A Mạch Tòng Quân

Chương 114: Mưu đồ

Lý Thiếu Hướng ghé mông ngồi xuống

ghế, nở nụ cười lấy lòng nói: “Chuyện là như vầy, Thái Hành Sơn có không ít lợn rừng, dê núi và các loại thú hoang khác, dù sao hiện giờ tạm

thời cũng chưa đánh trận, binh lính của doanh trại cung nỏ cũng nhàn

rỗi, theo ta thấy không bằng cho họ lên núi đi săn thú, giờ lại đúng

thời điểm thú rừng rất béo và mập mạp…”

A Mạch nghe nhưng không nói gì, thầm

nghĩ hay thật, ta chỉ vừa mới ăn của ngươi một miếng thịt, trong khi

cách nơi này hơn hai trăm dặm còn có đại quân của Thường Ngọc Thanh nhòm ngó, ngươi đã nghĩ đến chuyện đem binh lính mấy doanh cung nỏ của ta

kéo ra ngoài giúp ngươi đi săn thú. Nếu ta ăn hết cả nồi thịt này, có

phải là ngươi sẽ đòi toàn bộ binh lính quân Giang Bắc của ta lên núi

Thái Hành đi kiếm lương thực cho ngươi không?

Lý Thiếu Hướng thấy A Mạch không có

gì phản ứng gì, trong lòng cũng dần dần cảm thấy chột dạ, nhưng vẫn

không chịu từ bỏ ý định, xoa xoa hai tay vào nhau tiếp tục du thuyết(1): “Những tấm bia chết trên giáo trường đâu thể so được với những tấm bia

sống trong núi, thứ nhất, đại nhân có thể cải thiện bữa ăn cho mọi

người, thứ hai nếu săn được nhiều thú hoang còn có thể sấy khô để làm

lương thực dự trữ, làm thực phẩm cho lễ mừng năm mới cũng rất tốt.”

A Mạch nhíu mày ngắt lời Lý Thiếu

Hướng: “Ngươi có ý tốt nhưng cách này không thể làm được. Thát tử ở Võ

An đối với chúng ta như hổ rình mồi, cách nơi này cùng lắm chỉ hơn hai

trăm dặm, thiết kỵ chỉ cần một ngày một đêm là có thể phi ngựa đến đây,

sao có thể đem các doanh cung nỏ phái lên núi săn thú được! Hơn nữa, ta

đã tính đem các doanh cung nỏ sát nhập vào bộ binh doanh, nên lại càng

không thể điều động riêng bọn họ ra ngoài được.”

Lý Thiếu Hướng bị A Mạch nói vậy thì

có chút ngượng ngùng, xoa xoa tay nói không ra lời. A Mạch không muốn

anh ta sượng mặt, suy nghĩ một lát lại nói thêm: “Nhưng quả thật binh

lính thao luyện cũng rất vất vả, cũng nên thường xuyên cải thiện bữa ăn

cho họ. Như vậy đi, ta gọi Vương Thất trước lấy những người già yếu

trong bộ binh ra cho ngươi dùng.”

Lý Thiếu Hướng thầm nghĩ ‘ngươi cho

ta một đám người già yếu, bọn họ còn có khả năng lên núi săn thú ư!’

Song anh ta cũng là người khéo đưa đẩy, mặc dù trong lòng không vui cũng sẽ không biểu lộ ra mặt, chỉ nhìn A Mạch cười gượng hai tiếng.

A Mạch biết Lý Thiếu Hướng không vui, lập tức cười cười, còn nói thêm: “Ngươi đừng xem thường đám người này,

cho dù không thể đi săn thú cho ngươi, thì cũng có thể giúp ngươi nuôi

gà nuôi lợn cũng rất tốt. Trước kia ta từng nghe có người nói qua vài

cách nuôi gà rất hay, đó là đem gà mái chia ra nuôi nhốt trong những

lồng sắt nhỏ, mỗi ngày đều cho nó ăn nhưng không cho vận động nhiều, nó

sẽ lớn rất nhanh, một con gà con chỉ cần hơn một tháng là thành gà lớn,

thịt cũng rất nhiều.”

Thật ra Lý Thiếu Hướng chưa từng nghe thấy cách nuôi gà nào như thế này, cũng không biết có thể nuôi một con

gà con trong vòng hơn một tháng là có thể thành gà lớn hay không, nhưng

anh ta vừa nghe A Mạch nói đến mỗi ngày chỉ cho gà ăn mà không cho nó

vận động, trên mặt lập tức xuất hiện một nụ cười rất tươi, đôi mắt một

mí chỉ lộ ra khe hở hẹp nhìn A Mạch cười mà không nói gì.

