Thương Dịch Chi, biết thiếu gia này
chẳng khác gì một tên Hỗn Thế Ma Vương, ngay cả hoàng cung cũng dám xông vào. Vừa rồi bởi vì phải đặt nguyên tắc an toàn lên hàng đầu, nên mới
đưa ra những câu hỏi nghi vấn anh ta đến nửa ngày như vậy. Thạch Đạt
Xuân chỉ sợ anh ta đã sớm không còn kiên nhẫn, vừa thấy anh ta liền vội
vàng chưng ra một khuôn mặt tươi cười, tiến lên, gắng sức giải thích
rằng mình thực ra là sợ người Bắc Mạt gian trá, cho nên mới vô lễ với
anh ta, thỉnh anh ta trăm ngàn không nên lấy thế làm phiền lòng.
Thương Dịch Chi cười mà như không
cười, nhìn Thạch Đạt Xuân, ôm quyền chắp tay, không âm không dương nói:
“Thạch tướng quân quả thật là người cẩn thận, Dịch Chi bội phục, bội
phục. Dịch Chi vừa rồi ở dưới tường thành đã nghĩ, nếu tướng quân không
tin tưởng thân phận của Dịch Chi, Dịch Chi có lẽ sẽ đề nghị tướng quân
cho người ném dây thừng xuống để Dịch Chi trèo lên, thuận tiện cho việc
kiểm nghiệm của tướng quân, đồng thời chứng minh thân phận của mình.”
Lời này vừa nói ra, Thạch Đạt Xuân
chỉ cảm thấy trong lòng lạnh toát, thầm nghĩ lúc nãy mình đắc tội hắn,
chỉ sợ đường quan lộ của mình e rằng đã đến đường cùng.
A Mạch đứng phía sau, thấy Thương
Dịch Chi kiêu ngạo như vậy thì có chút khó hiểu, thừa dịp không có người chú ý liền vụng trộm hỏi Từ Tĩnh.
Từ Tĩnh trộm nhìn về phía Thương Dịch Chi, nhỏ giọng hỏi A Mạch:“Ngươi không biết cha mẹ của Thương tướng quân là ai sao?”
A Mạch rất phối hợp lắc lắc đầu.
Từ Tĩnh vuốt râu cười bí hiểm, cũng lắc lắc đầu.
A Mạch lại càng thấy mờ mịt, bỗng
trên bả vai bị một người dùng đại lực vỗ một cái từ phía sau, nàng quay đầu lại, thì ra là Đường Thiệu Nghĩa.
“Không thể tưởng tượng được là chúng
ta còn có cơ hội tái kiến.” Đường Thiệu Nghĩa vẻ mặt cảm khái nói, lại
cao thấp đánh giá trang phuc của A Mạch một chút, có chút vui mừng cười
cười, nói: “Làm cận vệ của Thương tướng quân cũng không sai, huynh đệ,
loạn rồi, loạn rồi!.”
A Mạch thầm nghĩ ta cũng không muốn ở trong này làm loạn, cố không muốn ôn chuyện cùng Đường Thiệu Nghĩa, vội vàng nắm lấy cánh tay anh ta, nói: “Đường tướng quân –”
“Ta không phải tướng quân,” Đường
Thiệu Nghĩa vội vàng sửa lại nói: “Ngươi cứ gọi ta là Đường đại ca đi,
vừa rồi ở dưới thành không phải ngươi đã kêu ta là đại ca sao? Ha ha ha, ta cảm thấy rất tốt, chúng ta đồng sinh cộng tử, tình nghĩa huynh đệ đã sớm sâu đậm, nếu ngươi nguyện ý, hãy kêu ta một tiếng đại ca đi.”
“Đường đại ca, ngươi –”
“Ngươi có muốn gặp Từ cô nương hay
không?” Đường Thiệu Nghĩa lại cắt ngang lời A Mạch: “Nàng đang ở trong
thành Dự Châu, ngay bên trong phủ trông nom cho tiểu công tử.”
