Bên trong thủ phủ thành Dự Châu thật hỗn loạn, nguyên lai là tướng Thạch Đạt Xuân, thủ thành Dự Châu tự sát.
Thạch Đạt Xuân cảm thấy vì mình phán
đoán sai lầm nên mới dẫn đến thất bại của biên quân Tĩnh Dương, khiến
cho ba mươi vạn nam nhi Đại Hạ tử trận. Ông ta ở trong thư phòng mở mắt
trừng trừng, ngồi hết cả một đêm, đến hừng đông liền dùng kiếm cứa đứt
ngón tay để lại một phong huyết thư, sau đó xõa tóc xuống che kín mặt,
tỏ vẻ sau khi xuống cõi âm cũng không còn mặt mũi nào gặp tổ tiên, rồi
chĩa bội kiếm vào mình, tính lấy cái chết để tạ tội.
Cũng là mệnh của Thạch Đạt Xuân chưa
đến lúc tuyệt. Cân vệ canh giữ ngoài thư phòng đợi mãi không thấy Thạch
Đạt Xuân kêu người vào hầu, trong lòng có chút kỳ quái, nhịn không được
liếc mắt theo cửa sổ nhìn vào. Chỉ một cái liếc mắt này thôi nhưng đã
khiến cho tên cận vệ kia sợ tới mức hồn vía bay mất, quýnh lên, cũng
không nghĩ tới cái gì là mạo phạm hay không mạo phạm, một cước đá văng
cửa thư phòng, xông đến bên người Thạch Đạt Xuân, cướp lấy thanh kiếm.
Thanh kiếm trên tay Thạch Đạt Xuân đã muốn đâm xuống, bị tên cận vệ giữ lại, khiến ông ta đỏ mắt cả giận quát: “Buông tay!”
Tên cận vệ kia nào dám buông tay, một bên liều chết đoạt kiếm, một bên vừa khóc vừa kêu lên: “Tướng quân!
Tướng quân! Ngài không thể a!”
Tên cận vệ tay không đoạt kiếm, lưỡi
kiếm sắc bén lập tức cắt vào tay hắn, dòng máu đỏ tươi theo thân kiếm
chảy xuống, cùng máu trên bụng Thạch Đạt Xuân túa ra, hòa trộn với nhau, nhất thời diễm lệ vô cùng.
Khi Thương Dịch Chi đến, tướng lãnh
Dự Châu đã quỳ đầy bên trong thủ phủ. Thạch Đạt Xuân bị mấy tên thủ hạ
gắt gao ôm lấy, bội kiếm trong tay cũng bị đoạt mất, đang lườm ánh mắt
đỏ bừng, giận dữ hét: “Buông tay, các ngươi buông tay cho ta.”
Những tướng lãnh này nào dám buông
tay, mà càng ôm chặt ông ta hơn, vừa khóc vừa kêu lên: “Tướng quân,
thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh, ngài nghĩ rộng một chút
a!” Những tướng lãnh quỳ trên mặt đất cũng đều khóc ầm lên, liên tục dập đầu.
Thương Dịch Chi lạnh lùng tiến vào,
dùng chân đá văng một tên giáo úy đang quỳ gối ở cửa, lớn tiếng mắng:
“Khóc cái con mẹ nó à mà khóc!”
Trong phòng tiếng khóc chợt ngưng
lại, chúng tướng lãnh nghe vậy đều quay đầu nhìn Thương Dịch Chi, ngay
cả Thạch Đạt Xuân vẫn giãy dụa không ngừng cũng ngừng lại, lẳng lặng
nhìn về phía Thương Dịch Chi.
Thương Dịch Chi nhìn Thạch Đạt Xuân
đầu tóc rũ rượi như kẻ điên, tầm mắt chậm rãi đảo một vòng quanh phòng,
lạnh giọng nói: “Đều ra ngoài hết cho ta.”