A Mạch nhìn thế nào cũng cảm thấy nụ cười tươi này có chút quái dị.

Từ Tĩnh ngồi đối diện vốn vẫn yên

lặng ăn cơm, đột nhiên ngẩng đầu lên nói với A Mạch: “Cách này thật ra

rất hay, chỉ có điều lương thực cho người ăn còn không có thì ngươi bảo

anh ta kiếm đâu ra lương thực cho gà ăn?”

Nàng chẳng qua là nhân lúc nghe Lý

Thiếu Hướng nói đến chuyện săn thú, mới nhớ đến trước kia mẫu thân từng

thuận miệng nói qua cách nuôi gà như vậy, hiện giờ bị Từ Tĩnh hỏi, không khỏi có chút ngượng ngùng. Nụ cười trên mặt Lý Thiếu Hướng lại càng

tươi hơn, còn tự tay cầm đũa gắp một cái chân thỏ hoang thả vào trong

bát của Từ Tĩnh mời mọc: “Từ tiên sinh, ngài nếm thử cái này đi, xem

hương vị thế nào?”

A Mạch nhìn mà bực mình, nhưng cũng

không nói thêm nữa, chỉ bảo: “Không nói chuyện này nữa, chờ Tiết Vũ về

xem tình hình thế nào rồi sẽ nói sau.”

Nói xong, cũng không khách khí mà thò đũa vào nồi gắp một miếng thịt gà lớn bỏ vào bát.

Mùng sáu tháng mười một, Tiết Vũ từ

Ký Châu tay không trở về. Nghe nói Tiếu Dực vốn cho anh ta mấy xe lương

thực, Tiếu phu nhân còn cho thê tử của cháu trai ngoại một xe son phấn

và tơ lụa, nhưng Tiết Vũ không lấy bất cứ thứ gì, xoay người trở về

Thanh Châu.

Trong lòng A Mạch đã sớm đoán được

điều này, lựa lời an ủi Tiết Vũ vài câu, rồi bảo anh ta về trước nghỉ

ngơi, nhưng Lý Thiếu Hướng thì lại vô cùng tiếc nuối hơn chục cái xe

kia, cứ nhắc mãi rằng: “Con ruồi tuy nhỏ nhưng cũng là thịt a, còn hơn

là chẳng có gì a.”

Đối với việc này, Vương Thất vốn tán

thành với cách xử sự của Tiết Vũ, giờ nghe Lý Thiếu Hướng nói thế không

khỏi liếc xéo anh ta một cái, cả giận nói: “Ngươi không sợ ăn thịt ruồi

bọ sẽ mắc ói sao!”

Lý Thiếu Hướng xoa xoa hai tay, bất đắc dĩ nói: “Ngươi mà thấy tình trạng của đám lính thì mới biết nỗi khó xử của ta.”

Vì chuyện lương thảo mà lo lắng không chỉ có một mình Lý Thiếu Hướng mà còn có chủ tướng A Mạch của quân

Giang Bắc. Tuy đã sớm cùng Từ Tĩnh nhận định rằng Tiếu Dực khó có khả

năng cho lương thực, nhưng trong lòng dù sao vẫn có chút hy vọng, hiện

giờ chút hy vọng ấy đã tan thành mây khói, ngay cả A Mạch cũng khó tránh khỏi có chút sa sút tinh thần. Nhưng trước mặt Tiết Vũ và chư tướng

quân Giang Bắc, nàng không dám mảy may biểu lộ, chỉ khi ở trước mặt Từ

Tĩnh mới dám để lộ ra vẻ mặt đau khổ.

Từ Tĩnh vẫn uống loại trà Long Tĩnh

không biết từ năm Minh Tiền thứ bao nhiêu mà Trương Sĩ Cường lấy được từ chỗ của Lý Thiếu Hướng, thần thái có chút khoan thai, hoàn toàn không

thấy khẩn trương lo lắng, chỉ cười nói: “Ngươi lo cái gì? Chẳng phải

trước khi Tiết Vũ đi ngươi đã dặn dò anh ta cách đối phó với Tiếu Dực

rất rõ rồi hay sao? Quân Giang Bắc ở Thanh Châu không trụ nổi nữa, chỉ

có thể mang theo dân chúng đến tìm ông ta để nương tựa thôi!”

