“Thật, chỉ cần ngươi giết Sa Tử Yên, làm cho bà ta hồn phi phách tán trọn đời không được siêu sinh, ta sẽ cho người gặp mẫu hậu một lần, nói được làm được” Ánh mắt Yêu Nghiệt sâu thẳm, giống như một đầm nước, lại giống như một giếng cổ sâu không thấy đáy. Hắn nhìn Long vương, khóe môi cong lên nở nụ cười trào phúng, giống như chắc chắn Long vương đang diễn trò, sẽ không ra tay với Sa Tử Yến. Long vương bị khiêu khích, hình như chột dạ, cho nên vội vàng muốn chứng minh bản thân, bóp cổ Sa Tử Yên, dùng sức đến mức có thể nghe thấy tiếng xương cốt của Sa Tử Yên vỡ vụn. Nhưng mà... “Một gốc tảo biển mà cũng có xương cốt sao? Cho dù ngươi có vo bà ta thành viên rồi lại kéo thẳng ra thì bà ta vẫn bình yên vô sự” Đậu Đậu đột nhiên nói ra sự thật, mỉm cười, nhìn Yêu Nghiệt, “Lão Cửu, có nhiều lúc em rất hoài nghi rốt cuộc anh có phải con ông ta không vậy, nếu là thật thì em thấy rất may mắn, may mắn anh không di truyền chút tật xấu khiến người chán ghét nào từ ống ta” Yêu Nghiệt cười, “Đương nhiên, vì anh giống mẫu hậu hơn.” Thấy hai người này bắt đầu tán gẫu trước mặt mình, sắc mặt Long vương càng thêm khó coi. Ông ta đang do dự, do dự có nên giết chết Sa Tử Yên không. Giờ khắc này, ông ta đã hoàn toàn không thể nhìn rõ nội tâm của mình, rốt cuộc là Sa Tử Yên đã làm bạn với mình nhiều năm quan trọng hơn hay là Long hậu đã vì ông ta sinh con dưỡng cái quan trọng hơn? Có lẽ, ông ta nên đổi một cách cân nhắc khác, không lấy tình cảm của mình làm tiêu chuẩn nữa, mà lấy Thiên luật chúng sinh bình đẳng làm tiêu chuẩn. Quyết định trong nháy mắt, Long vương ho khan một tiếng, “Mẫu hậu các ngươi, có phải nàng ấy không cứu được không?” Long vương vừa nói vậy, Yêu Nghiệt liền hiểu được ý của ông ta. Vì thế hắn nói rõ ràng, “Đúng, cho nên bây giờ ngươi giết chết Sa Tử Yên thì có lẽ còn kịp nhìn mặt bà lần cuối.” “Cửu Ca!” Long vương đột nhiên nói, “Bây giờ con không đơn giản chỉ là Cửu điện hạ của Đông Hải nữa. Con đã là người đứng đầu sáu giới, là Đế Tôn của Thiên cung! Là tự con nói, chúng sinh phải bình đẳng, sáu giới hòa bình! Nhưng mà bây giờ con đang làm gì đây? Nhất định phải bắt nàng ta chết sao?” “Phụ vương!” Tiểu Thập không dám tin gọi một tiếng, các huynh đệ còn lại cũng không dám tin lỗ tai mình. Chỉ có Yêu Nghiệt mỉm cười trào phúng, bởi vì hắn đã sớm đoán được tình cảnh này. Cho nên... “Không phải người muốn nói ả vì yêu ngươi nên mới trộm về Long cung chứ? Có phải muốn nói ả tâm địa thiện lương cho tới giờ chưa từng làm chuyện gì có lỗi với mẫu hậu không? Có phải muốn nói, vì một người phụ nữ sắp chết mà giết chết một người phụ nữ khác, rất không đáng đúng không?” Long vương bị nói đúng tâm cũng không hoảng loạn, làm bộ người cha tận tình khuyên bảo, tiếp tục nói: “Sao ta có thể nghĩ vậy được chứ? Ta chỉ nói con, bây giờ đã là Đế Tôn, Thiện quy định ra không phải chỉ để ràng buộc người khác, con còn phải tự ràng buộc mình nữa...” “Phụt!” Tha thứ cho Đậu Đậu không nhịn được, vẫn cười ra tiếng. Còn một người cũng cảm thấy buồn cười giống có chính là Tây Vương Mẫu. Mệt cho bà vừa rồi còn nghĩ Long vương mất đi mới biết quý trọng, bây giờ xem ra, ngay từ lúc ông ta đưa Sa Tử Yên lên núi Côn Luân này đã là diễn trò. Bà ta thật sự không biết phải nói gì cho phải. Một mảnh lúng túng lại có sự tức giận quỷ dị, Yêu Nghiệt mỉm cười, “À, thì ra Long vương đều muốn tốt cho ta. Vậy thì ta không nhúng tay vào nữa, tự ngươi giết bà ta, coi như là người báo thù cho vong hồn của vợ mình là được. Sau này ta sẽ công bằng chấp hành pháp luật, đối đãi với người giống như chúng thần, bình đẳng như nhau” “Con...” Long vương không nói được gì nữa, Tiểu Thập đã nôn nóng không nhịn được rồi.