Phụ vương! Ngươi làm ta rất thất vọng!” Tiểu Thập nói xong, hóa tay thành đao cắt tay áo, hung hăng ném đến trước mặt Long vương, “Ta muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với ngươi!” Long vương thấy vậy chỉ nghĩ là Yêu Nghiệt xúi giục, cười lạnh một tiếng, thốt ra lời nói không chịu trách nhiệm, “Đoạn tuyệt quan hệ? Ha ha, con học ai cái trò này đây? Lúc trước Cửu Ca ngươi là rút long cốt trả cho ta!” “Ngươi nằm mơ” Ngữ khí của Yêu Nghiệt không mặn không nhạt, “Trong cơ thể chúng ta chảy dòng máu của Long tộc, phần lớn trong đó đều là của mẫu hậu cho. Nếu thật sự muốn nói cốt nhục của ngươi có tác dụng gì với bọn ta thì đại khái cũng chỉ có hạ thấp thọ mệnh của mấy huynh đệ chúng ta thôi. Nếu lúc trước mẫu hậu cưới Tây Hải Long vương hoặc là người khác, có lẽ mấy huynh đệ chúng ta sẽ sống rất lâu” Yêu Nghiệt không hổ là rắn độc, nói ra lời nào lời ấy đâm vào lòng người. Long vương bị hắn chọc cho tức chết, bỗng nhiên nhớ tới mục đích mình tới đây là lấy đại cục làm trọng, gặp vợ mình lần cuối cùng, thở dài, sắc mặt hòa hoãn, “Tiểu Cửu, phụ vương không có ý kia. Không phải phụ vương đưa nàng ta đến đây để chọc tức mẫu hậu con. Phụ vương chỉ muốn gặp mẫu hậu con một lần cuối, không được sao?” Mục đích ban đầu của ông ta là đến đây gặp Long hậu lần cuối. Sở dĩ mang theo Sa Tử Yến, là vì sợ không mang theo thì mấy đứa con sẽ chặn ông ta ngoài cửa. Ông ta nghĩ, chỉ cần ông ta diễn đủ, để Long hậu an ổn ra đi, sau này mấy đứa con ông ta sẽ không so đo với Sa Tử Yên nữa. Bọn họ chỉ là không muốn làm mẫu hậu bị thương nên mới có tình nói một ít lời nóng giận thôi mà. Không có bằng chứng, cho dù con ông ta có làm Đế Tôn thì cũng không thể bắt Sa Tử Yên hồn phi phách tán được. Cho dù Sa Tử Yên xuất hiện làm cho Long hậu bị trọng thương, ông ta cũng bởi vậy mà oán hận Sa Tử Yên. Nhưng mà ông ta không thể đồng thời mất đi cả hai người trong một đêm được. Có những người thích trốn tránh sự thật như vậy, hoặc là nói, có những người tình thương mỏng manh như vậy đấy. Giống như Long vương, đến tận bây giờ vẫn không chịu phân biệt rõ nội tâm của mình. Nếu nói Sa Tử Yên là táo, Long hậu là lệ. Trước khi Long vương chưa ăn lê thì rất thích ăn táo, nhưng vì đủ loại nguyên nhân, ông ta không thể không ăn lê mấy vạn năm. Ăn một loại quả đến mấy vạn năm, cho dù không yêu, cũng đã thành thói quen rồi. Gần vạn năm này, ông ta vẫn không nghĩ xem rốt cuộc mình thích ăn lê hay ăn táo, bởi vì lể và táo đều là của ông ta. Bây giờ, lê chết rồi, ông ta không giữ được lê, chỉ có thể nắm chặt cây táo trong tay. Nhưng con ông ta lại nói, nếu ông ta muốn ăn một miếng lệ cuối cùng thì phải từ bỏ cây táo hoàn toàn. Sao có thể như thế chứ? Cho nên bây giờ Long vương đang nghĩ cách khác thuyết phục người đang ngăn ông ta, điều kiện tiên quyết là ông ta không vứt bỏ cây táo, mà vẫn được ăn miếng lễ cuối cùng... “Ngươi nhất định muốn che chờ Sa Tử Yên đúng không?” Yêu Nghiệt lạnh giọng. Long vương chần chừ, vừa định ngụy biện thì lại nghe Yêu Nghiệt nói, “Ta biết rồi.” “Con biết gì?” “Nếu ngươi không muốn giết chết Sa Tử Yên thì phải đồng ý hai điều kiện của ta, ta sẽ cho người gặp mẫu hậu lần cuối.” “Điều kiện gì?” Long vương rất kích động, nếu không giết Sa Tử Yên còn có thể gặp được Long hậu lần cuối, vậy đây là điều không thể tốt hơn. “Thứ nhất, thoái vị nhường cho người tài, thứ hai chịu thiên kiếp, giải trừ lời thể đá nhân duyên với mẫu hậu.” “Con... con nói gì?” Long vương không dám tin, Yêu Nghiệt trào phúng liếc ông ta một cái, “Sao vậy, ngươi không muốn? Nếu không muốn vậy thì giết chết Sa Tử Yên đi!”