Mọi người trong phòng đều trở nên
cứng đờ, có mấy kẻ tính tình có chút yếu đuối hoảng hốt muốn đứng dậy
lui ra ngoài, nhưng đại bộ phận tướng lãnh đều là những kẻ tính tình
cương trực, một đám cứng đầu cứng cổ ngồi im không nhúc nhích, có kẻ còn đưa mắt khiêu khích nhìn Thương Dịch Chi, thầm nghĩ đây là địa bàn của
Dự Châu bọn ta, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một tướng quân thủ thành
Thanh Châu, dựa vào cái gì mà tới nơi này ra lệnh, cho dù mẹ ngươi là
công chúa thì thế nào? Lúc gia gia này bắt đầu cưỡi ngựa, cầm giáo, chỉ
sợ ngươi vẫn là một tiểu hài tử còn quấn tã? Tướng quân chúng ta không
muốn cùng tiểu bạch kiểm nhà ngươi chấp nhặt, ngươi lại còn được đằng
chân lân đằng đầu mà lên mặt, thật quá khi dễ quân Dự Châu chúng ta rồi.
Thương Dịch Chi cùng đại hán mặt đen
kia đấu nhãn đến nửa ngày, tức giận cười lạnh. Thương Dịch Chi này là
ai? Những người khác ở kinh thành sinh trước anh ta, nhiều nhất thì là
cái gì? Chẳng phải là làm quan sao. Làm quan tối thiểu nhất phải biết là cái gì? Chẳng phải là mắt đi mày lại sao! Chỉ có thể nhìn thấu được từ
trong lời nói của những người đó ba phần, còn lại chẳng phải là dựa vào
những lời dèm pha sao. Lời dèm pha là cái gì? Nó không phải là một ánh
mắt hay một ý tứ gì, chẳng phải chính lời dèm pha chính là một động tác
dường như vô ý nhưng lại là cố ý hay sao?
Từ khi lên ba tuổi, anh ta đã biết
làm gì cũng phải nhìn sắc mặt phụ thân, nói gì cũng phải xem ánh mắt mẫu thân. Ánh mắt của hán tử mặt đen này còn kém cái tử bài viết trên mặt
Thương Dịch Chi: ngươi chỉ là một cái khố! Thương Dịch Chi này nhìn mà
không biết sao? Nực cười.
Thương Dịch Chi tức giận cười lạnh hai tiếng, đại hán mặt đen kia nhìn thấy ánh mắt của anh ta mà bất giác ớn lạnh.
Thạch Đạt Xuân tuy rằng không muốn
sống, nhưng lại không muốn thuộc hạ của mình chết theo. Hán tử mặt đen
không biết sự lợi hại của vị thiếu gia Thương Dịch Chi này, nhưng không
có nghĩa là Thạch Đạt Xuân cũng không biết. Thạch Đạt Xuân ổn định cảm
xúc một chút, trầm giọng nói với thuộc hạ đang quỳ ở trong phòng: “Các
ngươi đi ra ngoài hết đi.”
“Nhưng…”
“Đi ra ngoài!” Thạch Đạt Xuân ngữ khí vô cùng nghiêm khắc, các tướng lãnh Dự Châu không dám cãi lời ông ta,
đành phải nhất nhất đứng lên, đi ra khỏi thư phòng, trước khi đi có
người còn lo lắng, lén lút cầm bội kiếm của Thạch Đạt Xuân đem đi.
Thạch Đạt Xuân khóe miệng nhịn không được cười khổ.
Sự tức giận trên mặt Thương Dịch Chi
lại ngoài ý muốn mà tiêu tán hết, chỉ thản nhiên nhìn, chờ trong phòng
rốt cục không còn ai, anh ta chợt khẽ nhếch miệng cười, đưa tay mân mê
khóe môi, đứng trước án thư đọc huyết thư của Thạch Đạt Xuân. Sau đó cầm bức huyết thư trên tay hướng về phía Thạch Đạt Xuân, cười mà như không
cười hỏi: “Một tờ giấy này đã đủ để tạ lỗi với tính mạng của ba mươi vạn tướng sĩ Đại Hạ ta?”