A Mạch sửng sốt, nhớ tới tiểu cô
nương nhu nhược kia, lại không khỏi nhớ tới một đêm bị khủng bố ở thành
Hán Bảo, ba người nương tựa vào nhau cùng ra khỏi thành. Từ Tú Nhi đi
theo Đường Thiệu Nghĩa, thì tất nhiên cũng đang ở trong thành Dự Châu,
nhưng mình có muốn gặp nàng ta hay không? A Mạch thấy trong lòng mâu
thuẫn, đột nhiên nhớ ra nàng cùng Đường Thiệu Nghĩa đang nói chuyện, vội vàng thoát khỏi trạng thái suy tư, hướng về phía Đường Thiệu Nghĩa nói: “Đường đại ca, ngươi có thể nói với bọn họ một chút, nói ta –”
“Đường giáo úy!” Thạch Đạt Xuân đột
nhiên gọi Đường Thiệu Nghĩa, Đường Thiệu Nghĩa vội vàng lên tiếng, không thể nghe tiếp A Mạch định nói gì, liền đi về phía trước. Khi ống tay áo của anh ta lướt qua A Mạch, nàng có chút choáng váng. Một lát sau, nàng liền thấy tức giận, nàng không phải là muốn cầu Đường Thiệu Nghĩa khiến cho những người đó thả nàng đi sao? Một câu như vậy cũng không chịu để
cho nàng nói, mụ nội nó chứ, ông trời ơi, rốt cuộc ông muốn ta phải làm
sao đây!
Bên trong phủ của thủ thành, tướng
lĩnh cao cấp của Dự Châu cùng tướng lĩnh Thanh Châu do Thương Dịch Chi
đưa tới đang ngồi lại với nhau, biểu tình đều có chút nghiêm túc. Đường
Thiệu Nghĩa đến đây sớm hơn so với quân Thanh Châu mười ngày, đã đem tất cả những gì anh ta nhìn thấy ở thành Hán Bảo cùng với những gì mình
phỏng đoán nói hết với tướng thủ thành Dự Châu Thạch Đạt Xuân. Thạch Đạt Xuân vốn nhận được quân lệnh của Bộ Binh yêu cầu ông ta phải mang binh
đi cứu viện Thái Hưng, nghe Đường Thiệu Nghĩa nói, thì điều mà ông ta sợ nhất cũng giống như điều mà Đường Thiệu Nghĩa phỏng đoán, đó là người
Bắc Mạt thừa dịp tấn công Dự Châu, thứ hai nữa là cũng đoán được người
Bắc Mạt vây Thái Hưng là kế hoạch vây thành đánh viện binh. Cho nên muốn quan sát cho ổn thỏa, liền án binh bất động trong thành chờ xem xét kỹ
tình hình rồi hẵng nói. Không ngờ là chờ đến nửa tháng mà quân Bắc Mạc
vẫn không thấy đâu, lại thấy quân Thanh Châu của Thương Dịch Chi.
Thương Dịch Chi nghe Thạch Đạt Xuân
nói lại về quân tình, sắc mặt trở nên lạnh băng, nheo mắt hỏi: “Vì sao
không chặn đường thát tử Bắc Mạt ở bên kia sườn núi Ô Lan?”
Thạch Đạt Xuân sắc mặt có chút quẫn
bách, đề nghị này Đường Thiệu Nghĩa đã sớm đề suất qua, nhưng ông ta cảm thấy kế hoạch đó thật quá mức mạo hiểm, nếu người Bắc Mạt không đi theo hướng bắc đến đây như phỏng đoán, ông ta không phái binh đi cứu viện
Thái Hưng, trái lại lại đi giữ một cái cốc khẩu không quan trọng chút
nào, chẳng phải là sẽ khiến cho mọi người chê cười sao.