A Mạch cười khổ nói: “Đó chẳng qua

chỉ để dọa Tiếu Dực mà thôi, chẳng lẽ có thể thực sự đến chỗ ông ta để

tìm nơi nương tựa sao? Ông ta cũng đâu để bị chúng ta uy hiếp.”

Trong mắt Từ Tĩnh chợt lóe tinh

quang, nghiêm trang nói: “Sao lại là dọa? Trong thành của ngươi đã hết

lương, không chạy về hướng đông thì chạy đi đâu? Chẳng lẽ lại ra khỏi

thành quyết chiến cùng Thường Ngọc Thanh? Thế chẳng phải chính là rơi

vào quỷ kế của Thường Ngọc Thanh thì là gì!”

A Mạch nhận ra trong lời nói của Từ

Tĩnh còn có ý khác, không khỏi khẽ nghiêng người về trước nhìn Từ Tĩnh

chằm chằm, hỏi: “Tiên sinh có kế sách đối phó với Thường Ngọc Thanh

chăng?”

Từ Tĩnh vuốt râu khẽ cười hỏi: “Cái này còn phải xem ngươi có bỏ được thành Thanh Châu hay không.”

A Mạch hơi hơi mím môi, sau khi thoáng cân nhắc liền nói với Từ Tĩnh: “Xin tiên sinh chỉ giáo cho.”

Từ Tĩnh lại hỏi A Mạch: “Nhưng ngươi có dám bỏ Thanh Châu mà đi không?”

A Mạch yên lặng nhìn Từ Tĩnh một lát, phút chốc nở nụ cười, đáp: “Đánh không lại, bỏ thành đào tẩu chẳng qua

cũng là chuyện thường tình của nhà binh. Việc này ta không phải là kẻ

đầu tiên, cũng không phải là kẻ cuối cùng làm vậy, tiên sinh nói có phải không?”

Từ Tĩnh nghe vậy vỗ tay cười to:

“Không sai, nếu đánh không lại, cũng chỉ có thể bỏ chạy, dù sao thành là vật chết, người mới là vật sống!”

A Mạch đợi Từ Tĩnh ngưng cười, lại trầm giọng hỏi: “Tiếp đó thì sao?”

“Vào vụ gặt lúa mạch, trước khi

Thường Ngọc Thanh đến tấn công, quân ta mượn cớ thát tử sẽ tàn sát thành mà gây rối loạn lòng dân trong thành, lưu chút tinh binh che dấu trong

dân chúng, sau đó bỏ ngỏ việc phòng thủ thành Thanh Châu,” Từ Tĩnh đưa

tay di chuyển đến trạm kế tiếp trên sa bàn, chỉ vào địa hình trên sa bàn nói: “Mai phục hai vạn tinh binh tại bờ sông Tử Nha phía bắc thành

Thanh Châu, còn lại thì ẩn tại khe núi Phi Long. Nếu Thường Ngọc Thanh

vào thành, thì nhanh chóng vây thành, bộ binh phối hợp với loạn dân toàn lực công thành, tiến hành chiến đấu trên đường phố, kỵ binh phân tán ở

phía tây và phía nam thành, hai phía đánh du kích cắt đứt đường lui của

Thường Ngọc Thanh, trận chiến này chắc thắng. Nếu Thường Ngọc Thanh trú

quân ngoài thành không chịu vào…”

A Mạch nhanh chóng tính toán trong đâu, theo bản năng lại hỏi tiếp: “Chúng ta sẽ làm như thế nào?”

Từ Tĩnh nheo mắt, trầm giọng nói:

“Chúng ta cũng không để ý tới loạn dân trong thành, cho năm vạn đại quân nấp trong khe núi phía đông thành cấp tốc rút rui về phía sau, dụ

Thường Ngọc Thanh lọt vào khe núi Phi Long, hai vạn tinh binh mai phục

bên bờ sông Tử Nha đánh tới, trận này thắng nhỏ, nhưng cũng phải chém

được hơn vạn địch; Thát tử thất bại mà bỏ chạy,“Năm vạn đại quân” giữ

vững, nhưng hai vạn tinh binh không đủ sức vây kín nên để trống phía tây nam, khiến cho địch phá vòng vây chạy về phía đó, lại dùng kỵ binh chặn đánh ở phía tây nam, tất đại thắng.”