Thạch Đạt Xuân sắc mặt trở nên bi thương, môi run rẩy, vẫn là không thể nói nên lời.
Thương Dịch Chi cười lạnh một tiếng,
lạnh giọng nói: “Việc đã đến nước này, ta cũng không cùng ngươi nhiều
lời, ta chỉ có ba câu, thứ nhất, ba mươi vạn biên quân Tĩnh Dương bị
giết không phải trách nhiệm của một mình Thạch Đạt Xuân ngươi, đầu của
ngươi không lớn như vậy, cho nên cũng không đội được cái mũ lớn như vậy
đâu. Thứ hai, là một quân nhân, thì chỉ có thể chết ở một nơi, đó là
trên sa trường, chứ không phải ở trong thư phòng chó má! Thứ ba, nếu
ngươi còn muốn chết, ta sẽ không ngăn cản ngươi, nhưng ngươi phải đem
đám người thân tín với ngươi giết sạch, sau đó đem quân Dự Châu an an ổn ổn giao cho ta!”
Nói xong, Thương Dịch Chi phất tay áo rời khỏi thư phòng, chỉ còn lại Thạch Đạt Xuân một mình đứng đó.
Khi A Mạch trở về thủ phủ cũng là lúc Thương Dịch Chi từ trong thư phòng của Thạch Đạt Xuân đi ra. Nàng từ xa đã nhận ra sắc mặt của Thương Dịch Chi rất không tốt, theo bản năng
liền vòng vào con đường nhỏ bên cạnh tránh đi, không ngờ đi được hai
bước thì lại gặp Từ Tĩnh.
Từ Tĩnh kinh ngạc hỏi: “A Mạch, sao ngươi lại quay lại?”
A Mạch trong lòng kêu khổ, hướng về
phía Từ Tĩnh đánh mắt một cái, ý bảo ông ta lờ nàng đi, nhưng đã chậm
mất rồi, vì Thương Dịch Chi đã nhận ra nàng, cũng dừng cước bộ, mắt sáng như ngọn đuốc nhìn lại.
“Tướng quân.” Từ Tĩnh kêu lên.
A Mạch cũng đành bất đắc dĩ quay người lại, cúi đầu, cụp mắt cực kỳ cung kính kêu một tiếng: “Tướng quân”.
Ánh mắt Thương Dịch Chi phát lạnh, lạnh giọng hỏi: “Ngươi không phải đã đi rồi sao? Như thế nào lại quay trở lại?”
A Mạch cuống quít hai đầu gối vội quỳ rạp xuống đất, cúi đầu nói: “Hôm qua A Mạch hồ đồ, thỉnh tướng quân thứ tội, thát tử xâm phạm đất nước ta, A Mạch thân là nam nhi Đại Hạ, có
lẽ nào vì an nguy của bản thân mà chưa lâm trận đã lui bước, A Mạch suy
nghĩ cẩn thận rồi, từ nay về sau dù sống hay chết cũng đi theo tướng
quân, một ngày chưa diệt được thát tử, A Mạch một ngày không rời quân
doanh!”
Một đoạn này không chỉ có Thương Dịch Chi ngẩn người, mà ngay cả Từ Tĩnh cũng giật mình. Sau một lúc lâu,
Thương Dịch Chi đột nhiên cười ha hả bước đến trước mặt A Mạch, lạnh
giọng hỏi: “Ngươi thực sự đã quyết định đi theo ta?”
“Phải! A Mạch thề dù sống hay chết cũng đi theo tướng quân!” A Mạch lớn tiếng nói.