Từ Tĩnh nhìn Thương Dịch Chi một cái
rồi nói: “Cho dù không đi cốc khẩu mai phục, thì cũng có thể phái thám
báo đi tới đó, chẳng lẽ Thạch tướng quân bỏ mặc cốc khẩu kia mà không để ý gì sao?”
Thạch Đạt Xuân sắc mặt có chút thả
lỏng, vội vàng nói: “Mấy ngày trước đây đã phái thám báo đi rồi, phỏng
chừng tin tức cũng sắp có.”
Thương Dịch Chi ánh mắt sắc bén mà lạnh như băng, lạnh giọng hỏi: “Mấy ngày trước đây?”
Đường Thiệu Nghĩa từ hơn nửa tháng
trước đã đưa tin tức đến, mặc dù Thạch Đạt Xuân không dám phái binh đi
cốc khẩu mai phục, ít nhất cũng phải phái thám báo đi tới đó giám thị
chặt chẽ, ai ngờ ông ta mấy ngày trước mới nhớ tới việc phái thám báo.
Một đạo lý đơn giản như vậy, ngay cả người được gọi là “Bại hoại tướng
quân” như Thương Dịch Chi cũng hiểu được, nhưng ông ta là một tướng quân trong quân đội đã mấy chục năm, vậy mà lại không thể nghĩ đến.
Thương Dịch Chi cười gằn, giận dữ nói: “Thạch tướng quân quả thực là lão tướng cẩn thận a!”
Đây rõ ràng là nói mát, Thạch Đạt
Xuân nghe được sắc mặt khẽ biến. Xét về cấp bậc, bọn họ cùng là tướng
quân, xét về tuổi tác, ông ta so với Thương Dịch Chi nhiều hơn đến cả
ngoài hai mươi tuổi. Trước mặt tướng lãnh hai thành, Thương Dịch Chi nói chuyện không chút kiêng nể, khiến cho ông ta không biết dấu nét mặt già nua đi đâu, vì thế cũng dùng giọng nói lạnh lùng không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói: “Thương tướng quân có điều không biết, trên cốc khẩu Tần Sơn vốn có trạm gác của ta, nếu thát tử Bắc Mạc qua nơi đó tất sẽ có
quân tình truyền tin đến.”
“Ồ!” Thương Dịch Chi nhướn mi, cười
lạnh nói: “Vậy hy vọng đúng như lời Thạch tướng quân nói, bọn thát tử
cũng không theo hướng bắc mà đến, Dịch Chi ở trong này quấy rầy hai
ngày, rồi sẽ dẫn quân đi theo phía Nam đến thành Thái Hưng.”
Vừa dứt lời, chợt nghe thấy một tên
lính liên lạc từ bên ngoài viện chạy vào: “Báo –, thám báo phái đi cốc
khẩu đã trở lại!” Ngay sau đó, một binh sĩ thám báo cả người đầy máu
tiến vào. Khi thám báo vừa tiến đến, người bên cạnh liền buông tay ra,
anh ta lập tức té xuống đất, nhưng cố gắng chống đỡ thân mình đứng lên,
hướng về phía Thạch Đạt Xuân vừa khóc vừa nói: “Tướng quân, người Bắc
Mạt đánh lén trạm gác, toàn doanh tướng sĩ không một ai may mắn sống
sót.”
Thạch Đạt Xuân sắc mặt trắng bệch, tiến lên nắm vạt áo của tên thám báo, run giọng hỏi: “Đại quân Bắc Mạc kia đâu rồi?”
“Bắc Mạc đại quân đã sớm qua Tần Sơn
đi theo hướng bắc, bọn chúng còn để lại mai phục tại Tần Sơn giết thám
báo của chúng ta, mười người đi chỉ có duy nhất tiểu nhân chạy thoát trở về.”
Thân hình cao lớn của Thạch Đạt Xuân phút chốc chao đảo, hai tay vô lực buông vạt áo của thám báo ra.