A Mạch nghe xong trầm mặc không nói

gì, chỉ dùng ngón tay gõ khẽ lên sa bàn nhìn đến thất thần. Từ Tĩnh biết nàng tất có chủ kiến, cho nên cũng không lên tiếng quấy rầy, chỉ ngồi

xuống bên bàn lẳng lặng uống trà. A Mạch yên lặng nhìn một lát, lông mày khi thì nhăn lại, khi thì giãn ra, mọi cách tính kế đều nhất nhất xoay

chuyển, cân nhắc trong đầu, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Từ Tĩnh nói: “Nếu người khác dẫn quân thì tốt, nhưng nếu là Thường Ngọc Thanh e là sẽ

không dễ dàng rơi vào bẫy như thế.”

Từ Tĩnh khẽ cười nói: “Nếu anh ta vẫn án binh bất động, kỵ binh bên ta thừa dịp đêm xuống mà xông đến doanh

trại, từng bước vây sát, trận chiến này vẫn thắng.”

A Mạch chậm rãi lắc đầu: “Không phải ở đây, mà là ở đây.” Nàng đưa tay chỉ vào khe núi Phi Long, nói: “Với

tính cách của Thường Ngọc Thanh, anh ta sẽ không dễ gì bị chúng ta dụ dỗ xâm nhập sâu vào khe núi Phi Long, mà trước khi chúng ta lui vào trong

khe núi Phi Long sẽ phái kỵ binh vòng lại đây cắt đứt đường lui của quân ta, khi đó, trái lại là quân ta hai mặt thụ địch.”

Từ Tĩnh không khỏi gật đầu, đưa mắt thận trọng nhìn sa bàn, lại ngưng thần suy nghĩ.

A Mạch lại nói tiếp: “Còn nữa, theo

binh pháp, khi bộ binh cùng thiết kỵ thát tử đối trận thì rất ít khi

giành được thắng lợi, điều đó rất dễ khiến quân sĩ của ta nảy sinh tâm

lý sợ hãi, khi còn giữ thế phòng thủ thì không sao, nhưng một khi chuyển sang thế tấn công lại thành họa lớn.”

Từ Tĩnh vuốt râu gật đầu, rất tán

thành với ý kiến của A Mạch, nhưng nếu muốn tìm bộ binh áp chế trực diện thiết kỵ của thát tử lại vô cùng khó khăn. Nam Hạ thiếu chiến mã, căn

bản không thể lập thành một lực lượng lớn để có thể cùng thiết kỵ thát

tử đối đầu trực diện. Mà trận địa bộ binh nếu bị kỵ binh đánh sâu vào sẽ rất dễ mất trận, cho nên về cơ bản là không thể cùng kỵ binh dã chiến,

nhất định phải dựa vào công sự phòng ngự hoặc là thành trì để cùng kỵ

binh đối kháng.

A Mạch suy nghĩ một lát, nói: “Trừ

phi ở thành đông chúng ta không chỉ dụ binh mà còn có thể có cùng Thường Ngọc Thanh trực tiếp ganh đua thực lực!” Nói đến đây, một luồng suy

nghĩ chợt lóe lên trong đầu A Mạch, nàng đưa mắt nhìn Từ Tĩnh, ngữ khí

đột nhiên thay đổi, đè nén một tia hưng phấn hỏi: “Tiên sinh, nếu đã

đánh cược, chúng ta có thể đánh cược lớn hơn một chút được không?”

Từ Tĩnh nghe xong khẽ rùng mình, hỏi: “Đánh cược như thế nào?”

A Mạch đáp: “Ta đã từng xem qua đâu

đó một loại chiến pháp, thật ra có thể khắc chế kỵ binh thát tử, chỉ có

điều chưa từng nghe qua có người sử dụng bao giờ, lần này chúng ta thử

nghiệm một lần xem sao. Nếu thắng, quân Giang Bắc sẽ thuận thế đông

tiến, chiếm cứ Ký, Lỗ, lập uy tứ quốc, ở Giang Bắc cùng thát tử phân

tranh.”

Đôi mắt nhỏ của Từ Tĩnh chớp chớp, hỏi: “Nếu bại thì sao?”

A Mạch cười cười: “Nếu bại, chúng ta rút rui vào khe núi Phi Long cũng chưa muộn.”

Một chiến pháp mới, không biết uy lực lớn đến đâu, nhưng nếu chưa từng được thực nghiệm qua chiến đấu, kết

quả cuối cùng vẫn rất khó liệu. Trong lòng Từ Tĩnh có chút nghi ngờ,

trầm ngâm một lát sau mới hỏi: “Chiến pháp gì?”

————————-

Chú thích:

1- du thuyết: thời xưa gọi các chính

khách đi đến các nước khác thuyết khách là du thuyết, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình.