“Di Trữ! Di Trữ đầu? Di Trữ ở đâu? Ta muốn gặp nàng ấy!” Tiếng của Long vương đột nhiên vang lên ngoài mật thất, sau đó là Sa Tử Yến, “Ly Mạc! Ly Mạc ngươi buông ra! Ta không muốn thấy bà ta, ta không muốn chết trước mặt bà ta! Ta sai rồi, ta không nên trở về Đồng Hải, ngươi thả ta ra đi, ngươi nể tình chúng ta ngày xưa mà thả ta đi đi...” “Câm miệng!” Long vương quát lên một câu, sau đó gian nan ức chế cơn tức, “Tây Vương Mẫu, có phải Di Trữ ở bên trong đó không? Ta, ta muốn thấy nàng ấy” Tây Vương Mẫu nhíu mày, “Bây giờ Long vương mới đến, hơi muộn rồi” “Lời này của ngươi là ý gì?” “Không có gì, tóm lại người muốn gặp Long hậu, chuyện này ta không làm chủ được, ngươi chờ ở bên ngoài đi, khi nào mật thất mở cửa thì lúc đó ta sẽ nể tình chúng ta là đồng nghiệp mà hỏi Đế Tôn giúp người. Nếu Đế Tôn đồng ý, tất nhiên sẽ cho người gặp Long hậu” Lời nói của Tây Vương Mẫu có thể nói là trăm triệu phần không có tình người. Bà ta và Long hậu là đồng bệnh tương liên, không muốn nhìn thấy nhất chính là hành vi này của Long vương. Nói trắng ra, Long vương và Ngọc đế là cùng một loại, chỉ có mất đi rồi mới biết hai chữ quý trọng viết như thế nào. Đáng thương lúc trước bà ta vẫn động lòng trắc ẩn muốn đi cứu Ngọc đế, bây giờ nhìn thấy Sa Tử Yên, chỉ cảm thấy may mắn vì thần thú Tứ Bất Tượng đã che giấu chuyện bà ta đi vào trận sẽ không bị thương. Long hậu có ngày hôm nay, tất cả đều do bị Sa Tử Yên khiến tức giận mà thành. Người đàn ông như vậy, không bỏ đi chẳng lẽ còn giữ lại sang năm? “Những chuyện này, đều là con của ta dặn dò sao?” Long vương hồn bay phách lạc hỏi, bàn tay đang giữ chặt Sa Tử Yên, dần dần buông lỏng ra. Mãi vừa rồi, ông ta mới ý thức được, ông ta làm Đông Hải Long vương thật sự thất bại. Không bảo vệ được vợ mình, không khiến con mình tôn trọng. Kết quả là muốn gặp mặt vợ lần cuối cũng phải xem sắc mặt của con trai. Ông ta ở trong lòng bọn họ đã tuột dốc đến nông nỗi đó rồi sao? Ở trong lòng bọn họ, ông ta đã đến nông nỗi không phân biệt được thị phi, biết vợ mình sắp đi về cõi tiến rồi mà còn muốn đến chọc tức bà hay sao? Long vương rất suy sụp, Tây Vương Mẫu nhìn trong mắt, nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha nửa phần, “Là do bọn họ dặn dò thì sao? Không phải bọn họ dặn thì thế nào? Ta chỉ biết, Đế Tôn bảo ta canh giữ ở đây, chưa cho phép, người không phận sự không được đi vào” “Người không phận sự... Ha ha, ha ha ha. Được, được lắm... Hay cho cầu người không phận sự! Ta là chồng nàng đây!” “Ừ, ta biết. Cho nên tiểu thiếp kia của người sắp chuồn mất rồi ngươi không đuổi theo sao?” Tây Vương Mẫu nói xong liền chỉ vào Sa Tử Yên đã chuồn ra xa, thấy Long vương nổi khùng, cách một khoảng không mà nắm lấy cổ Sa Tử Yên kéo lại, lòng nguội lạnh. Sa Tử Yên này bà ta cũng biết. Một ngàn năm trước Đông Hải Long cũng xảy ra nhất nhiều chuyện, Cửu điện hạ róc xương trả cha, Long hậu bệnh nặng một hồi. Sau đó có những lời đồn truyền ra, nói sở dĩ Long hậu bị bệnh nặng không phải bởi vì con trai mà bởi vì người chồng. Bởi vì bà ấy phát hiện từ trước đến giờ chồng mình vẫn luôn lừa mình, người mà chồng bà thương chồng bà yêu chính là một gốc tảo biển gọi là Sa Tử Yên. Nhưng mà nhìn tình hình trước mắt, người trong lòng Long vương chưa chắc đã là gốc tảo biển này. Nếu không tại sao lại lòng dạ độc ác giữ chặt cổ bà ta chỉ muốn bóp chết bà ta chứ? “Siết đi, bóp chết bà ta, để bà ta chết trong tay ngươi, hồn phi phách tán, ta sẽ cho người gặp mẫu hậu lần cuối” Không biết của mật thất đã mở ra từ lúc nào, Yêu Nghiệt ôm Đậu Đậu trong lòng, các huynh đệ phía sau cũng nhìn thấy Long vương, giống như quyết tâm nhất định phải nhìn thấy ông ta giết chết Sa Tử Yên. Long vương bị giọng điệu của Yêu Nghiệt làm chấn động, theo bản năng lui ra sau một bước, “Thật sao?”