Mọi người trong sảnh đều bị tin tức
này làm cho chấn động, trong lúc nhất thời cả đại sảnh trở nên tĩnh
lặng. Khó trách đại quân Bắc Mạc đi qua Tần Sơn mà không người nào biết, nguyên lai bọn chúng đã sớm chuẩn bị hết thảy, đầu tiên là đánh lén
trạm gác ở Tần Sơn, sau lại phái kỵ binh lưu lại phục kích thám báo của
Dự Châu, xem ra bọn họ quyết tâm nhất định phải âm thầm không một tiếng
động đi lên phía Bắc.
“Hướng Bắc? Như vậy không phải Dự
Châu mà là Tĩnh Dương?” Từ Tĩnh tự nói một mình, người Bắc Mạt định chơi canh bạc nào đây. Ở Tĩnh Dương có ba mươi vạn biên quân Nam Hạ, thế
nhưng bọn chúng lại muốn đi tấn công quan khẩu Tĩnh Dương? Cho dù người
Bắc Mạt có thể nam bắc giáp công quan khẩu Tĩnh Dương, nhưng phía Bắc
Tĩnh Dương không chỉ có địa hình hiểm yếu, mà thành Tĩnh Dương cũng là
thành cổ trăm năm, thành cao hào sâu, kỵ binh làm thế nào để đánh hạ
Tĩnh Dương!
Trên mặt Thương Dịch Chi giống như có một tầng hàn băng, lãnh lẽo không có chút hơi ấm nào. Chỉ yên lặng nhìn tên thám báo đang quỳ rạp trên mặt đất đến ngây người, đột nhiên hai
tròng mắt căng thẳng, thất thanh hô: “Viện quân!”
Từ Tĩnh thoáng ngẩn ra rồi chợt hiểu ý tứ của Thương Dịch Chi, sắc mặt cũng không thay đổi, có chút chần chờ
hỏi: “Không thể nào, biên quân Tĩnh Dương chính là thủ quốc quân của
nước ta, triều đình sẽ không thể phái biên quân Tĩnh Dương quay lại cứu
Thái Hưng được?” (Thủ quốc quân: quân giữ nước)
Thương Dịch Chi hung hăng đạp một
cước lên cột nhà, oán hận nói: “Ai biết cái bao cỏ đó có làm như vậy hay không!” Rồi quay lại lạnh giọng phân phó: “Nhanh phái người thông tri
cho Tĩnh Dương, có chết cũng phải đem tin tức tới đó trước người Bắc
Mạt.”
Đáng tiếc, đã chậm mất rồi.
Ngày 29/8, biên quân Tĩnh Dương nhận
được lệnh của Bộ Binh đưa quân cứu viện Thái Hưng. Chủ soái biên quân
Tĩnh Dương La Nghĩa Thành cự tuyệt xuất binh, triều đình liên tục ban ra chín đạo thánh chỉ thúc giục La Nghĩa Thành xuất binh. Dưới áp lực quá
lớn, phó tướng Trương Hùng đành phải lĩnh một nửa biên quân quay lại cứu Thái Hưng .
Ngày 10/9, Trương Hùng lĩnh mười lăm
vạn biên quân Tĩnh Dương ra khỏi thành Tĩnh Dương, đi theo hướng nam chi viện cho Thái Hưng.
Đêm 16/9, viện quân Tĩnh Dương đi
theo hướng nam bất ngờ bị kỵ binh Bắc Mạc tập kích đánh lén. Trong đêm
đen, kỵ binh Bắc Mạc như từ trên trời rơi xuống, xâm nhập vào đại doanh
của quân Tĩnh Dương, trong lúc nhất thời không kịpchuẩn bị, quân doanh
Nam Hạ biến thành địa ngục lầy máu, hơn chín vạn người chết, gần sáu vạn người hàng địch đều bị chôn sống. Chủ tướng Bắc Mạc kỵ binh Thường Ngọc Thanh một trận thành danh, dùng mười lăm vạn chiếc đầu của binh lính
Nam Hạ lót đường đưa anh ta trở thành danh tướng, thế nhân gọi là “Sát
tướng”.
Đêm 19/9, chủ soái Tĩnh Dương La Nghĩa Thành bị ám sát, thành Tĩnh Dương như rắn mất đầu.
Ngày 21/9, Thường Ngọc Thanh cho quân giả trang thành quân của Trương Hùng, lừa Tĩnh Dương mở cửa thành phía
nam, quân Bắc Mạc lọt được vào trong thành Tĩnh Dương, đánh từ trong
đánh ra, mở hết các cửa thành nghênh đón đại quân Bắc Mạc bên ngoài vào
thành.
Ngày 23/9, Tĩnh Dương hoàn toàn thất thủ.
Sau ba mươi năm, người Bắc Mạt cuối
cùng đã lại một lần nữa tấn công Nam Hạ theo hướng bắc. Đồng thời, chủ
soái Bắc Mạc vẫn giấu mặt phía sau rốt cục đã lộ diện. Trần Khởi, cái
tên này trong thời gian ngắn nhất đã truyền khắp tứ quốc, trở thành một
danh tướng vô tiền khoáng hậu.
Khi tin tức được truyền đến, là lúc A Mạch đang quỳ trước văn án của tướng quân thủ thành Thanh Châu Thương
Dịch Chi xin được rời đi.
Thương Dịch Chi ngồi ở sau án, không
ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên nói: “Ngươi coi quân doanh là nơi nào?
Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?”
A Mạch cúi đầu cắn chặt răng, trầm
giọng nói: “A Mạch vốn là không phải quân nhân, do chịu sự ủy thác của
Đường giáo úy mới chạy tới Thanh Châu đưa tin, hiện tại A Mạch đã hoàn
thành phó thác, muốn tìm muội muội thất lạc ở Dự Châu, tiểu muội tử một
thân một mình không ai bên cạnh, cho nên tiểu nhân mạo muội đến để từ
giã tướng quân.”
Thương Dịch Chi không tiếp lời, chỉ
cúi đầu chuyên chú tập viết. Từ Tĩnh có chút bất mãn nhìn A Mạch một
cái, vừa há mồm định nói chuyện, thì bên ngoài đã có tên lính thông tin
lật đật chạy vào, đem quân báo trình tới Thương Dịch Chi.
A Mạch đợi lâu không thấy Thương Dịch Chi trả lời, nhịn không được vụng trộm ngẩng đầu lên nhìn, thấy anh ta
hai tay mở quân báo, sắc mặt dần dần trắng bệch sau đó lại chuyển thành
màu xanh, hai tay cầm tờ quân báo run rẩy đứng lên rồi đột nhiên xé rách quân báo trên tay, quát to một tiếng, nhấc chân đạp mạnh cái bàn trước
mắt.
A Mạch trong lòng cả kinh, theo bản năng lắc mình tránh bút và nghiên mực đang bay tới.
“Ba mươi vạn! Ba mươi vạn đại quân
a!” Thương Dịch Chi phẫn nộ kêu lên, rút soạt bội kiếm bên hông, hai tay nắm chuôi kiếm hướng về những thứ bài trí trong phòng liều mạng chém
bừa bãi.
A Mạch bị dọa đến choáng váng, sợ anh ta không cẩn thận sẽ chém vào người mình, vội vàng cuống quít chạy sang bên cạnh trốn. Ai ngờ nàng vừa động lại nhắc nhở Thương Dịch Chi nhớ
ra, chỉ thấy ánh mắt anh ta vằn đỏ, rút kiếm bước một bước hướng A Mạch
đi tới. Từ Tĩnh thấy thế, cuống quít tiến lên trước người A Mạch, cố
sống cố chết ôm lấy cánh tay Thương Dịch Chi, gấp giọng hô: “Tướng quân! Tướng quân! Xin người bình tĩnh lại một chút!”