Thương Dịch Chi đột nhiên nhấc chân
đạp lên vai A một cước, gạt nàng ngã lăn trên mặt đất, hắn nhìn A Mạch,
lạnh giọng hỏi:“Ngươi cho quân Thanh Châu ta là cái gì? Ngươi muốn tới
thì tới, muốn đi thì đi sao?”
A Mạch quật cường cùng hắn đối diện, cắn răng nói:“Không có, A Mạch hôm qua là nhất thời hồ đồ.”
Thương Dịch Chi nhìn nàng chằm chằm,
đột nhiên nở nụ cười, lui ra sau hai bước, khẽ phẩy bụi bẩn bám trên góc áo, khẽ cười nói: “Vậy hiện tại ngươi thật sự muốn tòng quân?”
A Mạch dùng sức gật đầu.
“Được” Thương Dịch Chi nói, rồi phân
phó cận vệ bên người: “Trương Sinh, ngươi dưa A Mạch xuống giao cho Lý
phó tướng sắp xếp hắn vào bộ binh doanh.”
Từ Tĩnh sửng sốt, định mở miệng thay A Mạch nói vài lời, nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt Thương Dịch Chi liền n
lập tức đem lời nói đã lên đến đầu lưỡi ép xuống, hiển nhiên là tâm tình Thương Dịch Chi hiện tại đang rất khó chịu.
A Mạch vốn đã ở trong đội cận vệ của
Thương Dịch Chi không ít ngày, hiện tại đột nhiên bị sắp xếp vào bộ binh doanh, hơn nữa chỉ là một tên tiểu binh bình thường đến mức không thể
bình thường hơn, rõ ràng là bị giáng chức, hơn nữa bộ binh vốn là một
binh chủng cực kỳ vất cả, chiến tranh đã liền kề ngay trước mắt, Thương
Dịch Chi đem A Mạch sắp xếp vào bộ binh doanh, hiển nhiên là muốn cho
nàng đi chịu chết.
Dọc theo đường đi, ngay cả Trương
Sinh cũng có chút đồng tình với A Mạch, ngược lại vẻ mặt A Mạch vẫn bình tĩnh, chỉ cúi đầu đi theo sau Trương Sinh.
Bắt đầu từ vài ngày trước, Thương
Dịch Chi đã đi ban quân lệnh chiêu mộ tân binh ở các thôn trấn quanh
thành Dự Châu, nhiều ngày nay đã chiêu mộ được không ít thanh tráng
niên. Bình thường, nếu chiêu mộ tân binh, sẽ phải thu xếp tân binh trong một doanh độc lập để huấn luyện, nhưng nay chiến sự khẩn cấp, cũng
không thể đem tân binh đi huấn luyện được, mà chỉ có thể sáp nhập cùng
những binh lính cũ đã trải qua luyện tập.
Lý phó tướng thấy tướng quân phái cận vệ đưa A Mạch sắp xếp ở bộ binh doanh, cũng không nghĩ nhiều, liền đem A Mạch giao cho quan quân là thuộc hạ của mình, quan quân lại đem A Mạch
giao cho thuộc hạ của hắn. Kết quả là, A Mạch cứ như vậy bị phân xuống,
rốt cục dừng lại ở Thanh Châu quân bộ binh doanh thứ bảy, doanh thứ tư,
đội thứ tám, hộ thứ năm.
A Mạch nhìn mấy con số trên thẻ quân
tịch của mình, cúi đầu niệm một tràng: “Một bảy bốn tám, một bảy bốn
tám, mời ngươi đi tìm cái chết a”(1) A Mạch nhịn không được hắc hắc
cười hai tiếng, con sổ này, con mẹ nó, thật đúng là may mắn a!
—————–
Chú thích:
(1) Nguyên văn: “Thanh
nhất thất tứ bát” (Một bảy bốn tám) và “Thỉnh nhĩ khứ tử ba” (mời ngươi
đi tìm cái chết) phát âm gần giống nhau.